Edit: Túy.
“Là hắn, quả nhiên hắn chưa chết…”
Hoa Mãn Lâu cầm tờ giấy có in dấu giày bằng máu, trong miệng lẩm bẩm, ánh mắt Cơ Lang chăm chú nhìn gương mặt trắng bệch của y, nhưng hắn không nói gì, cũng không làm gì, chỉ nhìn như vậy.
Lục Tiểu Phụng trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ Hoa Mãn Lâu thất hồn lạc phách như vậy, đó là một “Hoa Mãn Lâu” hắn hoàn toàn không biết.
Đột nhiên hắn bắt đầu nghi ngờ, kế hoạch này có thật sự ổn không?
Nhưng lúc này, tên đã trên dây, không thể không bắn. Bây giờ hắn chỉ có thể tiến hành theo kế hoạch.
Lục Tiểu Phụng nhìn về phía Hoa Như Lệnh, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: “Hoa lão gia, đây là?”
“Đây là dấu chân máu của Thiết Hài đạo tặc.” Trong mắt Hoa Như Lệnh lóe lên sự chột dạ, nhưng vẻ mặt lại là cơn tức giận bất bình, đôi mắt nhìn Hoa Mãn Lâu đầy áy náy: “Thất Đồng, con nói đúng, quả nhiên hắn chưa chết.”
“Thiết Hài đạo tặc? Không phải mấy chục năm trước đã bị Hoa lão gia và mấy vị đại hiệp khác giết chết rồi sao?”
“Đúng vậy, năm đó ta và mấy vị đại hiệp cùng nhau bao vây tiêu diệt Thiết Hài, quả thật đúng là đã giết hắn, không ngờ hắn vẫn còn sống.”
Lục Tiểu Phụng sờ sờ ria mép, vẻ mặt suy đoán: “Hay đó chẳng qua là kẻ thế thân cho hắn? Vì để cho các người tưởng rằng hắn đã chết.”
Hoa Như Lệnh gật đầu, “Rất có thể, hiện tại nhất định là hắn quay về để trả thù, còn cố ý chọn ngày đại thọ sáu mươi của lão phu, có ý muốn giết người đây!”
“Cha, người yên tâm, ta, ca ca và bọn đệ đệ nhất định sẽ bắt được Thiết Hài, trả thù cho Thất Đồng!” Nhị công tử Hoa gia – Hoa Diệu Lâu – thề son sắt, trong lòng như đã có dự tính, Lục Tiểu Phụng hoàn toàn không nhìn ra được người này rốt cuộc là đang phối hợp diễn trò với Hoa Như Lệnh hay thật sự chẳng biết nội tình.
“Ừ, đại thọ lần này cũng có không ít người có tiếng trên giang hồ đến đây, trong đó có những người năm đó cùng ta bao vây tiêu diệt Thiết Hài: Ưng Nhãn lão Thất, Khổ Trí thiền sư cùng với chưởng môn Ngũ đại môn phái, họ đều đã đáp ứng sẽ giúp một tay, cho nên mọi người cũng đừng quá lo lắng.” Hoa Như Lệnh nói xong, chuyển sang Hoa Mãn Lâu đã ổn định lại, “Thất Đồng, mấy người các ngươi chạy thẳng đến đây hẳn là đã mệt mỏi rồi, đi xuống nghỉ ngơi chút trước đi, có chuyện gì để sau hẵng nói.”
Hoa Như Lệnh lại nói, “Ta đã sớm sai người thu dọn ngăn nắp phòng ở sân sau, mấy vị bằng hữu của ngươi cứ ở trong đó đi.”
Hoa Mãn Lâu hơi do dự, trong lòng y càng mong mình có thể ở lại thảo luận chuyện này với phụ thân, nhưng giờ nơi này không chỉ có y, cho nên cuối cùng y gật đầu: “Cha và các ca ca, Thất Đồng cáo lui trước.”
Trong Đào Hoa Bảo, Bách Hoa Hiên của Hoa Mãn Lâu là sân được trang trí tỉ mỉ nhất, có phong cảnh đẹp nhất, mà hôm nay, đây là lần đầu tiên nơi này nghênh đón bằng hữu của chủ nhân.
Lục Tiểu Phụng biết mặc dù bây giờ Hoa Mãn Lâu thoạt nhìn rất bình tĩnh, cứ như không bị ảnh hưởng đến chuyện “Thiết Hài đạo tặc” xuất hiện một lần nữa, nhưng trong lòng y nghĩ như thế nào, không ai biết cả.
Cho nên vừa đến Bách Hoa Hiên, Lục Tiểu Phụng liền viện cớ đi nghỉ ngơi, kéo Sơ Ảnh đi cùng mình, chỉ để lại Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang.
Hoa Mãn Lâu ngồi cạnh cửa sổ, suy nghĩ xuất thần.
Cơ Lang đứng phía sau y, ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, chỗ của họ ở lầu hai, vừa vặn có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài bức tường, hồ nước xanh biếc in bóng mái đình, cây cối hoa cỏ mọc đầy sân.
Hoa Mãn Lâu bỗng nhiên mở miệng nói về chuyện năm đó mình bị bắt đi: “Năm ấy ta bảy tuổi, quá tinh nghịch, xông vào mật thất trong nhà…”
Cơ Lang không ngắt lời y, hắn lẳng lặng nghe Hoa Mãn Lâu kể lại chuyện bản thân gặp Thiết Hài đạo tặc như thế nào, kể lại bị người nọ bắt đi như thế nào, cào trầy mặt Thiết Hài như thế nào, rồi sau đó bị Thiết Hài chọc mù mắt.
Chẳng qua là, hàn quang trong mắt Cơ Lang càng ngày càng dày đặc, nhưng hắn tự mình thu liễm cơn thịnh nộ, không để cho Hoa Mãn Lâu phát hiện.
Giả sử, nếu năm đó Hoa Mãn Lâu không cào trầy mặt Thiết Hài đạo tặc, khiến cho đối phương trả thù, e rằng năm đó y đã bị Thiết Hài đạo tặc giết hại rồi.
“… Hắn nói, muốn ta nhớ kĩ, đó là gương mặt cuối cùng mà ta thấy được trên đời này, hắn muốn ta vĩnh viễn sống trong sợ hãi.” Hoa Mãn Lâu nhớ mãi gương mặt hung ác dữ tợn đó.
“Không phải.” Cơ Lang nghe hết lời y nói, đột nhiên nói ra một câu.
Hoa Mãn Lâu nhất thời chưa hồi thần, không hiểu ý trong lời nói của hắn.
“Đó không phải là gương mặt cuối cùng mà ngươi nhìn thấy.” Cơ Lang vươn tay, ôm vai Hoa Mãn Lâu, im lặng an ủi.
Hoa Mãn Lâu vừa nghe, tâm tình phức tạp trong lòng đột nhiên thoáng cái liền bị chôn vùi, “Đúng vậy, so với gương mặt xấu xí kia, dáng vẻ của ngươi càng khiến ta khó quên, A Lang, ta muốn nhìn mặt ngươi chút.”
Nguyện vọng của người mình yêu, đương nhiên là Cơ Lang cam tâm tình nguyện đáp ứng, hắn cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên đôi mắt Hoa Mãn Lâu.
Vì động tác này, dĩ nhiên là Hoa Mãn Lâu sẽ nhắm nghiền hai mắt, khi y mở mắt ra, quả là đã có thể nhìn thấy. Gương mặt Cơ Lang đẹp vô cùng, rất rất gần, nhưng dù vậy, y cũng không nhìn thấy chút tỳ vết nào trên gương mặt hắn, ngay cả một lỗ chân lông cũng không tìm ra.
Hoa Mãn Lâu đưa tay sờ sờ gương mặt này, cười nói: “Có phải thần tiên nào cũng có làn da đẹp giống ngươi hay không?”
Cơ Lang cam tâm tình nguyện dời lực chú ý của Hoa Mãn Lâu đi, cho nên hắn nói: “Dáng vẻ thần tiên có thể biến ảo tự do, nếu thích nam biến đổi thành nữ, nữ biến đổi thành nam cũng có thể làm được.”
Đôi mắt Hoa Mãn Lâu trợn tròn, còn mang theo chút ý cười: “Vậy còn ngươi? Chẳng lẽ ngươi cũng là nữ biến thành nam?”
“Nghĩ lung tung cái gì.” Cơ Lang gõ nhẹ một cái lên đầu y, coi như là trừng trị chuyện y nói bậy, “Đây là hình dáng vốn có của ta.”
Hoa Mãn Lâu bị gõ cũng không biết thu liễm, vẫn cười híp mắt nói: “Ta lại muốn nhìn ngươi biến thành nữ chút, chắc chắn là rất đẹp.”
“Phải không?” Cơ Lang híp híp mắt, thoạt nhìn có một loại nguy hiểm không nói ra được, “Bản quân cũng muốn nhìn Lâu nhi thành nữ chút, bằng không bản quân biến đổi cho ngươi?”
Nụ cười của Hoa Mãn Lâu cứng đờ, ho nhẹ một tiếng, cũng không dám nói lung tung nữa.
Cơ Lang thấy y như vậy, trong mắt hiện lên ý cười, trái lại không truy cứu nữa, hắn trầm ngâm một lúc, cuối cùng hỏi: “Chuyện hôm nay, ngươi thấy thế nào?”
“Chuyện hôm nay?” Hoa Mãn Lâu nghĩ đến Thiết Hài đạo tặc, vẻ mặt lại có chút không tốt, nhưng tâm tình cũng không rối rắm như trước, cho nên y nhớ lại, hình như tình huống của cha và các ca ca có chút khác thường, nhưng y cho rằng họ là vì mình, “Đêm nay chính là thọ yến của cha ta, Thiết Hài lại chọn ngày hôm nay để trả thù, thật là khinh người quá đáng.”
Cơ Lang không hề biến sắc, “Nếu bắt được Thiết Hài, ngươi định làm gì?”
Hoa Mãn Lâu thoắt cái ngẩng đầu: “Ngươi biết Thiết Hài ở đâu sao?”
“Ở trong Đào Hoa Bảo, ngươi muốn xử lý hắn như thế nào?”
Hoa Mãn Lâu rất kích động, y tuyệt đối không nghi ngờ lời của Cơ Lang, nếu Cơ Lang đã nói vậy, thì điều đó chắc chắn là thật, “Đương nhiên là muốn hắn nợ máu trả bằng máu!”
“Ngươi xuống tay được?” Cơ Lang cầm tay Hoa Mãn Lâu lên, trên đôi tay này có vài vết sẹo và một lớp chai mỏng nho nhỏ tinh tế khó thấy được. Tay người mù cho dù bảo dưỡng tốt cũng khó tránh khỏi việc sờ chạm để đi mà lưu lại sẹo, nhưng lớp chai mỏng này, chính là do y tập võ, viết chữ mà để lại.
Đôi tay này, trắng ngần nhưng không mềm mại, đốt ngón tay có hơi nhô lên nhìn không được đẹp lắm, lại chưa từng nhuộm qua máu.
Hoa Mãn Lâu chưa bao giờ giết người, y nhiệt tình yêu thương sinh mệnh, cho nên y tuyệt đối sẽ không tước đoạt bất kỳ sinh mệnh nào.
Giang sơn dễ đổi, Cơ Lang rất khó tin tưởng rằng với tính cách người này có thể ra tay giết người.
Hoa Mãn Lâu không lên tiếng, trong lòng y vẫn đang lưỡng lự.
“Ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ, chờ ngươi nghĩ xong, ta sẽ nói cho ngươi biết hắn là ai.”
“Cái gì?” Hoa Mãn Lâu không mấy tán thành lời của Cơ Lang, “Lần này Thiết Hài đến đây chắc chắn là muốn trả thù, ngươi cứ như vậy mà nhìn hắn gây hại cho người vô tội sao?”
“Ta sẽ nhìn hắn.” Cơ Lang vẫn không đổi ý, “Sẽ không để cho hắn có cơ hội giết người, nhưng mà những người khác ta sẽ mặc kệ, cho nên ngươi mau nghĩ ra phương pháp xử lý khiến ta hài lòng.”
Hoa Mãn Lâu nổi giận, không biết nên thuyết phục tên ngoan cố này như thế nào.
Thấy y như vậy, Cơ Lang nghĩ một lát, nói tiếp: “Đương nhiên, trước khi ngươi nghĩ xong, ta sẽ cho hắn một chút trừng phạt.”
“Ngươi muốn làm gì?” Lần này Hoa Mãn Lâu vô cùng hiếu kỳ, y muốn biết thủ đoạn của thần tiên rốt cuộc là thần kỳ đến mức nào.
“Chỉ là một chút ác mộng mà thôi.” Cơ Lang hời hợt nói.
Chỉ là không ảnh hưởng đến toàn bộ cảnh trong mơ mà thôi, nhưng mà sẽ khiến cho người kia vĩnh viễn cũng không dám ngủ lại mà thôi.
~OoO~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm qua mời cơm thân thích, ngày mai về nhà quét mộ với cha, ngày kia đến nhà bà ngoại, Tết bận quá không biết có thể đổi mới hay không, trước tiên chúc một năm với mọi người, chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý!