Lục Tiên

Cùng lúc với những đệ tử Luyện Khí cảnh nối đuôi nhau xuống thuyền, đi vào sâu trong Yêu đảo, chiếc thuyền lớn đỗ cạnh con đê biển dài nhanh chóng rơi vào yên lặng. Trên boong tàu, hai người Ngưu Hùng và Tăng Chí Bách đứng nhìn nhau, cả hai đều khẽ nhíuy. Kẻ có thân thể cao lớn hơn một chút là Ngưu Hùng liếc nhìn sang bên phía khoang thuyền một cái, thái độ tương đối tức giận, nói: "Hắn vô trách nhiệm như vậy hay sao?"

Tăng Chí Bách đứng ở bên cạnh gã tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt, lạnh lùng đáp: "Có lẽ là như vậy."

Ngưu Hùng nghiến răng phỉ nhổ một cái, nói: "Trước nay, nhiệm vụ bắt Yêu trên Yêu đảo luôn đi đôi với mạo hiểm. Sư huynh Vương Tuyên đã ba lần bốn lượt căn dặn, nhất định phải âm thầm bảo hộ chư vị sư đệ sư muội Luyện Khí cảnh không được phép lơ là. Thân là quản lý đương nhiệm của Yêu đảo nhưng Lâm Hổ hắn vô trách nhiệm buông tay mặc kệ, để mặc cho hai người chúng ta còng lưng è cổ ra đi chiếu cố?"

Tăng Chí Bách thở dài, nhớ cung cách chối bỏ trách nhiệm chui tọt vào phòng của Lâm Hổ vừa, đã tỏ rõ thái độ quản lý vô trách nhiệm của kẻ này, không nhịn được cũng phải lắc đầu.

Nhưng Ngưu Hùng hiển nhiên cũng là kẻ có tính cách không quá tốt, gã hừ một tiếng, cả giận nói: "Vậy hai người chúng ta cũng dứt khoát không đi, tránh cho ngày nào cũng phải giúp hắn chùi đít đã thế còn phải nhìn sắc mặt của hắn! Nếu trên đảo thật sự xảy ra điều gì sơ sót, sư huynh Vương Tuyên tức giận trách tội xuống, thử xem ai sẽ là kẻ không may?"

Tăng Chí Bách do dự một chút, cuối cùng vẫn cười gượng nói: "Được, được, cái thằng đó quái đản như vậy đấy. Nếu không hiểu rõ tính cách hắn, sư huynh Vương Tuyên đã chẳng phải cố tình phái hai người chúng ta tới đây. Tóm, chúng ta làm tốt việc của mình, Vương sư huynh nhất định sẽ tự ghi nhận trong lòng, hà tất phải kèn cựa với hắn làm gì? Hơn nữa, những người lên đảo đều là sư đệ sư muội, không may thật sự bị tổn thương bởi đòn tấn công của Yêu thú Quỷ vật trên đảo, thì cũng là không tốt."

Ngưu Hùng im lặng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu. Mặc dầu trên mặt vẫn còn có phần không quá mức tình nguyện, nhưng cuối cùng gã vẫn phải lấy đại cục làm trọng, song hành cùng với Tăng Chí Bách xuống thuyền.

Hai người họ đều là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Tông đã tu luyện đến cảnh giới Ngưng Nguyên cảnh, đạo hạnh vượt xa so với các sư đệ sư muội Luyện Khí cảnh đang có mặt trên Yêu đảo hiện giờ. Mặc dầu vậy, tu sĩ dưới Ngưng Nguyên cảnh vẫn không thể nào ngự không phi hành được, trừ trường hợp có được một số loại Pháp khí phi hành. Trong Lăng Tiêu Tông, hai người bọn họ chỉ được coi là những đệ tử bình thường, không thể nào có vận may có được hoặc là có tài lực khổng lồ để chạy tuốt tới một thương hội cỡ như Thần Tiên Hội mua sắm cho mình một Pháp khí. Bởi vậy, trong phần lớn trường hợp, họ chỉ còn cách là đi bộ ở dưới mặt đất thôi.

Nhưng dù sao mức chênh lệch cảnh giới cũng quá xa, hai người họ chỉ cần nhô lên hụp xuống mấy lần là đã vượt qua con đê biển dài ngoẵng, tới bên rìa cánh rừng. Tăng Chí Bách liếc nhìn khu rừng rậm trước mặt một lượt nói: "Theo ta thấy, dường như đa số mọi người đều đi sâu vào trong này, tuy nhiên vẫn còn có mấy người chỉ loanh quanh ngoài rìa hải đảo, làm thế nào bây giờ, hay là chúng ta tách ra để chiếu cố?"


Ngưu Hùng suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, nói: "Khu vực sát biển vòng quanh Yêu đảo không có yêu thú gì khác ngoài mấy loại cấp thấp như ‘Thiết Giáp Quy Dư’, ‘Lam Kiềm Giải’ và ‘Phong Điểu’, sức chiến đấu chỉ ở mức bình thường. Chỉ cần là tu luyện tới cao giai Luyện Khí cảnh, dựa vào lực lượng thân thể đã được tôi luyện bằng Linh lực là đã đủ đối phó chúng, chúng ta không cần hao tâm tổn trí theo dõi. Trái, càng vào sâu bên trong Yêu đảo, Yêu thú Quỷ vật càng có sức chiến đấu mạnh mẽ, trong số đó có một vài loại e rằng ngay cả hai người chúng ta đối phó cũng không dễ dàng lắm. Có lẽ cứ đi vào trong giám sát chặt chẽ hơn một chút thì tốt hơn."

Tăng Chí Bách gật đầu, nói: "Nói cũng đúng, hơn nữa vừa đại bộ phận sư đệ sư muội đều đi sâu vào bên trong Yêu đảo, xác thực là nên qua bên đó vẫn tốt hơn."

Sau khi đã thống nhất, hai người lập tức đi sâu vào trong rừng, chỉ trong nháy mắt đã biến mất giữa đám cây cối rậm rạp, trả sau lưng khung cảnh bãi cát triền đê, sóng biển mơn man vỗ bờ vắng lặng vốn có. Nhưng trên con thuyền lớn phía xa, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện, hóa ra là tên lùn Lâm Hổ đã lên boong thuyền chẳng biết lúc nào. Sau khi dõi mắt nhìn theo hai người Ngưu Hùng Tăng Chí Bách đi sâu vào trong Yêu đảo, gã phóng tầm nhìn vào sâu tít tắp ở bên trong. Trong tiếng sóng biển rì rào, dường như có xen lẫn tiếng Yêu thú gầm thê lương từ sâu trong hải đảo vọng về.

Trên mặt Lâm Hổ hiện lên một vẻ kỳ quái, mơ hồ xen lẫn một phần tàn ác, nhưng chỉ lóe lên tắt ngấm. Sau khi do dự đăm chiêu trên mạn thuyền một lúc, gã chầm chậm lắc đầu, cuối cùng vẫn quay người trở vào trong khoang thuyền.

※※※

Tiếng sóng biển rì rào quanh quẩn mãi bên tai Thẩm Thạch không ngừng. Dọc theo bãi biển vắng lặng dài tít tắp ngoài rìa Yêu đảo, hắn luôn tiến bước với tâm trạng đề phòng.

Thảm thực vật ở khu vực này của Yêu trên có vẻ đặc biệt tươi xanh. Chưa cần nói đến những sườn núi rậm rạp cây cối hiện ra trong tầm mắt, chỉ cần ở ngay ngoài rìa hải đảo cũng có nhiều khu vực phủ đầy cây xanh, chỉ có ở chỗ khu vực sát với bờ biển là còn có vài bãi cát khá rộng tương đối trống trải.

Hiện giờ, Thẩm Thạch đang bước đi trên mảnh đất nằm giữa bãi cát và rừng cây. Phần lớn thời gian hắn đi chếch về phía bờ biển hơn, bởi trong rừng cây cối xanh tốt cành lá rậm rạp, ai dám cam đoan từ sau một gốc cây đại thụ nào đó không có một con Yêu thú nào bất chợt bổ nhào ra tấn công.


Hắn đi thêm một đoạn nữa trong tình trạng như vậy, dần dần đã chỗ con đê mình đặt chân lên đảo được một khoảng cách xa. Thêm vào đó, con đường ven biển của Yêu đảo không phải là đường thẳng, thường có những đoạn gấp khúc, cho nên vào lúc này Thẩm Thạch đã không còn nhìn thấy chiếc thuyền lớn nữa. Trên bãi biển dài dằng dặc ven rừng cây, thực sự chỉ còn có một mình hắn.

Chẳng biết tại sao, trong tiếng sóng biển dịu êm, Thẩm Thạch đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi dường như khô khốc, lòng bàn tay cũng có vẻ không thoải mái. Hắn xòe tay, chợt phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào lòng bàn tay đã rịn mồ hôi lạnh ngắt.

Hắn lặng lẽ xoa xoa bàn tay lên quần áo, cố lấy bình tĩnh. Đúng lúc vừa định tiếp tục đi tiếp để tìm Yêu thú, hẳn đột nhiên nghe rõ ở trong rừng cây cách chỗ mình tầm ngoài hai trượng đột nhiên vang lên một tiếng kêu kỳ quái trầm đục, chói tai, giống như tiếng khóc nỉ non của trẻ em.

Thân thể chấn động, Thẩm Thạch lập tức dừng bước, căng mắt nhìn chằm chằm vào chỗ đó. Một lát sau, cỏ cây phía trước nổi lên một trận xao động, tiếp theo đó một con Yêu thú đột ngột chui ra khỏi đám cây rừng.

Đầu nó giống như đầu chuột, toàn thân phủ giáp, cao đến tầm ngang đùi Thẩm Thạch, dài khoảng năm thước, còn có một cái đuôi to, có vẻ hết sức quái dị. Thứ bắt mắt nhất chính là bộ giáp toàn thân màu vàng đất, vừa nhìn đã thấy ngay nó là biến thể của cương cốt, cực kỳ rắn chắc. Lúc này nó cũng đang dạo quanh bên ngoài bờ biển. Chẳng bao lâu sau, nó cũng đã phát hiện ra Thẩm Thạch đang ở cách đó không xa. Nó lập tức phát ra một tiếng gầm nhẹ, xoay người đối mặt với hắn. Con mắt bé tí lóe lên vài phần hung dữ.

Thẩm Thạch nuốt nước miếng đánh ực, hô hấp trở nên khá dồn dập, tính ra đây là lần đầu tiên trong đời hắn đối mặt với một loại yêu thú hoang dại hung mãnh như thế này. Nếu bảo không khẩn trương thì thật sự là nói dối. Tuy nhiên, cũng còn may là trước khi đến Yêu đảo, hắn đã chuẩn bị tâm lý trước là sẽ gặp phải tình huống như thế này. Cho nên, dù khẩn trương nhưng rốt cục hắn vẫn chưa đến mức mất hết bình tĩnh, rất nhanh chóng nhận ra con yêu thú này thuộc loại gì.

Muốn thu thập càng nhiều Linh tài, đương nhiên là phải biết rõ nguồn gốc xuất xứ của chúng, đồng thời cũng phải muốn rõ đặc điểm cụ thể của từng loại Yêu thú Quỷ vật trên yêu đảo. Con yêu thú trước mặt hắn hiện giờ là một trong số đó:

Thiết Giáp Quy Dư, Yêu thú nhất giai, lực lớn giáp dày, đao kiếm khó gây thương tổn.


Hắn khẽ nheo mắt, chân không di chuyển nhưng tay phải đã từ từ giơ lên, đồng thời Linh lực trong khí mạch của cơ thể vận chuyển tối đa, nhất là ở bên trong khiếu huyệt thần bí ở chỗ mi tâm. nguyên bản ngưng tụ dung hợp Linh lực mãnh liệt thúc giục thoáng một phát, Thủy Tiễn Thuật pháp quyết dĩ nhiên bắt đầu phát động vận chuyển.

Trong Yêu Thú Phổ Thần Tiên Hội ban bố, Thiết Giáp Quy Dư xếp ở vị trí rất thấp, coi như được liệt vào loại yêu thú nhất đẳng thấp nhất. Đồng thời, dựa vào bản tính, chúng cũng không được coi là yêu thú hung hãn có tính công kích đặc biệt mãnh liệt. Cho nên, ban đầu khi phát hiện ra Thẩm Thạch chỉ giữ trạng thái song phương đối đầu giằng co, Thiết Giáp Quy Dư cũng không lao đến ngay để phát động công kích trước, chỉ phát ra tiếng gầm rú mang tính chất đe dọa, với ý đồ dọa cái tên nhân loại nhỏ yếu này bỏ chạy.

Nhưng đến khi thấy Thẩm Thạch không những không bỏ chạy, trái còn nhìn mình chằm chằm giơ cánh tay lên, mơ hồ lộ ra phần nào ý đồ công kích, Thiết Giáp Quy Dư lập tức phát hỏa. Bất kể như thế nào nó vẫn là một Yêu thú, trong cơ thể thể nào chẳng có vài phần khí chất hung hãn. Trong lúc nhất thời, nó đã bị tư thế của Thẩm Thạch chọc giận. Sau khi gầm lên một tiếng, Thiết Giáp Quy Dư đạp mạnh chân sau, thân thể cao lớn lao vọt tới chỗ Thẩm Thạch. Đồng thời, nó ngoác cái miệng ra, làm lộ ra trong hàm răng trắng nhởn.

Hơi thở đầu tiên, nó lao lên tấn công.

Đến thời điểm hai hơi thở, nó đã vượt qua hơn trượng, đồng thời nhìn thấy Thẩm Thạch giơ tay ngang vai, năm ngón xòe ra.

Sau ba hơi thở, tiếng gầm gừ đã ngay bên tai, răng nanh sắc nhọn đã không còn xa, đồng thời một tia nước trong suốt dài hơn một xích bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.

Thủy tính chí nhu, biến ảo vô cùng, có thể biến thành vạn vật, hóa thành mũi tên.

Qua đôi mắt bé tí của mình, Thiết Giáp Quy Dư nhìn thấy rõ ràng tia nước kia đột ngột xuất hiện trong bàn tay của tên nhân loại. Đồng thời, với một tốc độ cực nhanh, giống như bị một lực lượng Ngũ Hành nào đó chi phối tia nước biến đổi hình dạng, chỉ trong nháy mắt nó đã biến thành một mũi tên bén nhọn nhắm thẳng vào mình. Tuy nhiên, với chỉ số thông minh của Thiết Giáp Quy Dư, bên trong cái đầu nhỏ xíu của nó không thể nào phát hiện ra có điều gì bất thường, hoặc đoán ra việc gì sắp diễn ra. lúc này, nó chỉ dùng đôi mắt mang đầy vẻ hung dữ nhìn chăm chăm vào tên nhân loại này, với suy nghĩ chỉ cần tiếp cận trong một khoảnh khắc là đã đủ để húc hắn ngã nhào, sau đó cắn một cái đứt cổ của hắn!

Nó nhào tới, giương nanh múa vuốt, gầm lên hung hãn.


Giữa không trung hiện lên một vệt sáng, mũi thủy tiễn trong suốt đã được bắn ra, mơ hồ phát ra tiếng rít chói tai nhanh như tia chớp, bay vút về phía Thiết Giáp Quy Dư ở trước mặt.

Đang trên không trung, Thiết Giáp Quy Dư thậm chí còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã thấy mũi thủy tiễn trong suốt như thủy tinh đột nhiên bay vụt tới. Chỉ một một khắc sau, một luồng khí lạnh buốt lao thẳng vào trong cái miệng rộng ngoác của nó.

"Oành!"

Một tiếng nổ trầm đục tương đối kinh khủng phát ra từ bên trong miệng con yêu thú, thân hình khổng lồ của nó bỗng nhiên bị cứng rắn đánh bật trở, từ không trung lao thẳng xuống bãi cát. Tiếp theo đó, con Quy Dư còn chưa kịp đưa móng vuốt lên che miệng của mình, một dòng máu đỏ thẫm đã phụt ra.

Thẩm Thạch lui về phía sau vài bước, kéo dãn khoảng cách với con yêu thú, đồng thời trong lòng kinh hoảng, vô thức bắt đầu ngưng tụ Thủy Tiễn Thuật lần thứ hai.

Trên bãi cát cách đó không xa, Thiết Giáp Quy Dư rít lên lăn lộn hai ba lần, sau đó thân thể bắt đầu run rẩy, trong khi đó máu tươi phun ra từ trong miệng càng lúc càng nhiều. Chẳng bao lâu sau, con yêu thú đột nhiên không còn phát ra tiếng kêu gì nữa, không còn nhúc nhích, chỉ có máu chảy nhuộm đỏ một mảng cát bên cạnh nó.

Thẩm Thạch đợi một lúc mới từ từ bước tới gần, thử dùng chân đá một phát, Thiết Giáp Quy Dư không có một phản ứng gì.

Thẩm Thạch thở dài một hơi. Mãi đến lúc này, hắn chợt phát hiện ra thân thể gần như không còn chút sức lực nào. Trận chiến ngắn ngủi đơn giản vừa hóa ra mang tính chất sống còn, là loại chiến đấu thật sự hắn chưa bao giờ có kinh nghiệm. Nhìn bộ răng sắc nhọn và bộ vuốt mảnh nhỏ sắc bén của Thiết Giáp Quy Dư là đủ biết, chỉ cần chúng sượt qua thân thể mình, kết quả chắc chắn là da tróc thịt bong.

Hắn từ từ ngồi xuống, thử mó tay vào lớp bì giáp cứng rắnu vàng đất của Thiết Giáp Quy Dư, cảm nhận được sự thô ráp cứng rắn. Cốt giáp của loại Yêu thú này cứng rắn như thép, đao kiếm bình thường hoàn toàn không thể gây ra một vết sước. Cho dù hắn tu đạo ba năm đến được Luyện Khí cảnh trung giai, nhưng nếu thực sự phải cận chiến cũng chưa chắc đã có thể thắng được nó.

Nhưng, chỉ một cái Thủy Tiễn Thuật bắn vào phần mềm yếu nhất của con Yêu thú là cái miệng, vậy là kết quả đã định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui