Thân thể Chung Thanh Lộ khẽ lay động một cái, dường như không thể tin vào tai mình, nàng kinh ngạc nhìn Thẩm Thạch, qua một lúc lâu, mới khẽ nói: “Hóa ra ngươi…Ngươi cũng nghĩ ta như vậy sao?”
Thẩm Thạch yên lặng không nói gì, sau một lát cười lớn một cái, nói: "Thạch Lộ, chúng ta có sao nói vậy, ngươi bây giờ rất tốt, nhưng năm đó…”
“Đừng nói nữa!” Chung Thanh Lộ bỗng nhiên lớn tiếng cắt ngang, chẳng biết tại sao, hốc mắt có vài phần ửng đỏ, vừa rồi cãi nhau với Chung Thanh Trúc, cùng Tôn Hữu chất vấn, tuy nhìn ra nàng giận dữ đến cực điểm, nhưng không có biểu hiện gì là thương tâm, nhưng lúc này dường như trong lòng bỗng nhiên nổ tung, trong đôi mắt sáng hình như có hơi nước hiện lên, sau đó cắn chặt răng, yên lặng nhìn Thẩm Thạch, dẫm chân mạnh một cái, không nói một lời trực tiếp xoay người, chạy tới lối ra của huyệt động, rồi xông ra ngoài.
Một cỗ hàn phong lạnh thấu xương phảng phất theo thân ảnh của nàng từ ngoài động mạnh mẽ thổi vào, làm cho người trong động rùng mình.
Trong sơn động mọi người nhìn nhau, một lát sau, mọi người mới kịp phản ứng mạnh mẽ lại, thân thể Thẩm Thạch chấn động, hét to một tiếng Thanh Lộ, rồi đuổi theo, Cam Trạch và Tôn Hữu cũng vội vàng đi theo, chưa đầy một lát, sơn động vốn náo nhiệt và ấm áp, liền chỉ còn lại hai người, mà cỗ ấm áp kia đã sớm biến mất không còn nữa, chỉ còn lại bầu không khí rét lạnh, thậm chí ngay cả đống lửa được đốt lên kia nhìn cũng như trở nên yếu ớt.
Rất xa dường như vẫn nghe được những tiếng gọi sốt ruột của mấy gã nam tử, dường như đang cố gắng làm sao trong gió tuyết có thể tìm kiếm Chung Thanh Lộ, mà bên trong hang động yên tĩnh, hai người Chung Thanh Trúc và Vĩnh nghiệp đứng cách đống lửa, ánh mắt hai người liếc qua, nhìn nhau một cái.
Sắc mặt Chung Thanh Trúc bình tĩnh, chậm rãi đi tới bên cạnh đống lửa ngồi xuống, tiện tay cầm lấy hai cây củi bên cạnh thêm vào. Ngọn lửa tràn ra khắp nơi, lửa bắt vào thanh củi mới đưa vào, rất nhanh, hỏa diễm một lần nữa sáng lên, bên trong huyệt động dường như lại trở nên ấm áp dễ chịu thoải mái.
Tiếng bước chân vang lên, Chung Thanh Trúc khẽ ngẩng đầu, thấy Vĩnh Nghiệp cũng đi tới bên cạnh đống lửa, ngồi xuống phía đối diện.
Chung Thanh Truc thu lại ánh mắt, một lần nữa nhìn về hỏa diễm trước mặt, ánh lửa thiêu đốt chập chờn phản chiếu trong đôi mắt sáng của nàng, lặng lẽ hừng hực thiêu đốt lên. Một lát sau, nàng bỗng nhiên mở miệng nhàn nhạt nói: “Tất cả mọi người ra ngoài đuổi theo nàng, vì sao đại sư không đi?”
Vĩnh Nghiệp yên tĩnh ngồi ngay ngắn phía đối diện bên kia đống lửa, chắp tay trước ngực nói: “Tiểu tăng đạo hạnh nông cạn, không dám nhận danh xưng đại sư này, Chung sư muội đã quá lời rồi.” Nói xong thoáng dừng một cái, lại lập tức nói, “Nhưng mà thật sự tiểu tăng có vài phần không hiểu muốn thỉnh giáo, không biết Chung sư muội có thể giải thích cho ta được không?
Chung Thanh Trúc nét mặt bình tĩnh nói: “Mọi người đều coi Vĩnh Nghiệp sư huynh là đệ tử Tứ Chính danh môn phân thượng*, nếu như gọi ta một tiếng sư muội, vậy xem như không phải người ngoài rồi, có chuyện gì xin cứ hỏi là được.”
* phân thượng: phần trên, phía trên.
Vĩnh Nghiệp trầm ngâm một chút, nghiêm túc nói: “Muội và Chung Thanh Lộ sư muội là người cùng gia tộc, lại là đồng môn nhiều năm, Phật môn xưa nay dĩ hòa vi quý, nên không hiểu được tại sao hôm nay lời lẽ của muội lại sắc bén nghiêm khắc như vậy, mặc dù tiểu tăng không biết qua lại, vẫn cảm thấy có chút…”
Nói đến đây, Vĩnh Nghiệp thoáng dừng lại, có vẻ không biết nên dùng lời lẽ như thế nào, trên mặt lộ vẻ do dự, nhưng Chung Thanh Trúc lại lạnh nhạt cười một cái, nói: “Là cảm thấy ta có chút quá đáng sao?”
Vĩnh Nghiệp nhíu nhìu mày, chắp tay trước ngực nói: “Chung sư muội quá lời, tiểu tăng chỉ cảm thấy, với quan hệ của hai vị, có thể nói chuyện uyển chuyển hơn một chút, cũng có thể không cần làm tổn thương hòa khí.”
“Lời này của đại sư huynh, ta lại không rõ.” Chung Thanh Trúc thản nhiên nói, “Rốt cục ta đã làm sai cái gì sao? Luận cảnh giới, so với nàng ta mạnh hơn; Luận gia thế bối cảnh, nay ta cũng là chân nhân đệ tử thân truyền; lại luận dung mạo dáng người, ta tự tin cũng không thua vị cô nương trẻ tuổi nào. Như vậy, vì sao mọi người đều cho rằng ta nên nhường nhịn nàng một chút?”
Vĩnh nghiệp do dự một chút, nói: “Ý của ta cũng không phải như vậy, chỉ là cảm thấy, có lẽ Thanh Lộ sư muội nàng ấy thiên tính hồn nhiên, không giống như có thể tiếp nhận những lời nói lợi hại như vậy a…”
Tầm mắt Chung Thanh Trúc hơi buông xuống, trên khuôn mặt thanh mỹ cũng không có biểu lộ khác thường nào, nàng chỉ lẳng lặng nhìn đống lửa trước mắt đang thiêu đốt, một lát sau, phảng phất như nghe được tiếng cười của nàng, chỉ là trong tiếng cười lúc này, mang thêm vài phần xa xôi:
“Ah, thì ra chỉ là lời nói hơi quá một chút, nàng cũng không chịu được sao?” Nàng vươn tay, nhẹ nhàng đụng vào thanh củi trong đám lửa, ánh lửa cùng làn da trắng nõn của nàng chiếu rọi lẫn nhau, giống như gò má của nàng cũng óng ánh như ngọc sáng long lanh vậy. Mà nàng cũng tiếp tục lời nói,
“Nếu như là vậy, nếu đổi lại là lời nói lạnh nhạt, giận dữ mắng mỏ ngay trước mặt mà sắc mặt không chút thay đổi, hay là miệt thị không coi ai ra gì, thậm chí còn trực tiếp tát lên mặt, ngộ nhỡ nếu như gặp những chuyện như vậy thì sao? Chẳng lẽ sẽ không cần sống nữa à, sư huynh?”
Chung Thanh Trúc ngẩng đầu lên, bên cạnh ngọn lửa, giống như cười mà không phải cười nhìn Vĩnh Nghiệp.
Vĩnh Nghiệp bỗng nhiên im lặng trầm xuống, có vẻ nghĩ tới điều gì, cau mày thật sâu, nhìn thoáng qua ngọn lửa hơi chếch về phía Chung Thanh Trúc, sau đó chắp tay trước ngực, thấp giọng tụng niệm một câu Phật hiệu, rồi không nói gì nữa.
Mà bên kia Chung Thanh Trúc, trái lại khuôn mặt cũng không có vẻ gì là cao hứng, chỉ yên lặng ngồi cạnh đống lửa, cũng im lặng nhìn ngọn lửa thiêu đốt, suy nghĩ xuất thần, không biết có phải trong lòng cũng đang hồi tưởng lại những chuyện đã từng xảy ra từ trước tới nay hay không.
***
Phong tuyết đầy trời đang điên cuồng gào thét bay múa trong đêm tối tăm, lúc Cam Trạch và Tôn Hữu chạy ra cửa sơn động mà mọi người nghỉ ngơi, trước mặt đều là tuyết bay đầy trời cùng bóng tối vô biên vô hạn trên Tuyết Nguyên này, ngoài ra còn có cái rét lạnh dường như có thể làm cho huyết mạch người ta đông cứng lại, nhưng người đầu tiên lao ra ngoài là Chung Thanh lộ và theo sát ngay sau đó Thẩm Thạch trong nháy mắt lại không thấy bóng dáng.
Xung quanh một mảnh đen kịt, dù là bọn hắn đã trải qua tu luyện, nhãn lực hơn thường nhân rất nhiều, cũng chỉ có thể nhìn thấy tối đa địa phương trong một hai trượng, xa hơn đều thấy không rõ, trong nhất thời không biết hai người kia đi về hướng nào. Đứng ở cửa động, Cam Trạch cùng Tôn Hữu liếc mắt, hai mặt nhìn nhau, sau một lát Cam Trạch mang theo vài phần nghi hoặc nói: “Chia nhau tìm?”
Tôn Hữu do dự một chút, nói: “Được, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải tìm xem.”
Nói xong hứng lấy phong tuyết mà hướng phía bên phải đi tới, nhưng lập tức nghe được tiếng Cam Trạch sau đầu đột ngột kêu một tiếng, nói: Cẩn thận, nhớ đừng đi quá xa.”
Tôn Hữu quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy Cam Trạch chỉ về một trận tuyết rơi rất lớn, lớn tiếng nói: “Phong tuyết quá nhiều, trời lại tối, nếu đi quá xa rất dễ lạc đường, cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Tôn Hữu nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng, sau đó hai người chia nhau rời đi.
Cảnh ban đêm vô cùng thâm trầm, phong tuyết gào thét ở cửa động, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên trong bóng tối hơi chếch về phía bên có bóng đen chớp động, lập tức một bóng người lướt trở lại, đúng là Tôn Hữu. Nhìn xem đi ra ngoài một vòng, toàn thân đã trở thành một màu trắng, sắc mặt nhìn có chút tái nhợt, không biết có phải hay không là bị hàn phong lạnh thấu xương thổi trúng đông cứng rồi hay không.
Tôn Hữu bước vài bước xông về cửa động, thế gió bị thạch bích bên cạnh ngăn cản, lập tức giảm bớt nhiều, hắn mới thở dài một hơi, lắc đầu dùng sức đập một cái lên thân thể, lập tức bông tuyết lác đác rơi xuống. Nhờ điểm ánh sáng này nhìn lại, sắc mặt Tôn Hữu nhìn như không được tốt lắm, hơn nữa đứng ở cửa ra vào nhưng cũng không vội đi vào, mà quay đầu hướng ra phía ngoài nhìn quanh một cái.
Cũng không lâu lắm, một hướng khác bên ngoài bỗng nhiên có động tĩnh, sau đó một bóng người từ trong gió tuyết đầy trời vọt trở lại, động tác gần như giống cử động của Tôn Hữu vừa rồi như đúc, cũng run run một cái, sau đó ngẩng đầu lên, chính là Cam Trạch.
Hai người ở cửa động nhìn nhau, lập tức đồng thanh nói: “Như thế nào?”
Sau một lát, lại không hẹn mà cũng mở miệng hỏi: “Ngươi tìm được người không?”
Vừa nói xong, hai người liền trầm mặc lại, lát sau, Tôn Hữu cười khổ một cái, lắc đầu nói: “Thôi, chúng ta vào thôi.”
Cam Trạch xem ra còn có chút lo lắng, cau mày nhìn nhìn ra bên ngoài phong tuyết đang càng lúc càng lớn, sau khi do dự một chút, cũng theo chân Tôn Hữu đi vào, chỉ là trong miệng thấp giọng nói:
“Trời tối, đêm tuyết như thế này, không biết hai người Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ chạy đến nơi nào nữa?”
===============
Thanh Lộ nước mắt dâng
Bấy lâu chàng nghĩ xấu
Bão tuyết cũng bất cần
Thương tâm nào ai thấu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...