Edit: Túy.
“Trừ phi ngươi đồng ý mặc giá y dành cho nữ nhân gả vào Hoa gia!”
Hoa Như Lệnh nghĩ rất chu toàn, chỉ cần Cơ Lang đồng ý gả, dựa vào tướng mạo của hắn, để người ta tưởng hắn là nữ nhân cũng không ai không tin, nói vậy, sẽ không có người nào nói năng lung tung sau lưng Hoa Mãn Lâu.
Mà nếu Cơ Lang không đồng ý thì càng tốt, vậy tức là hắn yêu Hoa Mãn Lâu không sâu đậm, thế thì ông càng phải phản đối cho tới cùng.
Hoa Như Lệnh dương dương tự đắc vuốt vuốt chòm râu, cảm thấy không có cách nào tốt hơn cách này của mình.
Mà Hoa Thịnh Lâu và Hoa Mãn Lâu chỉ có thể trợn to hai mắt nhìn Hoa Như Lệnh đang tự cho biện pháp của mình là thông minh, thật ra tuyệt đối không thông minh chút nào.
Chỉ trong phút chốc, Cơ Lang lại càng khiến họ phải rơi cả tròng mắt.
“Được!”
Trả lời dứt khoát không chút do dự.
Hoa Như Lệnh ngừng lại động tác vuốt râu, kinh ngạc còn nhiều hơn hai đứa con mình, nhìn về phía Cơ Lang: “Ngươi đồng ý thật? Vậy là phải mặc giá y gả vào đó? Chính là phải trang điểm thành nữ tử đó!”
“Không sao.” Cơ Lang dửng dưng gật đầu.
Bất quá chỉ là một hình tượng, cần gì phải để ý?
“Cha, ta không đồng ý.” Ngoài dự đoán, Hoa Mãn Lâu lại là người lớn tiếng phản bác.
“Thất Đồng ngươi làm gì vậy, nếu người ta đã đồng ý rồi thì ngươi còn phản đối cái gì? Cha làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi.”
“Cha, nếu ta đã bằng lòng ở bên cạnh A Lang, cần gì phải để bụng cái nhìn của người khác như thế nào? Nếu muốn A Lang mặc hỉ phục nữ nhân gả cho ta, vậy không phải là đang trách cứ nhục mạ hắn sao?”
“Cha, ta thấy chuyện này cũng không thích hợp.” Hoa Thịnh Lâu cũng nói, “Tướng mạo của Cơ công tử tuy khá tinh xảo, nhưng suy cho cùng cũng không phải là thân con gái, trong thọ yến lại có nhiều người đã gặp qua hắn, nếu thật sự cải trang thành nữ tử gả vào nhà mình, sau đó lại bị phát hiện chẳng phải lại càng tệ hơn? Sao ta không thuận theo tự nhiên? Xung quanh chúng ta cũng sẽ không có ai đi rêu rao khắp nơi, đúng chứ? Nếu ai dám nói xấu Thất Đồng, ta là người đầu tiên không buông tha cho kẻ đó.”
Nói một đống câu lộn xộn, quấy nhiễu Hoa Như Lệnh khiến ông choáng váng.
Chẳng qua ông vốn là vì biết ơn Cơ Lang đã đưa đôi mắt cho đứa con của ông, nói loại yêu cầu này cũng chỉ xem Cơ Lang có thật sự thích Thất Đồng hay không, bây giờ thấy hắn đồng ý dễ dàng vậy, hơn nữa bản thân Thất Đồng thích, trước nay lão gia Hoa gia là người hiểu Hoa Mãn Lâu nhất lại còn có thể nói gì đây?
“Được rồi, được rồi, chuyện của các ngươi ta mặc kệ, có được chưa? Các ngươi thích làm gì thì làm nấy đi. Chỉ có điều, sau này nếu ta biết ngươi đối xử không tốt với Thất Đồng, cũng đừng trách Hoa gia chúng ta không biết đến tình cảm!”
“Đương nhiên ta sẽ đối xử tốt với y.”
Cuộc trò chuyện kéo dài đến lúc này, cũng xem như đã tỏ bày xong, Hoa Như Lệnh vốn rút ra từ trong yến hội rồi đến đây, đương nhiên không thể ở lâu, nói xong liền dẫn theo đứa lớn rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang. Đột nhiên y cảm thấy thật ngượng ngùng.
Hoa Mãn Lâu làm cho mình thoạt nhìn tự nhiên chút, “Vừa nãy cha ta ông ấy…”
Cơ Lang tiếp lời: “Ông ấy rất quan tâm đến ngươi, ngươi có một người phụ thân rất tốt.”
Hoa Mãn Lâu cũng biết, cho nên y chỉ lo rằng Cơ Lang có thành kiến với phụ thân, nghe hắn nói vậy, y liền yên tâm.
Thở dài, y ngồi xuống, “Mẫu thân ta mất từ nhỏ, có thể nói là một tay cha ta đã nuôi ta khôn lớn, sau này lại vì Thiết Hài nên ta bị mù, trong lòng cha ta vẫn luôn mang theo áy náy, mong ta sống tốt, ta nói điều gì ông cũng đồng ý, chuyện gì cũng chiều theo ý ta, tuy ta biết mình nghĩ vậy là sai, nhưng có đôi khi thật sự cảm thấy bị người khác xem như món đồ sứ cũng không tốt cho lắm.”
“Cho nên ngươi đã dọn ra ngoài ở?” Cơ Lang đi tới ngồi xuống bên cạnh y.
“Đúng vậy, tuy ở bên ngoài gặp khó khăn, nhưng rất tự do, có phải ta không nên nghĩ như vậy?”
Cơ Lang đưa tay ôm lấy bờ vai y, “Làm chuyện ngươi thích là được rồi, ta tin phụ thân ngươi cũng nghĩ vậy mới đồng ý để ngươi dọn ra ngoài.”
“Nghe ngươi nói vậy, ta dễ chịu hơn rồi.” Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng cười, tựa đầu lên vai hắn.
Trong lúc nhất thời, cho dù ở nơi này không nói lời nào cũng tràn ngập cảm giác ấm áp.
Bên ngoài gian phòng, Lục Tiểu Phụng và Sơ Ảnh ngồi chồm hổm trên nóc nhà chú ý động tĩnh bên này, đương nhiên là nhìn thấy động tác qua lại giữa bọn họ.
Lục Tiểu Phụng hơi hâm mộ quay đầu nói với Sơ Ảnh: “Ngươi nói xem tình hình bọn họ rất tốt đúng không? Thật là một đôi thần tiên quyến lữ nha.”
Sơ Ảnh liếc hắn một cái, “Nói hâm mộ vậy ngươi cũng đi tìm một thần tiên quyến lữ đi, còn kéo ta đến nơi này làm gì? Nghe trộm là hành vi không tốt, có biết không!”
“Nói hay lắm, làm như ngươi không muốn nghe vậy.” Lục Tiểu Phụng cũng trả lại cái liếc mắt, “Ta vẫn muốn khuyên ngươi, đừng nghĩ đến chuyện đi tìm Tây Môn Xuy Tuyết tỷ thí, sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
“Là hắn nguy hiểm đến tính mạng hay là ta nguy hiểm đến tính mạng, hả? Lục Tiểu Phụng ngươi đừng xem thường bản tọa, bản tọa rất có bản lĩnh đó!”
“Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút đi, tại sao Cơ Lang lại nói kiếm của ngươi không thể đả thương người?” Truy tìm nguồn gốc, thật ra Lục Tiểu Phụng là đang nhiều chuyện, hắn đã nhìn qua thanh kiếm như một cây trâm hoa mai, cho dù nhìn đẹp nhưng kiếm vẫn là binh khí, sao lại không thể đả thương người chứ.
Sơ Ảnh nhăn nhó một chút, cuối cùng vẫn ghé vào tai hắn thì thầm một câu.
“Thật?!” Lục Tiểu Phụng mang vẻ mặt khó tin, nhìn về phía Sơ Ảnh. Khiến cho Sơ Ảnh nhướn mày, trừng hắn.
“Bản tọa lừa ngươi làm gì?”
“Tốt lắm, chờ đến lúc các ngươi so kiếm ta cũng đi xem.” Nơi có náo nhiệt sao có thể thiếu Lục Tiểu Phụng hắn chứ?
Mấy ngày sau, khách nhân tham gia thọ yến đều đã rời khỏi, trên dưới Hoa gia liền yên tĩnh lại, Hoa Mãn Lâu cũng muốn quay về tiểu lâu.
Tuy Hoa Như Lệnh luyến tiếc con mình, nhưng thấy y kiên trì vậy, cũng chỉ có thể thuận theo y.
Y muốn đi, đám người Cơ Lang đương nhiên cũng muốn đi, chỉ là Lục Tiểu Phụng đi theo Sơ Ảnh và Tây Môn Xuy Tuyết quay về Vạn Mai sơn trang mà thôi.
Lúc hai nhóm người tách ra, Cơ Lang nói với Tây Môn Xuy Tuyết: “Làm phiền Tây Môn Xuy Tuyết trông nom Sơ Ảnh.”
Tây Môn Xuy Tuyết gật đầu, xem như đã đáp ứng.
“Hoa Mãn Lâu, lần sau khi ta đến tiểu lâu ngươi phải chuẩn bị Bách Hoa Tửu cho tốt nhá.” Lục Tiểu Phụng cười nói với Hoa Mãn Lâu.
Lời hắn vừa nói đã khiến cho Cơ Lang và Sơ Ảnh trừng mắt nhìn.
“Ta nói sai điều gì?” Lục Tiểu Phụng cười gượng, hỏi Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu cười không đáp, chỉ nói câu: “Không có Bách Hoa Tửu, nhưng nếu ngươi tới chắc chắn sẽ có loại rượu ngon khác.”
“Thế thì một lời đã định.”
Hai nhóm người thúc ngựa đi, hai bên không đi cùng đường.
“Trên đường về tiểu lâu, chúng ta ngắm nhìn xung quanh chút, thế nào?” Thế giới này thật mới lạ với Hoa Mãn Lâu, y muốn chân chính cảm nhận chút, dùng mắt mình “nhìn” cảnh sắc mỹ lệ mà mình đã từng cảm nhận bằng mũi.
“Được.”
Hai con ngựa kề sát nhau, hai người cưỡi ngựa nắm lấy tay nhau, chậm rãi đi.
~OoO~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tui biết chương này ngắn lắm, dạo này suy nghĩ cứ đặt trên bộ truyện khác, lần đổi mới tiếp theo không biết là khi nào, cấp tốc bỏ chạy!!!
~OoO~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...