Lục Tiên

Hồ ly đứng cạnh bìa rừng quan sát bóng người phía xa rồi nhìn khung cảnh sơn dã yên tĩnh không một bóng người, sau đó nó run nhẹ thân thể, há miệng lười biếng ngáp một cái. Ánh dương nhẹ nhàng soi rọi khắp nơi, chiếu lên bộ lông trắng muốt của hồ ly, trông vô cùng xinh đẹp.

Lão giả che mặt nhìn hai mắt hồ ly, trong lòng chợt khẽ động, nhưng rất nhanh lão lắc đầu tự nhủ:

- Bề ngoài mặc dù tốt nhưng cuối cùng cũng chỉ là một con thú bình thường. Trong cơ thể của ngươi đến nửa điểm yêu lực cũng không có, nhất định không mở được linh trí, muốn dùng cũng không biết làm gì?

Nói xong, lão liền chắp tay xoay người đi, xem ra không mấy hứng thú với hồ ly.

Hồ ly lông trắng vẫn ngồi ở ven rừng, có lẽ là bởi vì Hoàng Lân sơn là nơi sơn dã, rất ít khi xuất hiện bóng người nên có vẻ nó không quá sợ hãi con người. Ngược lại, mắt nó còn lộ ra một chút vẻ tò mò, đầu vẫn nhìn về hướng lão giả che mặt kỳ quái dần đi xa.

Đến khi bóng dáng lão giả dần biến mất ở phía xa, hồ ly mới cúi đầu xuống, liếm liếm bộ lông trên người. Nhưng mà ngay lúc này, đột nhiên trên đầu hồ ly truyền đến giọng nói rất tức giận:

- Ngu xuẩn, ngươi có biết không, vừa rồi chỉ cần người nọ tùy tiện chìa một ngón tay là có thể đem ngươi nghiền thành bột mịn, vậy mà còn dám chăm chú nhìn như thế.

Thân thể hồ ly dừng lại, nó ngước đầu lên, hai con ngươi trông có vài phần vui vẻ nhìn lên trên đỉnh đầu, liếc một cái. Lúc này, trên đầu hồ ly, ở giữa hai lỗ tai, từ bên trong lớp lông mềm mại hiện ra một thân ảnh nhỏ màu đen.

Tiểu quỷ có bề ngoài mặt xanh nanh vàng, tướng mạo dữ tợn, nhưng vì vóc dáng quá nhỏ nên trông không có bao nhiêu phần hung ác, thậm chí trông bộ dáng của nó còn có vài phần thú vị. Vẻ mặt tiểu quỷ tức giận ngồi trên đầu hồ ly, một tay nắm lấy lỗ tai, mắng:


- Ngươi muốn tìm chết hả?

Hồ ly giống như cảm thấy lỗ tai có chút ngứa ngáy nên lắc đầu khiến tiểu quỷ màu đen phải lảo đảo, thiếu chút nữa là trượt chân, nó lập tức giận dữ, dùng sức vỗ một cái đầu hồ ly, kêu lớn:

- Ngoan ngoãn một chút!

Hồ ly lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn không dám cử động nữa. Nhưng một lát sau, nó vẫn nhìn phương hướng lão giả che mặt kia rời đi, kêu lên hai tiếng "ư, ư".

Tiểu quỷ màu đen hừ một tiếng, tay chân khoanh lại ngồi xuống, cười lạnh nói:

- Đó là người ta thấy ngươi chướng mắt, tuy bề ngoài súc sinh ngươi đẹp đẽ nhưng trời sinh ngu xuẩn, lại không có nửa điểm yêu lực, giống như là như chó đất. Cho dù người nọ muốn bắt chó giữ nhà thì thấy ngươi xong cũng không có bao nhiêu hứng thú.

Hai mắt Hồ ly liếc lên trên nhìn một cái, miệng kêu vài tiếng như trả lời. Tiểu quỷ màu đen nghe xong ngẩn ra một chút, sau đó nó tức giận tím mặt, lập tức nhảy dựng lên nhìn xuống nổi trận lôi đình, dùng chân đạp hết sức lên đầu hồ ly. Dù vậy nó vẫn chưa hết giận, dùng tay nhéo cái tai hồ ly bên cạnh cao bằng thân thể mình, đồng thời quát:

- Thối lắm, thân phận lão tử đến bực nào, làm sao có thể để ý đến cái thân thể tồi tàn này của ngươi?

Hồ ly kêu lên một tiếng bi thương, thân thể nằm úp sấp trên mặt đất, bộ dạng tỏ ra ủ rũ, sợ hãi. Tiểu quỷ màu đen mắng vài câu liền hơi nguôi giận, lại cười lạnh nói:

- Nói ngươi ngu xuẩn ngươi còn không chịu thừa nhận, lại còn không chịu suy nghĩ. Nếu lão tử thực sự có ý đoạt thân thê này của ngươi thì đã sớm hạ thủ, ngươi có thể kháng cự sao? Nhưng ta là thượng cổ quỷ vương, có thần thông thông thiên triệt địa, cho dù muốn đoạt lấy thân xác thì ít nhất cũng phải tìm kẻ có căn cốt bất thế tuyệt luân. Coi như không phải là người thì cũng phải tìm loại yêu thú, chủng tộc như viễn cổ long tộc hoặc đại yêu ngàn năm. Ngươi đến nửa điểm yêu lực cũng không có, không hiểu lão tử lấy thân thể ngươi thì có tác dụng gì, có phải ngươi muốn chết sớm để đầu thai không?

Nói xong câu cuối, thần sắc tiểu quỷ màu đen tỏ ra kích động vô cùng, nó cảm thấy hình như mình nhận phải nỗi nhục rất lớn nên lại tiếp tục đấm đá lên đầu hồ ly. Nhưng thần sắc hồ ly lại có vẻ cao hứng lên rất nhiều, mặc cho tiểu quỷ màu đen đánh thế nào cũng không để ý, ngược lại còn ngồi dậy, há miệng cười ngây ngốc.

Tiểu quỷ màu đen thấy thế, trong đầu tự nhiên cảm thấy vô lực, vốn muốn đấm xuống đầu hồ ly một cái nhưng lại thôi, mắng một câu:

- Bà mẹ nó, lão tử lại đi tính toán với một con hồ ly ngu ngốc như ngươi, thật là mất hết mặt mũi của thượng cổ quỷ tộc.

Hồ ly đợi một hồi, thấy tiểu quỷ màu đen có vẻ không tiếp tục tức giận liền đứng dậy. Có vẻ nó định đi khỏi đây, chỉ là hình như trong lòng còn sợ hãi, lại quay đầu nhìn về hướng lão giả che mặt kia rời đi.

Tiểu quỷ màu đen hừ một tiếng nói:


- Không cần để ý đến hắn, tuy kẻ này tu hành đạt tới Nguyên Đan Cảnh nhưng đan thể(*) đã bị tàn phá, linh lực tán loạn, đời này không thể tiến thêm một chút nào nữa. Hắn chỉ được vẻ bên ngoài thôi.

(*) Đan thể: thẩn thể Nguyên Đan.

Nói xong, tiểu quỷ dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Đứng trước mặt ngươi nhưng ngay cả cơ thể súc sinh ngươi bị mê hoặc mà cũng nhìn không ra thì hắn cũng chỉ là một tên phế vật Nguyên Đan thôi, không đáng nhắc đến.

Hồ ly nghiêng đầu, trong ánh mắt hiện lên một chút nghi hoặc, không hiểu gì. Dường như những lời tiểu quỷ nói liên tục nãy giờ nó không hiểu bao nhiêu. Lập tức khuôn mặt tiểu quỷ trở nên uể oải, đưa tay gác trán ngã nằm trên đầu hồ ly, miệng lại mắng thêm một câu.

Hồ ly nghĩ nghĩ nhưng vẫn không hiểu, liền không suy nghĩ nữa, xoay người đi về phía Hoàng Lân sơn. Tiểu quỷ màu đen nhíu mày, hỏi:

- Trên núi không có người, ngươi đi lên làm gì?

Hồ ly kêu “ư, ư” hai tiếng, tiểu quỷ màu đen nghĩ nghĩ, tự nhủ:

- Ngươi muốn đi tìm người trẻ tuổi kia… À, kỳ thật người này cũng không tệ, ngươi thật sự quá yếu và ngu xuẩn nhưng người trẻ tuổi này lại có chút lanh lợi, lại được chân truyền của Hoàng Minh. Tuy chiến lực chưa bằng tu sĩ Nguyên Đan nhưng cũng không thể khinh thường. Đi theo hắn có vẻ an toàn thêm một chút.

Nghĩ tới đây, tiểu quỷ liền quyết đoán, vỗ một cái vào đầu hồ ly, nói:


- Được, chúng ta đi tìm hắn.

Hồ ly cực kỳ vui mừng, nhanh chân chạy về hướng Hoàng Lân sơn, tiểu quỷ màu đen kéo một bên lỗ tai của nó, cả giận nói:

- Ngu xuẩn, tên Thẩm Thạch không ở trên núi, hắn ở bên kia.

Nói xong, nó chỉ tay về núi rừng ở phía tây bắc Hoàng Lân sơn.

Hồ ly kinh hãi không ngớt, ngẩng đầu nhìn một cái, mặt tiểu quỷ màu đen tỏ ra hiểu được, ngạo nghễ nói:

- Bớt nói nhảm, Quỷ gia gia của ngươi là người nào… Không đúng, sao lại là quỷ? Ách, câu này nghe thế nào cũng không hợp, giống như là đang mắng chửi người khác… Được rồi, tuy rằng lão tử là hổ lạc đồng bằng, nhất thời sa sút nhưng các loại thủ đoạn quỷ thần khó lường lại có kha khá. Ta có phóng chút ấn ký trên người hắn thì có là cái gì. Nghe ta, đi qua bên kia.

Hồ ly kêu lên một tiếng vui mừng, xem ra nó dễ dàng tin vào lời tiểu quỷ, liền chạy về phía đó.

Mà ở phía trên đầu hồ ly, tuy trên đường hồ ly chạy làm xóc nảy nhưng tiểu quỷ lại ngồi rất vững. Nhìn cảnh sắc xung quanh liên tục lướt qua, khuôn mặt dữ tợn của nó lộ chút trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

- Ách, tại sao trước kia ta lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Tên gia hỏa Thẩm Thạch này, xem ra có vẻ thân thể của hắn cũng còn có thể…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui