Đuổi hồ ly đi rồi chiếm hang của nó tuy là có chút cảm giác là lạ nhưng thân đang trong gió tuyết lạnh cắt da cắt thịt thì ở trong hang động có chút thô sơ này vẫn làm cho người ta có cảm giác ấm áp thoải mái. Chung Thanh Lộ mang Thẩm Thạch đang hôn mê vào, đặt hắn cẩn thận lên mặt đất rồi tự mình ngồi xuống bên cạnh.
Tiểu Hắc sau khi chạy ra ngoài động thể hiện khí thế bá vương của mình liền kích động chạy trở lại vào trong, nó đứng đó nhìn hai người một lát cũng chẳng có hành động gì nhiều, Tiểu Hắc liền đi đến bên cạnh Thẩm Thạch nằm sắt bên cạnh hắn dùng đầu cọ xát vào thân thể hắn giống như muốn xác nhận xem tên gia hoả xui xẻo này đúng là chưa chết, miệng nó lẩm bẩm một tiếng rồi thoải mái híp hai mắt lại.
Chung Thanh Lộ suy nghĩ một lát rồi tìm kiếm trong túi như ý đang đeo bên hông sau đó móc ra một ngọn nến cùng đá lửa, nàng nhẹ nhàng thắp lên, rồi tìm một nơi không có gió đặt ngọn nến xuống. Ánh nến mờ mờ chiếu sáng huyệt động tạo một cảm giác ấm áp.
Chung Thanh Lộ lập tức nhìn xung quanh nhanh chóng tìm hiểu tình hình, nàng phát hiện hang động của hồ ly cũng không quá sâu, có thể nhìn đến cuối hang. Chiều sâu không đến một trượng, tận trong cùng là nơi ngủ của hồ ly nơi đó được lót một ít cỏ khô ngoài ra cũng chẳng còn gì khác, nơi đây giống như là nơi ở của một tuyết hồ sống đơn độc hơn nữa lại ưa sạch sẽ…
Có điều ở đây trời đông gió rét, làm sao tuyết hồ có thể tìm được cỏ khổ trên tuyết nguyên ở nơi cực Bắc này.
Thôi không nhìn nữa, ánh mắt của Chung Thanh Lộ tập trung lên người Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc, một người một heo tựa sát vào nhau, cái gió lạnh khắc nghiệt ngoài kia dường như tách biệt với nơi này. Dưới ánh nến mờ nhạt nhưng ấm áp kia đã làm cho tình cảnh lúc này thêm mấy phần khác thường làm khơi lên sự xúc động tự sâu trong đáy lòng nàng.
Nàng liền phát hiện vết thương trên người Thẩm Thạch, có vài chỗ vết thương rất sâu, nhưng làm cho nàng thấy an tâm chính là miệng vết thương vốn có màu đen nhánh kia lúc này không biết tại sao đã biến mất không thấy đâu nữa, nhìn qua chỉ thấy giống như những vết thương bình thường mà thôi.
Chung Thanh Lộ mấp máy môi, vỗ vào như ý đại một cái, trong nháy mắt tay nàng xuất hiện một số bình, lọ toả ra ánh sáng nhu hoà trong ánh nến. Ở Lăng Tiêu Tông nàng là người của Đan Đường là đệ tử thân truyền của Vân Nghê Trưởng lão nên đối với đan dược trị thương tự nhiên sẽ không lạ lẫm gì. Khi cho Thẩm Thạch ăn vào một viên Tứ phẩm linh đan thập phần trân quý, nàng cũng chẳng tiếc nuối gì sau đó lấy linh dược hữu hiệu nhất cẩn thận bôi thuốc cho Thẩm Thạch.
Đan Đường Lăng Tiêu Tông nổi danh tại Hồng Mông thế giới nhiều năm như vậy nên những thứ Chung Thanh Lộ mang theo đều là những đan dược vô cùng trân quý công hiệu, vì thế sau khi bôi thuốc cho Thẩm Thạch không lâu thì sắc mặt của hắn đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất cặp lông mày vốn dĩ nhíu chặt lúc hôn mê thì giờ phút này đã buông lỏng không ít, nhìn qua có thể thấy sự thống khổ đã giảm bớt rất nhiều.
Nhìn sắc mặt Thẩm Thạch, Chung Thanh Lộ lập tức thở ra một hơi, nàng khẽ đảo mắt qua Tiểu Hắc đang nằm cạnh hắn liền không khỏi giật mình. Trên người Tiểu Hắc số vết thương còn muốn nhiều hơn Thẩm Thạch, có nhiều chỗ thậm chí thấy cả xương, bộ lông vốn dĩ mềm mại của nó lúc này là một đám hỗn độn nhìn vô cùng thê thảm.
Bất quá con heo này có vẻ khoẻ hơn chủ nhân nó rất nhiều, dù cho trên người nó nhiều vết thương như vậy nhưng nó vẫn hoạt náo trên đoạn đường đến đây rồi một hơi chiếm lấy huyệt động này cho cả bọn nghỉ ngơi, lúc này đây nó đang nằm an tĩnh cạnh Thẩm Thạch mà nghỉ ngơi.
Chung Thanh Lộ nhìn vết thương trên người Tiểu Hắc một lát, sau đó không nói một lời lấy số đan dược còn lại bôi lên người Tiểu Hắc.
Lúc bàn tay nàng chạm vào thân thể của Tiểu Hắc thì nó lập tức mở mắt, ngẩng đầu lên, hai mắt lộ ra vẻ đề phòng. Chung Thanh Lộ ôn nhu nói: “Đừng sợ để ta giúp ngươi thoa thuốc, vết thương sẽ nhanh lành thôi.
Tiểu Hắc nhìn chằm chằm nàng một hồi, cũng không có cử chỉ thân thiện nhưng cũng chẳng có ý phản đối. Chung Thanh Lộ thoáng nở nụ cười, bắt đầu bôi thuốc cho nó.
Bàn tay mềm mại của Chung Thanh Lộ chạm đến hay do linh đan kia thật sự hữu ích với nó nên trong ánh mắt của Tiểu Hắc sự cảnh giác chậm rãi tiêu tan, đầu nó cuối thấp xuống cứ như vậy để cho Chung Thanh Lộ làm mọi chuyện, bộ dáng của nó có chút buồn cười khi trên người xuất hiện thêm vài mảnh vải băng bó.
Tiểu Hắc duỗi dài cổ, quay đầu nhìn lại thân thể của mình. Một lát sau nó quay qua nhìn Chung Thanh Lộ lúc này ánh mắt của nó đã ôn hoà hơn rất nhiều, thậm chí nó còn lè lưỡi liếm nhẹ lên bàn tay còn chưa thu hồi lại của Chung Thanh Lộ.
Chung Thanh Lộ nở nụ cười, nàng nhìn Tiểu Hắc, một lát sau thử lấy tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Hắc, nó chẳng có ý tứ phản đối, hai tai của nó hạ thấp xuống một chút, giống như là đã chấp nhận Chung Thanh Lộ.
※※※
Tuyết lạnh trong đêm, nơi tránh gió ấm áp như thế này giống như nơi đào nguyên thế ngoại, tựa như tách biệt với thế giới khắc nghiệt vô tình bên ngoài. Nhưng sự thật thế giới ngoài kia cái lạnh vẫn khắc nghiệt, cuồng phong bạo tuyết vẫn thổi, một chỗ hắc ám cách dốc núi này không xa lắm có một cuộc chém giết kịch liệt đang xảy ra.
Hắc ám như là tuyên cổ cự thú lồng lên bao trùm bốn phương tám hướng. Ở sâu trong hắc ám hai bóng đen với hai luồng lực cực lớn đang điên cuồng xông vào chém giết. Xúc tu quỷ dị như trường tiên, lực lượng như có thể xé rách đại địa đang dốc sức liều mạng đánh về phía thân ảnh màu đen của Cự Xà trên không trung, nhưng Cự Xà như chẳng có chút cảm giác nào cứ mặc cho man lực đập vào thân thể của mình, nó liền há miệng đớp lấy ngực của bóng đen kia, gắt gao không rời.
Đột nhiên hai bóng đen đó ngã xuống, điên cuồng lăn qua lăn lại trên tuyết, xung quanh phong tuyết đầy trời điên cuồng gào thét.
Sơ hở một chút chính là sinh tử!
Không chết không thôi!
Cuối cùng bóng đen kia đột nhiên gào lên một tiếng thê thảm, bóng đen đó rốt cuộc không nhịn được nữa hướng mặt lên trời mà gầm rú ra những tiếng tê tâm liệt phế. Hai bóng đen lăn đến sườn dốc, lúc này phong tuyết đột nhiên ngưng lại, thân ảnh cự xà phóng thẳng lên trời những nơi nó đi qua núi lở đá tan. Đồng thời nương theo đó là một đạo hắc tuyền bắn đến nửa trên của hắc ảnh kia tạo thành một khoảng không, máu tuôn như suối, bóng đen cực lớn kia vũng vẫy giãy chết, nhưng chỉ một lát sau liền ngã xuống đất, gào lên một tiếng không cam lòng cứ như vậy mà chết đi.
Trên người vết thương chồng chất, Chung Thanh Trúc trên mặt lộ vẻ vô cùng mệt mỏi, trên không trung xà ảnh chậm rãi rơi xuống mặt đất, sắc diện mười phần trắng xám. Nhìn thấy bóng đen cực lớn của quỷ vật kia cuối cùng cũng chết đi, những xúc tu quỷ dị của nó từ trên không trung ầm ầm nện xuống mảnh tuyết địa này.
Trong đó một cái xúc tu vừa to vừa dài rơi xuống một bên sườn núi tuyết làm cho đất đá phụ cận tựa hồ chấn động vài lần, đánh bay vô số bông tuyết, bỗng nhiên Chung Thanh Trúc trông thấy một một khe hở bên dưới nơi tuyết đọng giờ đã lộ ra, nơi đó phát ra hào quang nhàn nhạt.
Mặt của nàng lập tức lạnh đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...