Trải qua một ngày tĩnh dưỡng, khi hừng đông của ngày thứ hai xuất hiện, Hứa Tuyết ảnh tỉnh lại từ giấc ngủ thì thương thế đã khôi phục không ít, bất luận là tinh thần hay khí sắc đều đã tốt hơn nhiều. Tốc độ khôi phục nhanh như vậy có chút vượt quá dự liệu của Thẩm Thạch, dựa vào mức độ tổn thương của Hứa Tuyết Ảnh lần này thì hắn nghĩ cần ít nhất phải nằm ba ngày.
Chỉ là nhìn bộ dạng hiện tại thì ngày thứ hai là nàng miễn cưỡng đi đường được rồi, Thẩm Thạch có chút không yên tâm, cẩn thận xem xét miệng vết thương của Hứa Tuyết Ảnh và tình trạng linh lực trong cơ thể nàng, hết thảy đều đã chuyển biến tốt đẹp. Thẩm Thạch có chút kinh ngạc, hỏi thăm Hứa Tuyết Ảnh nhưng chính nàng cũng không nói nên lời, cuối cùng trong lòng hắn trầm ngâm suy nghĩ cuối cùng cho rằng vấn đề mấu chốt nằm ở vài loại linh dược của mình mà Hứa Tuyết Ảnh dùng.
Vài loại linh dược tùy thân mà hắn mang theo đều là do Chung Thanh Lộ lén luyện chế cho, xem ra là dược hiệu tốt đến bất ngờ… Cũng không biết là do thuật luyện đan của Chung Thanh Lộ đã đạt tới lô hỏa thuần thanh hay là vì nàng lén tăng thêm một ít linh tai trân quý hơn vào linh dược này?
Những việc trước mắt này đương nhiên là không thể rõ ràng được, Thẩm Thạch ghi khắc trong lòng cũng không nhắc lại nữa, hắn ở trong huyệt động thương lượng bước tiếp theo nên làm như thế nào với Hứa Tuyết Ảnh. Trừ hai người bọn họ nói chuyện ra thì tuyết hồ trong hang động cũng đã tỉnh lại, ngầng đầu nhìn hai người họ một cái rồi đứng lên duỗi lưng sau đó cất bước đi tới cửa động.
Khi đi ngang qua người Thẩm Thạch, hắn liền thuận tay lấy trong túi Như Ý ra một khối thịt khô đưa cho hồ ly ai ngờ nó ngắm khối thịt khô kia một cái, mũi ngửi một lần rồi lập tức thờ ơ không quan tâm nữa, đi ra cửa động khẩu cuối cùng nhảy xuống, chạy thẳng, đảo mắt đã thấy chui vào trong bụi rậm.
Thẩm Thạch hơi kinh ngạc nhìn hướng hồ ly chạy, không ngờ rằng nó không muốn ăn thịt khô nhưng rồi cũng chẳng quá để ý, tiện tay để thịt khô ở một bên sau đó tiếp tục trò chuyện với Hứa Tuyết Ảnh.
Kỳ thật khi hai người mới bắt đầu nói chuyện Thẩm Thạch vẫn còn có một chút xấu hổ bởi khuya hôm trước Hứa Tuyết Ảnh đột nhiên thổ lộ tâm ý với hắn khiến cho hắn không biết nên làm thế nào. Phải biết rằng Hứa Tuyết Ảnh là biểu muội của Tôn Hữu, cộng với việc Hứa Gia cũng giúp hắn không ít việc quan trọng cho nên từ trước tới giờ hắn vẫn đối đãi với nàng giống như là muội muội.
Nhưng khiến hắn bất ngờ chính là ngày hôm nay Hứa Tuyết Ảnh có vẻ như đã quên hết chuyện hôm qua, lời nói và cử chỉ giống như trong quá khứ phảng phất như chưa nói lời yêu thích. Thẩm Thạch ngoài kinh ngạc ra còn thở dài một hơi trong lòng, nghĩ thầm hẳn là nàng hãy còn quá nhỏ, thời gian này gặp phải kích thích quá mức cho nên mới lỡ lời.
Nếu Hứa Tuyết Ảnh đã không đề cập tới thì Thẩm Thạch đương nhiên cũng coi như không có việc này, hai người liền hòa hợp tự nhiên giống như trước đây, nói một hồi bất luận Thẩm Thạch hay Hứa Tuyết Ảnh đều cho rằng nên lập tức rời khỏi Lam Châu sau đó mau chóng trở lại Hứa gia ở Hải Châu Lưu Vân thành.
Từ Hoàng Lân Sơn trở lại Hải Châu Lưu Vân Thành thì con đường nhanh nhất là về Hắc Mộc Thành, sau đó dùng truyền tống pháp trận trong thành, cách này dựa theo đường đi mà đám người Trần Trung mang Hứa Tuyết Ảnh tới cho đến khi trở về Hải Châu, đây cũng là suy nghĩ của Hứa Tuyết Ảnh. Khiến nàng không tưởng nổi chính là hắn lại tỏ ra dị nghị với suy nghĩ này, không chỉ không đồng ý đi Hắc Mộc Thành mà còn thương lượng với Hứa Tuyết Ảnh đi về phía nam, tiến vào Âm Châu, sau đó đi vào thành Ngọa Ngưu nơi có truyền tống pháp trận rồi từ đó đi trở về Hải Châu.
Nếu như đi theo con đường của Thẩm Thạch thì ít nhất cần phải cần nhiều hơn năm tới bảy ngày, Hứa Tuyết Ảnh có chút không rõ, còn Thẩm Thạch nói: “Ta cho rằng lão quái vật kia mấy ngày nay cũng đã đến Hoàng Lân Sơn, cũng phát hiện việc đã có biến. Nếu hắn lẩn trốn thì đương nhiên là không có việc gì nhưng tu sĩ Nguyên Đan trên đời này có mấy kẻ dễ đối phó, theo ta thì chỉ sợ là hơn phân nửa hắn sẽ truy cứu tới cùng, nếu như hắn tạm thời không phát hiện ra chúng ta thì có thể là hắn sẽ truy tung theo manh mối của đám người Trần Trung, đương nhiên sẽ đến Hắc Mộc thành”
Hắn thành khẩn nhìn Hứa Tuyết Ảnh nói: “Tuy ta biết rõ ngươi lần này chịu khổ sở rất lớn nhưng nói thực là nếu như lão quái vật kia thực là một tu sĩ Nguyên Đan thì ta và ngươi trước mắt vẫn không thể trêu vào hắn”
Hứa Tuyết Ảnh im lặng trong khoảnh khắc rồi khẽ gật, đồng ý với đề nghị của Thẩm Thạch, trong lúc này nàng gọn gàng, linh hoạt và cực kỳ quyết đoán, thậm chí khiến Thẩm Thạch cũng có chút giật mình, bởi vì hắn vốn tưởng rằng Hứa Tuyết Ảnh ít nhất sẽ cân nhắc một hồi. Có lẽ cảm thấy Thẩm Thạch có chút kinh ngạc, Hứa Tuyết Ảnh nhẹ giọng nói một câu:
“Thẩm đại ca, ta tin ngươi”
Thẩm Thạch nở một nụ cười, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, trong lòng nghĩ khó trách cao thấp của Hứa gia coi trọng thiếu nữ này, riêng tính cách gặp việc quyết đoán cũng đã mạnh hơn đại bộ phận người cùng tuổi với nàng rồi. Nếu nghĩ tới vài ngày trong tuyệt cảnh lúc trước, thiếu nữ này tùy cơ ứng biến, trong nguy hiểm lại có thể châm ngòi li gián mối quan hê của ba người Trần Trung từ đó tìm cho mình một đường sống sót, trí tuệ bậc này quả nhiên là hơn người.
Thẩm Thạch mơ hồ cảm thấy nếu thiên phú tu luyện của Hứa Tuyết Ảnh cao hơn một chút thì sau này trong Lăng Tiêu Tông chỉ sợ lại xuất hiện thêm một nhân vật phong vân kinh tài tuyệt diễm.
Nghĩ tới đây trong lòng hắn cũng có chút thổn thức cảm khái nhưng không biểu lộ ra nhiều, vừa nói chuyện phiếm với Hứa Tuyết Ảnh vừa chuẩn bị hành lý chuẩn bị khỏi hành. Ngay khi hắn thu thập xong thì con hồ ly trắng như tuyết kia cũng vừa vặn trở lại, vừa đi vừa nấc.
Thẩm Thạch nhìn hồ ly một cái thấy nó có vẫn giống khi thường không có chút ky lạ nào nhưng khi đi lại hai vòng trong huyệt động vẫn cứ không đụng tới khối thịt khô trên mặt đất.
※※※
Hai người như đã xác định được lộ tuyến trở về nên không quay trở lại Hắc Mộc Thanh. Nhưng khi đi qua khe núi bí ẩn này Thẩm Thạch cũng không lập tức dẫn Hứa Tuyết Ảnh và Hồ Ly về phía nam tiến vào Âm Châu.
Dựa vào ký ức thiếu niên của hắn thì Thẩm Thạch dẫn Hứa Tuyết Ảnh tới Thông Hòa thành gần biên cảnh Lam Châu, đó là nơi dừng chân thứ nhất ở Lam Châu khi mới mười hai tuổi hắn rời đi Âm Châu, cũng chính trong tòa thành này hắn đã biết được sự tình phụ thân âm thầm cấu kết với Thần Tiên hội ám toán Huyền Âm môn Lý gia lão tổ đã thành công. Sau đó toàn bộ nhân sinh mới của hắn chính thức bắt đầu.
Đoạn chuyện cũ này hắn cũng không kể rõ chi tiết cho bất cứ ai, kể cả hảo hữu nhiều năm Tôn Hữu, lúc trước hắn cũng chỉ nói qua một cách sơ lược mà tôi. Trước mắt hắn sẽ đưa Hứa Tuyết Ảnh đến Thông Hà thành, đương nhiên cũng không phải vì hồi ức trong quá khứ mà là để bổ sung một ít đồ vật cần thiết khi đi đường, mặt khác cũng cần mua mấy bộ y phục và đồ dùng tùy thân cho thiếu nữ bị thương này.
Dù sao ngươi cũng không thể để một thiếu nữ như hoa như ngọc mặc một bộ y phục rách rưới tung tóe bôn ba đường dài được.
Trước khi tiến vào Thông Hà Thành, Thẩm Thạch cũng có chút cẩn thận nhưng giống như hắn đã đoán trước Thông Hà thành hoàn toàn an bình không phát sinh bất cứ điều gì bất lợi với họ. Thẩm Thạch thuận lợi mua được tất cả đồ vật ở đây, thậm chí còn mua được một chiêc xe ngựa thay vì phải đi bộ, để Hứa Tuyết Ảnh có thể nghỉ ngơi tốt hơn. Sau đó bọn hắn rời khỏi thành ngay hôm đó, đi thẳng về phía nam, rời khỏi Lam Châu, tiến về châu thổ mà Thẩm Thạch sinh ra và lớn lên hồi nhỏ:
Âm châu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...