Cột sáng kim quang lập loè, giống y những bộ Thượng Cổ truyền tống pháp trận mà Thẩm Thạch đã từng trông thấy, ngay cả cái khí tức đặc thù cổ xưa mênh mang cũng không sai biệt, giống như không khác chút nào. Nếu không phải Thẩm Thạch biết rõ phía sau cỗ truyền tống pháp trận này là cái gì, cơ hồ sẽ cho rằng đây cũng chỉ là một toà truyền tống pháp trận bình thường khác trên Hồng Mông thế giới.
Vì thoạt nhìn nó không có bất kỳ dấu hiệu hoang phế nào, dù chung quanh có chút hoang vu, không có dấu vết người qua lại, nhưng cỗ truyền tống pháp trận này vẫn ở đây ngày ngày chăm chỉ hấp thụ Thiên Địa linh lực, mỗi khi đạt tới cực hạn lại mở ra truyền tống, nối hai thế giới với nhau.
Có lẽ điểm khác biệt duy nhất là phía bên kia toà pháp trập, là Phi Hồng Giới a.
Ánh sáng vàng chói lọi bắt đầu yếu ớt rồi ảm đạm dần, cỗ khí tức cổ xưa kia cũng rút lui dần như thuỷ triều. Thẩm Thạch chậm rãi lùi về phía sau, dừng lại ở ngoài vùng kim sắc, chẳng biết tại sao, trong nội tâm bỗng có chút rung động vi diệu, có chút khẩn trương, có chút sợ hại lại mang chút chờ mong, thậm chí chính hắn cũng cảm thấy khó có thể nắm bắt, cảm giác phức tạp khó có thể nói hết.
Chỉ là một lát sau, khi toàn bộ ánh sáng kim sắc chói lọi tản đi, Thẩm Thạch nhìn lại bên trong toà truyền tống pháp trập, rỗng tuếch.
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi thở dài một hơi, giống như trút được gánh nặng trên người.
Lắc đầu, Thẩm Thạch cũng thấy mình có chút buồn cười, nghĩ thầm trong suốt vạn năm bị tách ra, trên đời sao lại có thể có chuyện trùng hợp đến vậy, mình vừa tới đây thì có thể phát sinh dị biến chứ? Chỉ là khi hắn muốn rời đi, bỗng nhiên con hồ ly lại chạy đến bên cạnh hắn, nhìn sang toà truyền tống pháp trận rồi kêu lên hai tiếng, sau đó lại cọ cọ Thẩm Thạch, chỉ chỉ sang đống xác quỷ vật.
Thẩm Thạch nhíu mày, có chút nghi hoặc, khó hiểu nói: "Ngươi đến cùng là có ý gì?"
Hồ ly trong miệng "Ô ô" kêu, thoạt nhìn có chút lo lắng, nhưng tên này chỉ số thông minh hiển nhiên không tính là cao, cứ ở một chỗ đảo quanh cả buổi, cũng không giải thích được rõ ràng. Thậm Thạch liếc mắt, thoáng nở một nụ cười với nó, nói: “Đi thôi, ở đây có gì hay để xem đâu.”
Nói xong, liền quay người muốn bỏ đi, chỗ bãi cỏ của cỗ Thượng Cổ truyền tống pháp trận này, tuy thoạt nhìn một mảnh xanh biếc, bừng bừng sinh cơ, nhưng tựa hồ luôn mang lại một khí tức bất an cho Thẩm Thạch, nên hắn cũng không muốn ở lại lâu. Bất quá hồ ly rõ ràng không nghĩ như vậy, thấy Thẩm Thạch muốn đi, nó dưới tình thế cấp bách liền nghĩ ra một biện pháp, vội vàng cắn vào vạt áo Thẩm Thạch mà kéo hắn lại, rồi kêu lên hai tiếng nhắc nhở Thẩm Thạch nhìn nó, xong liền như một làn khói chạy đến truyền tống pháp trận.
Thẩm Thạch nở nụ cười, đồng thời lắc đầu, la lớn với hồ ly: "Con hồ ly khờ kia, đừng chạy lung tung. Đừng tưởng bây giờ không có việc gì, vạn nhất đúng lúc trận pháp khởi động, ngươi coi chừng bị rơi sang Phi Hồng Giới bên kia đấy!”
Cũng không biết hồ ly có nghe hiểu tiếng Thẩm Thạch không, hoặc kỳ thật nó cũng biết toà trận pháp trước mắt kia an toàn, nên vẫn không kiêng nể gì một đường chạy thẳng tới mấy toả Kim Thai Thạch trong truyền tống trận, sau đó đứng ngay giữa trung tâm trận pháp, hướng về phía Thẩm Thạch không ngừng kêu lên một hồi, rồi lại hướng tới mấy cái xác quỷ vật tĩnh mịch kia.
Thẩm Thạch ban đầu chỉ lắc đầu cười khẽ, cũng không thèm để ý, nhưng một lát sau, cứ thấy hồ ly lặp đi lặp lại động tác đó, Thẩm Thạch đột nhiên biến sắc, nụ cười tắt dần, sắc mặt dần có chút cổ quái, đi nhanh tới.
Hắn bước vào toà pháp trận, hào quang từ Kim Thai Thạch chiếu rọi trên người hắn, phảng phất như vì hắn mà độ lên một tầng kim sắc cổ xưa sáng lạn. Hắn yên tĩnh nhìn một hồi, sau đó cúi đầu nhìn về hướng phía con hồ ly bên cạnh, chợ thấy cổ họng như đột nhiên khô khốc, thậm chí ngay cả giọng nói khi mở miệng, cũng đột nhiên hơi khô chan chát:
"Ngươi nói là... Ngươi tận mắt thấy, những quỷ vật kia là từ nơi này xuất hiện hay sao?"
"Ô ô!" Hồ ly cơ hồ lập tức vội vàng đáp lại.
Trong Hồ Mông chư giới, Phi Hồng Giới là giới thổ đáng sợ nhất, nguyên nhân thì ai cũng biết, vạn năm qua chỉ cần có đọc qua sử sách của cổ nhân đều biết rằng:
Phi Hồng Giới đã từng là một thế giới phồn vinh hưng thịnh, bừng bừng sinh cơ, nhưng ngày nay đã bị Âm Minh Tháp huỷ diệt triệt để, đồng thời bị Âm Sát chi lực nhuộm dần toàn bộ giới thổ, không bao giờ có thể có bất kỳ sinh linh nào sống sót, yêu thú hay cây cỏ đều như thế.
Tại Phi Hồng Giới cũng tuyệt không có khả năng có tồn tại quỷ vật, đây cũng là điều cơ bản ai cũng biết.
Nhưng nếu như… Nếu như chuyện hồ ly chứng kiến không phải là hoa mắt, mà là sự thật, thì chuyện kia ý vị như thế nào? Chuyện này làm người ta phải sởn hết gai ốc, tim Thẩm Thạch cũng đột nhiên đập nhanh hơn, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm con hồ ly, thấy con hồ ly nhìn mình trông có chút vô tội, ánh mắt cũng không có bất kỳ bộ dạng lảng tránh nào.
Nó giống như, thật sự không có nói láo.
Thẩm Thạch cơ hồ trước tiên xác định sự thật này, sau đó liền muốn đối mặt với một sự thật khác: trong Phi Hồng Giới, tại sao lại xuất hiện quỷ vật?
Đã có quỷ vật, phải hay không có những thứ sinh linh khác?
Đã có sinh linh, vậy Âm Sát chi khí bao phủ toàn bộ giới thổ, có phải chăng sau vạn năm tồn tại, giờ phút này đã không biết vì cái gì mà đột ngột biến mất?
Như vậy, trong lòng Thẩm Thạch nổi lên một sự kiện trọng yếu nhất, cũng là đáng sợ nhất:
Nếu hết thảy đều không sai, vậy có phải hay không nói là một vạn năm sau, Nhân tộc cùng Yêu tộc vốn có huyết hải thâm cừu, lại gặp nhau lần nữa?
"Hồ ly a, ngươi thật sự không có gạt ta?" Thẩm Thạch mờ mịt nhìn xung quanh Kim Thai Thạch, lần đầu tiên trong vài năm qua cảm thấy tâm tình không biết phải làm sao.
***
Bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu, chỉ một ngày sau, Ngọc Lâm vốn dẫn đầu đoàn người, đồng thời cũng là kẻ đạo hạnh danh vọng cao nhất bộ tộc, phát hiện ra vầng sáng màu vàng kia.
Ánh kim quang huy hoàng phóng lên trời, loé ra vạn chùm sáng rực rỡ, ngay cả mây đen mịt mù khắp Phi Hồng Giới cũng không thể che khuất hoàn toàn. Lúc đó Ngọc Lâm như nín thở, cả thân thể cảm thấy như hư thoát, may có Ngọc Lung đang vui mừng vô hạn ở bên cạnh đỡ nàng.
Tin tức này lập tức nhanh chóng truyền khắp toàn bộ bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu, cho mọi người biết phía trước, cuối cùng cỗ Thượng Cổ truyền tống pháp trận đã xuất hiện, chính là đường đi thông tới Nhân giới, bao nhiêu thiên tân vạn khổ lấy đi mạng của nhiều tộc nhân như vậy, cuối cùng cũng không phải là uổng phí.
Giống như lữ khách đang khát lạc đương trong sa mạc đã lâu, rốt cục nhìn thấy nước suối thơm ngọt, mọi người lập tức hoan hô, sau đó bắt đầu điên cuồng nhắm hướng ánh sáng kim sắc kia mà đuổi tới.
Ngọc Lâm đi nhanh trong đám người, chẳng biết tại sao, trong nội tâm của nàng giờ phút này kích động ban đầu đã qua đi, từ từ bình phục lại, sau đó nàng nghĩ tới lão Bạch hầu, nhớ tới những điều lão đã dạy cho nàng, nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ tới một chuyện khác.
Đường thông giữa nhân yêu lưỡng giới, tuy gian nan sát cơ tứ phía, nhưng đúng là đã thông. Yêu tộc bên này đã có người tới, nhưng nhân giới bên đó thì sao?
Ở chỗ toà Thượng Cổ truyền tống pháp trận màu vàng kia, có thể có nhân tộc hay không?
Nàng dừng lại ở phương xa nhìn ánh sáng vàng lập loè, sắc mặt bắt đầu có chút âm tình bất định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...