Lục Tiên

Thời điểm tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện, vùng đất phía nam quần thể núi của Lam Châu như bắt đầu được thanh tỉnh lại sau màn đêm lạnh giá, núi rừng bắt đầu vang lên đủ loại thanh âm, có tiếng thú gầm, có tiếng chim hót, có tiếng gió nhẹ thổi qua từng tán lá cây, có tiếng nước suối róc rách chảy. Sương mù trắng chưa tan hết vẫn còn bồng bềnh phiêu đãng giữa những đỉnh núi chập chùng, không khí dường như mang theo vài phần ẩm ướt.

Bên trong hẻm núi cũng như thế, từ xa xa có thể mơ hồ nghe thấy một ít động tĩnh, nhưng có lẽ huyệt động này vốn là nơi cư trú của một con mãnh thú nên cũng không có nhiều thú rừng và độc trùng lai vãng đến, nhiều lắm cũng chỉ là mấy chú sóc con nhảy nhót tung tăng đuổi nhau trên mấy đại thụ gần đó, làm cho nơi này tăng thêm vài phần sức sống.

Thẩm Thạch ngồi ở cửa động chậm rãi ngắm bình minh, trầm mặc nhìn về phương xa. Một lát sau, từ trong huyệt động sau lưng hắn bỗng truyền đến một tiếng rên rỉ, trong đó còn mang theo một chút mệt mỏi và đau đớn. Thẩm Thạch lập tức xoay người lại, thân thể Hứa Tuyết Ảnh đang nằm trên mặt đất hơi nhúc nhích một chút, có lẽ vẫn còn đang ngủ say chưa tỉnh, trong lúc ngủ mơ muốn trở mình một lát nhưng vô tình khẽ động đến vết thương, nên nàng rên rỉ một chút.

Trên người nàng đang đắp một ít quần áo của Thẩm Thạch, tóc tai lộn xộn, tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng đã khá hơn một chút so với hôm qua, ít nhất thì trên môi đã mơ hồ trở lại hồng nhuận phơn phớt hơn. Thẩm Thạch nhanh chân đi đến ngồi xuống bên người nàng, khi Hứa Tuyết Ảnh mở mắt ra liền thấy được ánh mắt ân cần của Thẩm Thạch.

“Thẩm đại ca…” Nàng nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi lên một tiếng.

Thẩm Thạch nhìn thân thể Hứa Tuyết Ảnh hơi nhúc nhích, có vẻ muốn đứng dậy liền vội vươn tay đè nhẹ đầu vai của nàng lại, nói: “Muội hiện tại vẫn đang bị thương, tối qua may mắn mới nhặt lại được một mạng về, trước mắt không nên lộn xộn, nghe lời ta, nằm xuống đừng nhúc nhích.”


Hứa Tuyết Ảnh bị hắn ấn xuống một cái, thân thể liền không động đậy được nữa, so với tối qua thì cảm giác thân thiết của nam tử này không quá giống nhau, nàng liền thành thành thật thật nằm xuống. Thẩm Thạch ngồi bên cạnh nàng, sắc mặt cẩn thận chăm sóc chu đáo cho nàng, thấy khí sắc của Hứa Tuyết Ảnh so với vẻ mặt trắng bệch như người chết tối qua đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng hắn thầm thở dài một hơi, nói: “Tốt rồi, xem ra dược lực của đan dược ta cho muội dùng đã bắt đầu phát huy.”

Hứa Tuyết Ảnh có vẻ vẫn còn suy yếu nhưng nghe xong vẫn mỉm cười nói: “Nhất định rồi, đan dược của Thẩm đại ca đều là tiên đan do Lăng Tiêu Tông cấp mà.”

Thẩm Thạch hơi ngơ ngác một chút, liền nghĩ đến vài loại đan dược trong số mình dùng tối qua đúng là có vài loại do Chung Thanh Lộ vì mình mà luyện chế. Nhưng có lẽ trong tương lai hắn cũng không còn tiếp tục có nữa a. Hắn lắc đầu ném đi mấy suy nghĩ này, nói: “Muội có thấy khá hơn chút nào không?”

Hứa Tuyết Ảnh mấp máy miệng nhìn hắn, sau đó nói khẽ:

“Đau!”


Thẩm Thạch nghe vậy liền im lặng, sau đó đành nhẹ nhàng an ủi: “Ta cũng không còn biện pháp nào khác, muội bị thương nặng như vậy nên phải chịu khổ một chút. Khi những linh dược này phát huy tác dụng thì muội sẽ khá lên nhanh hơn, đừng sợ.”

Hứa Tuyết Ảnh hơi cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể của mình đã được đắp lên bởi quần áo của Thẩm Thạch, nàng trầm mặc một lát rồi nói: “Thẩm đại ca, muội muốn xem miệng vết thương một chút.”

Thẩm Thạch lắc đầu nói: “Miệng vết thương thì có cái gì đáng xem đâu, dù sao thì sớm muộn cũng sẽ lành, mà ta cũng đã giúp muội băng bó thật kỹ rồi, đừng xem, nghe lời ta, hãy cứ nghỉ ngơi thật tốt đi đã…”

Nhưng Hứa Tuyết Ảnh vẫn cắn chặt môi, sắc mặt hơi tái nhợt bỗng nhiên lộ ra vẻ kiên quyết, nói: “Muội muốn xem một chút.”

Thẩm Thạch thở dài, còn muốn khuyên thêm vài câu nhưng cảm thấy ở trong ánh mắt của Hứa Tuyết Ảnh có vài phần kiên trì, đành cười khổ một ái, vươn tay ôm lấy bờ vai của nàng, sau đó cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy dựa vào thân thể mình.


Tuy một loạt động tác của Thẩm Thạch đã cực kỳ cẩn thận và nhu hòa, nhưng trên mặt của Hứa Tuyết Ảnh vẫn xẹt qua một tia đau đớn, nhưng có lẽ nàng sợ ảnh hưởng đến Thẩm Thạch nên lại cắn răng nhịn đau.

Đợi nàng ngồi vững hơn, Thẩm Thạch khẽ liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của Hứa Tuyết Ảnh, một tay ôm nửa thân thể Hứa Tuyết Ảnh phòng nàng trượt chân, tay kia nhẹ nhàng kéo bộ y phúc trên người nàng xuống.

Ánh mắt Hứa Tuyết Ảnh lập tức nhìn xuống, chỉ thấy bộ y phục mình mặc tối hôm qua vẫn còn trên người, mơ hồ phía trên còn thấm một ít vết máu. Mà mảnh áo nơi miệng vết thương chỗ vị trí ngực bụng đã không thấy đâu, chắc hẳn tối qua lúc Thẩm Thạch giúp nàng xử lý vết thương đã đem những mảnh vải thấm quá nhiều máu xé bớt đi rồi, thay vào đó là một vài mảnh vải bố màu trắng được băng bó lại.

Những mảnh vải trắng dù đã che đi miệng vết thương nhưng ngoài rìa vẫn còn bị lộ ra không ít da thịt trắng nõn, đó là thân thể thanh xuân của thiếu nữ, đôi má Hứa Tuyết Ảnh bỗng hơi đỏ ửng lên, cũng không nói gì thêm, chỉ nghiêng đầu nhẹ cắn môi.

Thẩm Thạch thấy bộ dáng của Hứa Tuyết Ảnh cũng hiểu được liền lúng túng, hắn ho khan một tiếng, sau đó tranh thủ nâng mấy món quần áo lên che trên người Hứa Tuyết Ảnh, sau đó thấp giọng nói: “Tiểu Ảnh, tối qua thương thế của muội quá nặng, ta vì cứu muội nên không thể không gấp gáp, tuyệt không chiếm tiện nghi của muội…”

“Muội biết mà.” Hứa Tuyết Ảnh đang nằm trong lồng ngực của hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng cắt lời, nói: “Thẩm đại ca, muội không trách huynh, Huynh đã cứu mạng muội, muội cảm ơn huynh còn không kịp mà.”

Thẩm Thạch gật gật đầu, thấy tinh thần của Hứa Tuyết Ảnh đã tốt hơn, sau khi ngồi dậy tựa hồ còn hồng nhuận hơn một chút, cũng không thúc giục nàng nằm xuống ngay, cứ mặc cho thân thể của nàng dựa vào mình, sau đó mở miệng nói: “Trên người ta không mang theo quần áo của nữ tử, trước mắt cũng chỉ có thể như này, đợi khi thương thế của muội đỡ hơn một ít thì chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này, đi ngang qua một ít thành trấn ta sẽ thay muội mua mấy bộ quần áo.”


“Ừ…” Hứa Tuyết Ảnh đáp ứng, những có vẻ lực chú ý của nàng cũng không phải như vậy, ánh mắt nàng vô ý hay hữu ý vẫn nhìn về phía vết thương trên ngực và bụng của mình, một lát sau nàng mới yếu ớt nói: “Thẩm đại ca, huynh nói xem trên người muội chỗ này có phải sẽ để lại sẹo, chắc hẳn rất khó biến mất đúng không?”

Thẩm Thạch im lặng một chút, muốn cố gắng an ủi thiếu nữ một chút, nhưng vừa nghĩ đến mấy vết thương ghê người tối qua, trong lúc nguy cấp vì muốn cầm máu cứu lấy mạng của nàng mà không thể không dùng Hỏa Cầu Thuật đốt cháy một ít da thịt chỗ đó, vì thế có lẽ ngày sau chắc hẳn sẽ để lại sẹo.

Không thấy Thẩm Thạch trả lời, Hứa Tuyết Ảnh liền nghiêng mặt qua nhìn hắn một cái, sắc mặt nàng có chút ảm đạm, chẳng biết tại sao trong nội tâm Thẩm Thạch có chút không đành lòng, do dự một lát, nói:

“Tiểu Ảnh, ta cũng không muốn gạt muội, lần này muội bị thương rất nặng, khả năng lưu lại vết sẹo đúng là rất lớn, hơn nữa có lẽ còn không nhỏ. Bất quá muội cũng không cần quá mức lo lắng, tạo hóa huyền bí hay tiên tài linh vật trên đời này không thiếu, theo như ta được biết thì có một số loại có chuyên môn xóa đi các vết sẹo này. Đợi sự tình lần này đi qua, ta sẽ đáp ứng muội, nhất định ta sẽ thay muội tìm kiếm các loại linh dược đó, muội thấy sao?”

Hứa Tuyết Ảnh ngẩng đầu nhìn hắn một cái thật sâu, khóe miệng bỗng nhiên nở một nụ cười, sau đó nặng nề gật đầu một cái, nói:

“Được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui