Gió lãnh lẽo liên tục thổi tại nơi có danh tự mỹ lệ nhất thế giới này, Phi Hồng Giới, lại nhắc nhở sự tình Yêu tộc đến đây vào vạn năm trước, cái mảnh đất tử vong đã làm biết bao người tuyệt vọng.
Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc dưới sự dẫn dắt của tỷ muội Ngọc Lâm, Ngọc Lung chậm rãi hướng về nơi sâu nhất trong Phi Hồng Giới đi vào. Bầu trời âm u đất đai khô cằn thậm chí còn có dung nham thỉnh thoảng gào thét phun trào xung quanh đội ngũ, làm tâm tình bọn hắn cảm thấy áp lực, nhưng thứ làm cho bọn hắn sợ hãi chính là liên tục chứng kiến tử thi nằm dọc đường trên đoạn đường trước mặt này.
Tuy những thi thể Yêu tộc đã chết kia không thuộc cùng một bộ tộc hoặc cùng loại yêu thú với mình, nhưng khi trông thấy những thi thể này vẫn làm cho toàn thể Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc tâm tình nặng nề. Hình ảnh này giống như hình thức tra tấn từ thể xác tới tinh thần. Con đường dài đăng đẳng đầy mối nguy hiểm ẩn dấu, ven đường thì đầy thi thể, làm cho tâm thần mỗi người đều thấy sợ hãi do dự không biết có nên bước tiếp hay không, không biết đoạn đường tiếp theo mình liền giống những tên trước mặt, ngã xuống chết đi.
Nhưng mà ngoại trừ cảm giác sợ hãi, những thi thể Yêu tộc thỉnh thoảng xuất hiện trên đường chính là một lộ tuyến rõ ràng, nói lên việc những Yêu tộc này, đã từng tiên phong mở đường, ít nhất cho thấy những người đi trước đã trả giá bằng tính mạng và thân thể của mình để dò đường, nên có thể tạm thời bảo đảm một chút an toàn.
Đạo lý này cũng không phức tạp, đa số mọi người cũng hiểu, cho nên dù phải đi lại trên đường xá tử thi làm người phải khó chịu này, nhưng tộc nhân Thiên Thanh Xà Yêu cũng không có bất kỳ người nào phàn nàn mà vẫn giữ trầm mặc tiến về phía trước.
Trong đám người, Ngọc Lung nhíu mày chán ghét, thu hồi ánh mắt từ một thi thể Lang Yêu ven đường, sau đó đi bên cạnh tỷ tỷ Ngọc Lâm nói khẽ:
- Tỷ tỷ, chúng ta tiếp tục đi ở Phi Hồng giới này, có thể tìm được Thượng cổ truyền tống pháp trận thông tới Nhân Giới sao?
Ngọc Lâm mặt không biểu tình, thần thái bình tĩnh, Yêu tộc xung quanh phát hiện vị thủ lĩnh này bất luận thời điểm nào, nàng vẫn giữ được bộ dáng ung dung bình tĩnh như đã định liệu hết, chẳng qua khi hai tỷ muội nói chuyện riêng, mới phát hiện khóe mắt kỳ dị có một tia bực bội không dễ dàng phát hiện, Ngọc Lâm thấp giọng nói:
- Ta không biết, thời gian Phi Hồng giới bị phong bế thật sự quá lâu, năm đó những quyển sách lưu lại hoặc ghi lại vài tuyến đường đều đã sớm thất truyền tan thành mây khói rồi, hơn nữa tính ra những quyển sách loại đơn lẻ này cả vạn năm về trước đều là thứ vứt đi, hiện tại tuyệt đối không có người từng xem quay cũng không có ai nhớ kỹ được.
Ngọc Lung xiết chặt thanh binh khí khổng lồ đang cầm trong tay, lập tức nói:
- Vậy những bộ tộc trước kia đi như thế nào?
Ngọc Lâm hít sâu một hơi, thần sắc có chút nghiêm nghị, thầm giọng nói:
- Mò mẫm mà đi.
Ngọc Lung ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn về phía Ngọc Lâm, Ngọc Lâm khẽ lắc đầu nói:
- Không có người nào biết rõ đường đi tại Phi Hồng giới, hơn nữa tình huống trước mắt, không ai biết chuyện gì đã xảy ra làm cho Âm Sát tử khí ngăn cách sinh linh đột nhiên biến mất, nhất định là có dị biến kinh thiên động địa nào đó xảy ra mới đúng. Cũng chính vì điều này, ngươi xem cái thế giới Trung Sơn Mạch đất đai rạn nứt sụt lún, nham tương sâu trong lòng đất xông lên bề mặt, hoàn toàn cải biến địa hình vốn có. Cho nên dù là năm đó các vị tổ tiên đi ngang đây có ghi chép lại để lưu truyền đời sau, kỳ thật cũng không thể dùng.
Ngọc Lung có chút nhụt chí, lẩm bẩm nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta cứ không biết gì mà đi theo những thi trên đất?
- Đúng.
Ngoài ý muốn, ý định Ngọc Lâm vô cùng kiên quyết, trực tiếp dùng giọng chém đinh chặt sắt trả lời một câu, lập tức nói:
- Ta không biết bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu chúng ta là bộ tộc thứ mấy tiến vào Phi Hồng giới, nhưng một đường tới đây thấy những thi thể trên đất này, ít nhất cũng cho thấy đã từng có năm, sáu bộ tộc tương tự chúng ta tiến nhập vào, cụ thể là một bộ tộc số lượng có thể nói là nhiều.
Nói đến đây, trong ánh mắt nàng lại lần nữa xẹt qua vẻ lo âu, nhưng thần sắc nhìn chung vẫn bình tĩnh, dùng âm thanh chỉ có Ngọc Lung mới có thể nghe thấy nói:
- Vì kế hoạch hôm nay, bên trong Phi Hồng giới này, điều đầu tiên mà chúng ta phải làm là phải sống sót. Trước tiên cứ nối gót theo bước chân tiền nhân đã đi qua, như vậy chúng ta có thể đi xa hơn so với bọn họ, cho đến khi phía trước không có người nữa liền liều một chút, về phần có thể hay không tới được Nhân giới, liền phải cầu tổ tiên phù hộ rồi.
Ngọc Lung trông mong nhìn thoáng qua bầu trời tối tăm mờ mịt phía trước, sắc mặt có chút khó coi, tựa hồ muốn quay đầu lại nói với tỷ tỷ gì đó, nhưng ngay tại lúc này, phía sau lưng hai nàng truyền đến một hồi xôn xao. Hai người Ngọc Lâm cùng Ngọc Lung đồng thời nhìn lại, chỉ một lát, một thân rắn to lớn của Thanh Xà Về đang trượt đuôi đi qua, thần thái cung kính nói:
- Tộc trưởng, Phi Ưng đã trở lại.
Chân mày Ngọc Lâm nhíu lại, ánh mắt cũng sáng ngời thêm vài phần nói:
- Để cho hắn tới gặp ta.
- Vâng.
Thanh Xà Vệ kia đáp ứng, liền quay người lui ra, cũng không lâu lắm, một Yêu tộc thân người đầu chim bước nhanh tới, đối với tỷ muội Ngọc Lâm cùng Ngọc Lung xoay người hành lễ, trong miệng nói:
- Phi Ưng bái kiến tộc trưởng.
Ngọc Lâm cắt đứt lời hắn nói, trực tiếp hỏi:
- Tình huống bên kia như thế nào
Phi Ưng vô thức muốn ngẩng đầu lên nói chuyện, nhưng tại trong nháy mắt, ánh mắt hắn vô tình dừng lại trên gương mặt xinh đẹp cùng thân thể làm cho người khác phải thèm muốn kia, đột nhiên ngẩn ra, nhất thời không thốt ra được lời nào.
Đôi mắt rắn kì dị của Ngọc Lâm nhất thời phát lạnh, lạnh lẽo đảo qua Phi Ưng, nhất thời thân thể Phi Ưng chấn động, lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra, hai chân mềm nhũn gần như muốn khụy xuống. Bất quá một bàn tay trắng nõn bỗng nhiên đưa đến kéo thân thể hắn lại, đồng thời nghe giọng lạnh lùng của Ngọc Lâm:
- Chớ có nhiều chuyện, nói mau.
Phi Ưng như được đại xá, vội vàng lui về sau một bước, dùng tay lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhưng đôi chân kia tựa hồ vẫn còn run rẩy, đồng thời bẩm báo:
- Hồi bẩm tộc trưởng, ta một mực trông coi tòa Thượng cổ truyền tống trận bên kia, nhưng cũng không có phát hiện bộ tộc nào khác tiến vào Phi Hồng giới.
Ngọc Lâm nhíu mày, lại hỏi:
- Quỷ vật đâu rồi?
- Cũng không có
.
Phi Ưng đối với việc này có chút nghi hoặc khó hiểu nói:
- Thuộc hạ trông chừng rất lâu, nhưng tuyệt đối không thấy bất kỳ quỷ vật nào truy đuổi từ truyền tống pháp trận, cho đến thời điểm ly khai chỗ đó, vẫn không thấy quỷ vật xuyên qua truyền tống trận tới Phi Hồng giới bên này.
Ngọc Lâm bỗng nhiên trầm mặc, chưa nói gì thêm, Phi Ưng yên lặng đứng đó, Ngọc Lung bên cạnh Ngọc Lâm đợi một hồi lâu vẫn không thấy nàng có ý tứ mở miệng, đối với Phi Ưng liếc mắt ra dấu một cái, Phi Ưng hiểu ý gật gật đầu, giữ im lặng lui xuống. Sau đó Ngọc Lung tới gần Ngọc Lâm nhẹ giọng kêu một câu:
- Tỷ tỷ?
Ngọc Lâm hai mắt nhắm lại, thoáng hít sâu một phát, sau đó thấp giọng nói:
- Những quỷ vật kia cũng phải dạng mà chúng ta đã nghĩ, có người sau lưng điều khiển chúng
Ngọc Lung sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên, cả kinh nói:
- Ai có thể khống chế nhiều quỷ vật mạnh như vậy? Hơn nữa quỷ vật xưa này không hề có linh trí, chỉ biết ăn thịt uống máu, làm sao có thể…
Ngọc Lâm cắt ngang nàng, nói:
- Chúng giống như là đang đuổi súc vật, đem Yêu tộc chúng ta đuổi đi hướng Phi Hồng Giới, ngươi không nhìn thấy sao?
Ngọc Lung kinh ngạc không nói ra lời, thật lâu sau, nàng nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ, thấp giọng nói:
- Vì cái gì?
Ngọc Lâm khóe miệng lộ ra một tia vui vẻ đắng chắt, âm thanh chát chát nói:
- Ta không biết, cái gì ta cũng không biết…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...