Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm



Nghe được lời Cung Cửu nói, Hoắc Hưu bật cười ha hả — lão nhìn thanh niên trước mắt này, võ công tuyệt đỉnh, thần thái phi dương, ngạo khí thiên thành…… không thể nghi ngờ là một thanh niên rất vĩ đại, điều đáng tiếc duy nhất là, hắn còn quá trẻ a.

Người trẻ tuổi luôn sẽ có một vài ảo tưởng không thực tế, tỷ như nói, tranh giành thiên hạ.

Hoắc Hưu sớm không còn trẻ, vì thế lão căn bản không đem từ “Thiên hạ” rộng lớn như vậy coi là mục tiêu của mình, trong mắt lão, kẻ đem “Thiên hạ” coi là mục tiêu như Cung Cửu, cũng giống như đám trẻ ranh mới chân ướt chân ráo vào giang hồ mơ tưởng đến giấc mộng “Thiên hạ đệ nhất” vậy, đều là ngốc không ai bằng .

Ngay từ đầu đã là sai lầm, cho dù tâm khí của Cung Cửu cao đến đâu, bản lĩnh lớn đến mức nào thì đã sao?

Cho nên Hoắc Hưu lập tức thay thế bằng một khuôn mặt tươi cười hòa khí phát tài, ngữ khí cũng bình thản:“Cửu công tử hảo khí phách, nhưng lão hủ đã già rồi, không còn thích làm những chuyện quá mức kích thích, nếu Cửu công tử có cần gì ở việc làm ăn, có thể tới tìm ta, nhưng về phương diện khác, xin thứ cho lão hủ bất lực .”

Cung Cửu cười tủm tỉm gật đầu nói:“Đương nhiên, ta tìm đến Hoắc tiên sinh, vốn vì việc buôn bán nha……” Nói xong hắn dừng một chút, thu liễm tươi cười, khôi phục nghiêm nghị nói:“Nhưng mà…… Nếu cả chuyện lợi dụng Lục Tiểu Phụng diệt trừ Độc Cô Nhất Hạc chưởng môn Nga Mi cùng Diêm lão bản Châu Quang Bảo Khí Các cũng không tính là ‘Kích thích’, ta chỉ có thể bội phục can đảm của Hoắc tiên sinh mà thôi.”

Hoắc Hưu nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến, sát ý bỗng sinh, ngữ khí thập phần nguy hiểm nói:“Cửu công tử thông tin thật linh hoạt !” Lão tự nhận kế hoạch này rất chu mật tỉ mỉ, tại sao lại để lộ tin tức? Thật sự là đòi mạng…… muốn mạng ai? !

Phảng phất cũng không thấy hai đấm nổi đầy gân xanh của Hoắc Hưu, Cung Cửu không chút hoang mang cười nhạt nói:“Hoắc tiên sinh thỉnh an tâm chớ có nóng, ngươi là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng, ta cũng là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng; Hoắc tiên sinh thích lợi dụng nữ nhân, trùng hợp là ta cũng hời hợt…… Chúng ta cũng có ý định hợp tác, trao đổi tin tức cũng không phải chuyện gì đáng lo lắm, tương phản còn có thể có lợi cho nhau, Hoắc tiên sinh nghĩ sao?”

Sắc mặt Hoắc Hưu lúc xanh lúc trắng , lời Cung Cửu nói thực dễ hiểu, ý tứ rất rõ ràng, đó là — tất cả kế hoạch chi tiết của Hoắc Hưu, Cung Cửu đều đã nhất thanh nhị sở……

Bất quá trong lời này dường như còn cất giấu điều gì, nói lão lợi dụng nữ nhân? ! chẳng lẽ là vì nữ nhân đó trong lúc “Mọi việc đều thuận lợi”, mới để lộ tin tức? Đáng giận…… Đáng chết ! trong nhất thời tâm Hoắc Hưu loạn như ma, nhưng chỉ có thể ngoài cười trong không cười đáp lại:“Cửu công tử cao kiến.”


Cung Cửu ôn hòa cười nói:“Hoắc tiên sinh khách khí , nói vậy Hoắc tiên sinh còn cần một ít thời gian để hảo hảo suy xét đề nghị của ta, ta sẽ không quấy rầy nhiều, sau này còn gặp lại.” Dứt lời chắp tay, tiêu sái xoay người ly khai.

Gương mặt Hoắc Hưu âm trầm đến mức cơ hồ có thể chảy ra nước, lão nặng nề hừ một tiếng, vươn tay, làm một động tác “Giết” với hư không.

>>>>>>>>>

Đêm hôm nay, Thanh Y Lâu thập phần náo nhiệt, phòng trọ của Cung Cửu cũng nhốn nháo không kém.

Diệp Cô Thành vẫy sạch những giọt máu trên thân kiếm, quay đầu lại hung hăng trừng nhìn tên biến thái nào đó đang vẻ mặt vô tội, ôm cánh tay vây xem — đây đã là tốp sát thủ thứ ba trong đêm nay, hơn nữa thực lực của tốp sau mạnh hơn tốp trước nhiều a.

Lúc tốp sát thủ đầu tiên xuất hiện, Diệp Cô Thành còn có chút hưng phấn: Thế này mới là giang hồ a, cả ngày cùng Cung Cửu “Sống phóng túng”, thì là giang hồ cái quái gì?

Diệp Cô Thành rút kiếm ra, tận sức lộ ra phong phạm cao thủ.

Thế nhưng sau khi giết sạch tốp đầu, không bao lâu lại tới tốp thứ hai, thứ ba…… Diệp Cô Thành phiền, cũng mệt, hơn nửa đêm mà chẳng được yên, rốt cuộc còn chờ bao lâu nữa mới được ngủ đây? !

Huống hồ còn có biến thái nào đó luôn luôn đứng bên cạnh chớp chớp đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm thân ảnh “Chém dưa cắt rau” của Diệp Cô Thành…… Khụ, không đúng, không phải “Chém dưa cắt rau”, phải là “Một kiếm quang hàn mười chín châu” Mới đúng! Bạch Vân thành chủ “tận sức lộ ra phong phạm cao thủ” chẳng những muốn giết người, còn phải chú ý đến tư thế tuyệt đẹp, hơn nữa cẩn thận không để máu vây vào quần áo tuyết trắng của y — đó thật sự là một kỹ thuật tốn sức a! Diệp Cô Thành bỗng hiểu được vì sao Tây Môn Xuy Tuyết một năm chỉ giết bốn người !

Diệp Cô Thành lạnh như băng nhìn Cung Cửu, nói:“Ngươi chọc đến phiền toái?”

Cung Cửu lấy lòng cười nói:“Việc buôn bán nha, khẳng định sẽ đắc tội với người khác, những kẻ này hẳn là đến từ cùng một nơi với đám sát thủ lần trước…… Bọn họ muốn giết ta thì thôi đi, còn dám quấy phá thành chủ, thật sự là ngàn lần chết cũng không hết tội mà.”


Diệp Cô Thành hừ lạnh một tiếng, thu kiếm vào vỏ, xoay người về phòng, ngã đầu liền ngủ, một giấc đến hừng đông.

Cùng một đêm, Thanh Y Lâu tổng cộng tổn thất năm tốp sát thủ, ba đợt sát thủ đầu toàn bộ chết bởi một kiếm phong hầu, ngay cả vị trí vết thương cũng cơ hồ không lệch chút nào. Hai nhóm sát thủ sau đó…… Toàn bộ biến thành thịt vụn, vụn đến mức ngay cả đống thịt kia ban đầu thuộc về bộ phận nào trên cơ thể cũng không phân biệt không.

Sáng sớm hôm sau, thi thể và đống thịt vụn xếp thành một ngọn núi nhỏ cứ như từ trên trời giáng xuống xuất hiện trước cửa tiểu lâu của Hoắc Hưu.

Rất nhanh, Cung Cửu liền nhận được một tờ giấy nhỏ. Mặt trên chỉ có hai chữ, hợp tác.

Vì thế hơn mười ngày sau, Cung Cửu thực vất vả: Hắn ban ngày thì bồi Diệp Cô Thành, buổi tối thì tìm Hoắc Hưu, cả ngày chẳng có thời gian nào để nghỉ ngơi…… Bất quá hắn thực hưng phấn, nên hắn cũng chẳng biết mệt.

Ban ngày bên cạnh Diệp Cô Thành, Cung Cửu tự nhiên vô cùng hưng phấn, Diệp Cô Thành luôn có thể khiến hắn cảm thấy phấn chấn, loại cảm giác này giống như sẽ nghiện, nhấm nháp thế nào cũng không đủ.

Đến tối, Cung Cửu phải đi quần nhau với lão hồ ly Hoắc Hưu, hắn sắm vai một thanh niên có bản lĩnh, có tài lực, có mưu trí nhưng cũng có khuyết điểm trí mạng — khuyết điểm này chính là tự phụ, nhưng Cung Cửu cũng chẳng cần “Làm bộ” Tự phụ, bởi vì hắn vốn đã rất rất tự phụ. Cái Cung Cửu thật sự cần “Giả trang” , chính là thanh niên nha.

Chớ quên, tuy Cung Cửu thoạt nhìn thực trẻ, nhưng tâm hắn cũng già rồi, thậm chí từng chết một lần — hắn căn bản đã không thể coi là một thanh niên .

Hoắc Hưu là một lão hồ ly, Hoắc Hưu cảm thấy Cung Cửu là một tiểu hồ ly, nhưng nói cho cùng thì tiểu hồ ly vẫn thua kém lão hồ ly , cho nên Hoắc Hưu trong lòng đã có dự tính.

Nhưng Cung Cửu thì sao? Hắn là hồ ly, hay là thợ săn? Chả biết.

Duy nhất có thể xác định là, trong lòng Cung Cửu cũng đã có dự tính.


Sáng sớm ngày đó, Diệp Cô Thành luyện kiếm xong, tắm rửa dâng hương, đang đợi Cung Cửu. Mỗi ngày Cung Cửu đều đúng giờ này đến tìm y, sau đó hai người đi “Sống phóng túng”tiếp.

Nhưng lúc này Diệp Cô Thành không thấy Cung Cửu đến, mà là một thị nữ, thị nữ kia đưa một tờ giấy cho Diệp Cô Thành, tiếp đó liền vẻ mặt ửng hồng chạy đi. Trên tờ giấy viết: gần đây mệt nhọc quá mức, đến nỗi nằm trên giường không dậy nổi, bất đắc dĩ thất hẹn, mong thành chủ tha thứ. Cung Cửu.

Diệp Cô Thành giật mình, gấp tờ giấy lại thu vào lòng, lập tức một mình ra khỏi cửa. Cung Cửu tìm lý do thật là nát bét, Diệp Cô Thành suy đoán Cung Cửu hẳn là có chuyện gì cần xử lý — hắn có gia nghiệp và thế lực lớn như vậy, tất nhiên là việc vặt quấn thân rồi.

Có một số việc Cung Cửu không thể cho y biết, Diệp Cô Thành hoàn toàn có thể lý giải, bọn họ chỉ là bằng hữu thôi, bản thân Diệp Cô Thành cũng có rất nhiều bí mật. Nhưng Cung Cửu không nên tìm cái cớ qua loa kém chất lượng đối phó y như vậy…… Diệp Cô Thành bỗng nhiên cảm thấy có chút bực mình, cho nên quyết định xuất môn giải sầu.

Nhưng trên thực tế, lúc này Cung Cửu đúng là đang ngủ, rất nhiều ngày rồi hắn chưa ngủ, hơn nữa tối hôm nay, hắn còn có việc phải làm.

Ban đầu Cung Cửu cũng muốn tùy tiện tìm lý do “đuổi” Diệp Cô Thành đi, nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại viết lời thật ra…… Nếu để hắn biết “Lời nói thật” này ngược lại lại khiến Diệp Cô Thành không thoải mái, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?

Có đôi khi, lời nói dối giống thật hơn cả lời thật lòng nha.

Diệp Cô Thành đi dạo cả ngày trong thành, nhưng không phải đi, mà là bay. Chỉ vì hình tượng của y rất không bình thường, kiếm khách một thân tuyết trắng, nếu đi trên đường cái, chỉ chốc lát liền dính đầy tròng mắt. Lúc trước y cùng Cung Cửu đi còn không cảm thấy, lúc một mình thật sự có chút không được tự nhiên, Diệp Cô Thành dứt khoát quyết định bay đi cho chắc, nhảy qua những nóc nhà san sát nối tiếp nhau, bao quát trăm thái hồng trần.

Thể nghiệm như vậy thực không tồi, nhưng có chút tịch mịch. Một người tại chỗ cao quá lâu, liền dễ dàng tịch mịch.

Trời dần tối , Diệp Cô Thành vốn định trở về, nhưng lúc đi ngang qua một đình viện lớn thì ngừng lại, bởi vì y nhìn thấy Lục Tiểu Phụng.

Không chỉ là Lục Tiểu Phụng, còn có Hoa Mãn Lâu, bọn họ đang tham gia một tiệc rượu, chủ nhân tiệc rượu là một lão bản trắng trắng tròn tròn và một thanh niên khôn khéo lão luyện.

Bọn họ song phương tựa hồ xuất hiện tranh chấp, lão bản kia muốn đuổi Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu đi. Liền vào lúc này, một kiếm khách bạch y như tuyết đứng ở cửa, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói:“Bọn họ còn không muốn đi, ngươi tốt nhất cũng ở lại chỗ này.”


Lão bản kia lớn tiếng quát:“Người nào dám vô lễ như thế?”

“Tây Môn Xuy Tuyết.” thanh âm kia phảng phất như từ Tuyết Sơn xa xôi quét tới, cái tên hình như đã hóa băng trái tim của tất cả mọi người ở đây.

Diệp Cô Thành trong lòng nhảy dựng, trong ***g ngực tựa hồ có một chiến ý mãnh liệt đang cuồn cuộn kéo đến…… trong đầu y tựa hồ có cái gì đang tràn ra…… lúc này y đang đứng trên mái hiên cao cao, y thấy được Tây Môn Xuy Tuyết.

Giờ khắc này, thời gian hỗn loạn trong đầu y– y hình như thấy được một kiếm khách bạch y khác, đang đứng đối diện Tây Môn Xuy Tuyết, hắn nói “Người học kiếm chỉ trung thật với kiếm, không tất yếu phải trung thực với nhân”…… Đó là ai? Đó là Diệp Cô Thành…… Diệp Cô Thành chính là y, y chính là Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành mở bừng đôi mắt, y tựa hồ đã hiểu. Những cảnh tượng mấy ngày nay nhoáng qua trước mắt y, tâm y lắng đọng lại…… Y rốt cục chạm đến biên giới của kiếm đạo!

Diệp Cô Thành nắm chặt chuôi kiếm, y bỗng nhiên rất muốn xuất kiếm.

Tây Môn Xuy Tuyết đã xuất kiếm.

Nhóm hộ vệ của Diêm Thiết San đều ngã xuống, một kiếm phong hầu. Tô Thiếu Anh sử xuất tuyệt kỹ “Đao kiếm song sát”, mắt Tây Môn Xuy Tuyết sáng rực lên, hắn thấy một loại võ công mới lạ, giống như bọn nhỏ nhìn thấy một món đồ chơi mới, có một loại hưng phấn và vui sướng không cách nào hình dung.

Ánh mắt Diệp Cô Thành cũng sáng rực như thế, ngày trước y có lẽ sẽ không cảm thấy như vậy, nhưng tối nay y vừa hiểu được .

Sau khi Tô Thiếu Anh sử xuất mọi chiêu thức, đã bị kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết xuyên thủng cổ họng.

Tây Môn Xuy Tuyết nhẹ nhàng mà vuốt rơi máu trên mũi kiếm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hại quét về phía nóc nhà, hắn nhìn thấy Diệp Cô Thành.

Thấy được Diệp Cô Thành, cũng thấy được kiếm của Diệp Cô Thành, đồng tử của Tây Môn Xuy Tuyết hơi co lại, lạnh giọng nói:“Ngươi cũng là tiếp viện của hắn?”

Diệp Cô Thành không đáp lại, y đã rút kiếm !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui