Tại nơi hoang vu mà có một tòa Thượng cổ truyền tống pháp trận thì cảm giác thật là cổ quái, Thẩm Thạch đi đi lại lại tìm hiểu kỹ một vòng nhưng cũng không phát hiện bất kỳ chỗ nào dị dạng. Đại diện như nơi phía trước hắn, tòa thượng cổ truyền tống pháp trận vẫn giống như bao tòa pháp trận bên trong Hồng Mông chư giới, vẫn là được cấu tạo từ loại Kim Thai Thạch vô cùng rắn chắc được khắc toàn thân trên dưới là những phù văn thần bí, tự hành vận chuyển mà chẳng bị nửa điểm ngoại lực quấy nhiễu.
Hắn bước ra, Hồ ly theo sát bên cạnh, nhìn như tâm tình cũng chẳng khá lên bao nhiêu. Không lâu sau, ánh mắt Thẩm Thạch đã vô tình lướt qua một đống thi hài Quỷ Vật.
Tại sao những Quỷ Vật này phải vượt Phi Hồng giới tới đây, thế nhưng vì cớ gì mà về sau lại đều chết ở gần Truyền Tống pháp trận? Không hề lộ ra bất cứ điều gì cổ quái thật khiến cho người ta không thể nào lý giải được. Đương nhiên hiện tại có một biện pháp vô cùng đơn giản đó là, hắn cứ dứt khoát chờ ở đây, kế đó tới khi Thượng Cổ Truyền Tống pháp trận khởi động hắn có thể nương theo để qua bên kia thì tự nhiên chân tướng sẽ rõ ràng.
Nhưng mà... Sống để đi qua nhưng liệu có thể còn sống để trở lại được không?
Tuyệt Vực* bên kia một vạn năm qua không hề có sinh linh nào có thể tồn tại.
* nơi tuyệt diệt- như là tuyệt diệt sư thái
Hơn nữa nếu như vạn nhất nhận định của mình là sai thì cả hai tùy tiện qua Phi Hồng Giới chẳng phải là chết một cách oan uổng hay sao?
Gần như trong nháy mắt Thẩm Thạch đa nghĩ ra vài suy luận để gạt bỏ ý niệm mạo hiểm trong đầu đi. Chẳng qua trông thấy kim quang quanh quẩn tòa Truyền Tống pháp trận, Thẩm Thạch nhận ra thật sự mình vẫn còn mấy phần ý chí mạo hiểm, thật sự từ đáy lòng vẫn rất muốn qua bên ấy một lần nhìn xem sự thể thế nào.
Có lẽ là do thời gian những năm gần đây bản thân mình không ngừng du lịch, thám hiểm thiên hạ a.
Thẩm Thạch mang vài phần tự giễu cười khổ một cái, xoay đầu sang hướng khác, dùng lý trí đè nén ý niệm nhiệt huyết không thực tế trong đầu xuống. Hắn lại nhớ tới một chuyện khác rất quan trọng, nguyên nhân cái chết của những Quỷ Vật này.
Hắn đi qua nhìn kỹ những thi hài, đã trải qua nhiều thám hiểm như vậy, thậm chí ngay cả Trấn Hồn Uyên vạn quỷ gào thét hắn cũng đều đã qua, những thì hài trước mắt này với hắn mà nói cũng chẳng qua là một chút xương cốt khó coi mà thôi, hoàn toàn không có bất kì cảm giác sợ hãi nào. Cho nên hắn cũng nhanh chóng phát hiện chỗ trí mạng trên thi hài những Quỷ Vật này là: một loại màu sắc u ám ăn mòn một số bộ vị quan trọng nhất của Quỷ Vật như xương sống, xương sọ cùng một ít huyết nhục sót lại; những nơi đi qua máu huyết ngưng trệ một màu xám tro, hài cốt rời rạc rạn nứt, thậm chí có nhiều chỗ hóa phấn; điều đó khiến cho những Quỷ Vật này không thể nào tồn tại được.
Đồng tử Thẩm Thạch chợt co lại, nếu như hắn không nhìn lầm thì loại màu sắc u ám này rõ ràng là Âm Sát chi khí trong truyền thuyết. Dưới gầm trời này duy nhất chỉ Phi Hồng Giới mới có loại này, mà những Quỷ Vật này nhìn qua có lẽ là bị nhiễm phải Âm Sát chi khí tại Phi Hồng Giới khiến cho ăn mòn huyết nhục, ăn mòn hài cốt, dù là chạy đến nơi đây cũng chẳng còn cách nào đành giãy giụa với vận mệnh Tử Vong.
Ghi nhận được điểm này, Thẩm Thạch vô thức mà lùi về sau hai bước. Mặc kệ như thế nào, dù cho là tâm tính hắn cứng cỏi ra sao cũng quyết không muốn cùng loại Âm Sát chi khí này có nửa phần quan hệ. Hắn quay đầu liếc qua tòa Thượng Cổ truyền tống pháp trận nghĩ thầm nếu như loại Âm Sát chi khí này còn tồn tại vậy hiển nhiên đầu kia Phi Hồng Giới vẫn còn giống như lúc ban sơ, vẫn là một giới Tử Vong chết chóc.
Nhưng mà ... còn một nghi hoặc tương tự vẫn lờn vờn trong đầu hắn mãi không tan, làm hắn thủy chung không cách nào giãn lông mày ra được: Nếu quả thật mọi thứ hết thảy không có gì thay đổi, vậy thì đáng lẽ Phi Hồng Giới bên kia rõ ràng cũng không thể nào có những Quỷ Vật này đó a?
Hắn nhíu mày khổ tâm, trăm mối khó giải. Hồ ly vẫn một mực yên tĩnh bên cạnh hắn, không biết tại sao thật lâu vẫn không lên tiếng ngoại trừ thỉnh thoảng quay đầu liếc tòa Thượng Cổ truyền tống pháp trận.
Thời gian trôi qua trong im lặng, cả cây cỏ cũng một mảnh yên lặng, chỉ có kim quang lưu chuyển bên trên Kim Thai Thạch, cũng không biết đến khi nào sẽ chợt khởi động lần nữa.
-----
Bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu dồn roi thúc ngựa, dốc sức liều mạng đi về phía trước. Hướng của bọn hắn là mảnh Kim Quang lấp lánh phía trước. Ngọc Lâm đã hướng dẫn cho bọn hắn phải gấp rút đi nhanh tới chỗ ấy. Giờ này khắc này Kim sắc quang huy liền tượng trưng cho hi vọng có thể thoát khỏi cái lộ trình Tử Vong chết tiệt này.
Lúc này tòa Kim sắc Thượng Cổ truyền tống pháp trận thật sự đã hiện lên trong tầm mắt, không biết có bao nhiêu Thiên Thanh Xà Yêu tộc nhân hoan hô, mọi người đều kích động hưng phấn. Từ chỗ hẳn phải chết trong tuyệt cảnh đột nhiên thấy được hi vọng sống sót, đó là một loại tâm tình không cách nào diễn đạt được.
Nhưng mà loại tâm tình này cũng không bảo trì được quá lâu, bởi vì phía trước những ánh mắt vui mừng vô hạn đột nhiên xuất hiện một ít thân ảnh quỷ dị, ước chừng nhiều hơn mười mấy cái; một nửa giống như là thi hài mất đi sức sống nằm trên mặt đất chẳng nhúc nhích. Còn lại là mười mấy cái thân ảnh đang ngồi lung la lung lay cạnh rìa Truyền Tống pháp trận, cử động chậm chạp, giống như Khô Lâu mệt mỏi rã rời.
Khô Lâu, đúng vậy, những thứ quái dị phía trước kia đúng là Khô Lâu nhất lưu quỷ vật!
Trong chớp mắt, toàn thể Thiên Thanh Xà Yêu tộc nhân lập tức dừng chân. Một mảnh im lặng đáng sợ kéo theo ngay sau đột nhiên bao phủ tất cả mọi người, từng khuôn mặt hiện lên vẻ khó tin xen lẫn sợ hãi vô hạn cùng bi thương.
"A..."
Sau một khắc cơ hồ mười mấy âm thanh đồng loạt phát ra chói tai, dường như là bị những Quỷ Vật kia dọa cho sợ hãi cùng cực mất kiềm chế mà hô lên thất thanh. Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi động tĩnh bên này, những Quỷ Vật còn đang chần chừ bên kia đột nhiên đồng loạt quay đầu thấy được cả một đoàn bộ lạc Yêu Tộc.
"Gào Rít!"
Những Khô lâu này dường như dùng hết bản năng Quỷ Vật không cần che giấu khát vọng đối với vô số huyết nhục tươi sống nơi này, lập tức quay đầu đánh tới. Một khắc này, những khuôn mặt Quỷ Vật dữ tợn nhất thời làm cho không ít Thanh Xà Vệ cường tráng nhất chết lặng, thậm chí quên luôn cả đánh trả.
"Ầm Ầm" , một đạo thân ảnh xuất hiện trước mọi người. Trong hư không đột nhiên xuất hiện một cái đuôi rắn kỳ ảo đảo qua
trực tiếp đánh bay hai cái Khô Lâu xông đến, lúc đang giữa không trung toàn thân xương cốt Khô Lâu trở nên nát bấy hóa thành phấn vụn màu xám.
"Vội cái gì!" Một âm thanh trách cứ mang theo tức giận, lạnh lùng và nghiêm nghị vang lên từ phía trước. Ngọc Lâm đứng ở đầu đoàn quát lớn lại tiện tay đập nát tiếp một khô lâu vừa xông lại.
Ngọc Lung cùng Thanh Xà Vệ bị kinh ngạc đến ngây người lúc này mới cùng đại bộ phận chiến sĩ Thiên Thanh Xà Yêu lấy lại tinh thần liền phát hiện những Quỷ Vật trước mắt vô cùng yếu ớt. Một hồi im lặng xảy ra đột nhiên một đám người liền xông ra ngoài. Chỉ nghe một hồi tiếng động rầm rĩ điên cuồng vang lên xong sau đó hết thảy xung quanh Truyền Tống pháp trận lại trở về yên tĩnh.
Tất cả Quỷ Vật đều ngã trên mặt đất hơn nữa vĩnh viễn sẽ không còn cử động được nữa. Không ít người lỗ mãng quát tháo, cũng không ít người mang ánh mắt phức tạp khác thường dõi theo Ngọc Lâm đang chậm rãi đi tới rìa tòa Thượng Cổ truyền tống pháp trận.
Mặt nàng chẳng chút biểu tình, lúc này đây chẳng ai biết trong thâm tâm nàng đang nghĩ gì. Dọc đường gian nguy cuối cùng mới đến được nơi này. Thế nhưng vì sao ở nơi đây lại lần nữa thấy được Quỷ Vật hủy diệt tất cả mọi người đồng hương. Nếu như bên này Truyền Tống pháp trận đều là Quỷ Vật, như thế thì đầu bên kia? Chẳng lẽ là trong thế giới bên kia cũng đã như Yêu giới mà bị Quỷ Vật hoàn toàn chiếm cứ sao?
Như vậy thì mình còn qua đó làm cái gì?
Dẫn dắt bộ tộc vượt trăm sông ngàn núi, con đường gian khổ cũng đã qua vậy mà lúc này một cỗ tuyệt vọng cùng cực lại lần nữa bao phủ lấy bờ vai nữ tử nhìn như nhu nhược kia. Lần trước nàng dứt khoát mang đại bộ phận trốn đi, nhưng đến lúc này nàng dường như đã không còn đường thối lui.
"Các người chờ đó."
Thanh âm Ngọc Lâm vang lên quanh quẩn bên tai tất cả mọi người trong tộc Thiên Thanh Xà Yêu, trong giọng điệu mang theo vài phần lạnh lùng cùng kiên quyết.
"Ta đi qua xem thế nào."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...