Trong đêm tối, trên cánh đồng đầy tuyết trắng, gió bấc thê lương hoà cùng gió tuyết không ngừng thổi, giống như có vô số yêu thúc đang gào rú tại mảnh đất này. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, khi những ngọn gió kia đã thổi qua thông đạo quoanh co khúc khuỷu đến được sơn động này thì không còn cái khí thế kiêu ngạo, hung hăng càn quấy nữa, mà ngược lại, chúng trở nên nhỏ yếu.
Giờ này khắc này, mọi người ở trong sơn động không ai chú ý đến những ngọn gió kia, dường như cái thế giới đầy gió, tuyết kia và sơn động này như hai thế giới riêng biệt, cách nhau thật xa. Trong mắt họ, chỉ tồn tại cái tràng cảnh chiến đấu giữa hai nữa tử kia, nguyên nhân làm cho không khí nơi đây càng ngày càng lạnh giá.
Nhưng hai nữ tử bên trong tràng chiến đấu thì ngược lại. Thần thái Chung Thanh Trúc tương đối bình tĩnh, nàng thậm chí còn không thèm liếc nhìn Chung Thanh Lộ mà chỉ như nhàn nhã nhặt một thanh củi rồi ném vào trong đống lửa đang cháy kia. Ngược lại, từ hơi thở cho đến sắc mặt của Chung Thanh Lộ đều có chút bất thường. Nàng khẽ mím môi, đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chung Thanh Trúc nhưng qua hồi lâu vẫn không nói một lời nào, chỉ có ánh mắt lại như ngàn vạn dao găm.
Mấy nam nhân bên cạnh thì hai mặt nhìn nhau, hòa thượng Vĩnh Nghiệp là một người bên ngoài, đối với tình huống nội bộ của Lăng Tiêu Tông cũng không rõ ràng lắm nên chỉ ở bên vì chút hiếu kỳ mà nhìn xem như thế nào. Còn ba người Cam Trạch, Tôn Hữu và Thẩm Thạch thì chắc có lẽ cũng bị tình huống tranh chấp đột nhiên xảy ra này mà tâm thần chấn kinh, vì vậy trong nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Một lúc sau, Cam Trạch nhíu mày, khẽ phàn nàn với Tôn Hữu: "Tốt! Tốt! Ngươi đã lấy rượu gì ra a?"
Tôn Hữu lập tức kêu oan, phàn nàn nói: "Đại ca! Chuyện này không liên quan đến ta. Ta chỉ muốn mọi người vui vẻ thêm một tí, ai biết được..."
Lời của hắn còn chưa dứt, mọi người đã nghe thấy Chung Thanh Lộ mở miệng, lạnh lùng thốt nhìn Chung Thanh Trúc rồi nói: "Ý của ngươi là gì đây?"
Mấy nam nhân lập tức ngậm miệng, nhao nhao quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía dưới ánh lửa hừng hực đang chiếu rọi, sắc mặt Chung Thanh Trúc không thay đổi, thản nhiên nói: "Ta chẳng qua chỉ uống một chén rượu. Ngươi nói ta là có ý gì?"
Thần sắc Chung Thanh Lộ nghiêm nghị, thoạt nhìn là thật sự tức giận, cười lạnh nói: "Có ý gì, không phải ngươi quá rõ ràng sao? Ngày bình thường ngươi uống gì, uống bao nhiêu thì sẽ không ai quản ngươi nhưng vừa rồi ngươi làm vậy không phải là cố ý để ta xem hay sao?"
Chung Thanh Trúc trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi quay đầu lại, đón nhận ánh mắt giận dữ của Chung Thanh Lộ. Nàng lại không có ý nhường nhịn chút nào. Hai người nhìn nhau một hồi, rồi chợt nghe Chung Thanh Trúc chậm rãi nói: "Như thế nào? Đây là tỷ tỷ muốn quản cả chuyện ta muốn uống rượu hay sao?"
Chung Thanh Lộ cả giận nói: "Nói hay lắm. Vừa rồi, ngươi làm như thế là muốn ta khó chịu mà lại xem ta là tỷ tỷ sao?"
"Không có." Chung Thanh Trúc nói.
"Ngươi. . ." Thân thể Chung Thanh Lộ run rẩy. Trong nhất thời nàng không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Nàng duỗi ngón tay chỉ vào Chung Thanh Trúc, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc. Mà ở bên kia đống lửa, sắc mặt ba nam tử Lăng Tiêu Tông cũng lập tức biến đổi, dường như đồng thời có cùng suy nghĩ như nhau.
Trong bầu trời tuyết đêm giá lạnh, trên cánh đồng tuyết cách xa Hải Châu-nơi đặt sơn môn Lăng Tiêu Tông về phía bắc lại xuất hiện tình trạng dị thường giữa hai người thiếu nữa trẻ tuối nhất của Chung gia, dĩ nhiên là tình huống này không hề có dấu hiệu nào báo trước, chỉ mới xuất hiện đã bắt đầu trở mặt nhau giống như trước kia đã từng quyết liệt lắm.
Cam Trạch như có điều suy nghĩ. Hắn nhìn hai người tỷ muội kia rồi trong mắt hắn loé lên tia sáng nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời nào. Còn Tôn Hữu thì nhíu mày, đối với tình cảm hai tỷ muội Chung gia thuộc Lưu Vân thế gia đột nhiên tan vỡ thì hắn lại có cảm xúc sâu nhất. Chẳng qua hắn cũng rất nhanh phát hiện chuyện này đối với chính mình là có lợi mà không hại, cho nên hắn cũng không có ý tứ mở miệng khuyên giải. Trong lúc đó, hắn còn quay đầu nhìn Thẩm Thạch.
Thần sắc trên mặt Thẩm Thạch biến hóa nhiều nhất. Lúc đầu thì hắn kinh ngạc, sau đó, trong nhất thời hắn nhìn hai nữ nữ mà mình quen biết kia cũng không biết nói cái gì cho phải. Nếu như nói, hắn nhất định sẽ khuyên hai tỷ muội làm hoà với nhau, trở lại như lúc còn nhỏ nhưng hắn đứng đấy kinh ngạc nhìn hai người họ mà quên mất chuyện cần làm.
Thân thể hắn khẽ giật mới nhớ tới việc đi khuyên giải hai tỷ muội họ. Nhưng chưa kịp đi, bỗng nhiên từ bên cạnh xuất hiện một cánh tay gác lên vai hắn, giữ hắn lại. Thẩm Thạch nhìn lại thì thấy Tôn Hữu, đang muốn hỏi thì thấy Tôn Hữu tiến đến bên cạnh, thấp giọng nói: "Ngươi chớ nói gì! Nếu không, ngươi nói càng nhiều thì càng làm hai người bọn họ càng phát sinh chuyện gay gắt hơn."
Thân thể Thẩm Thạch thoáng dừng một chút rồi hắn chậm rãi ngồi xuống. Một lát sau, khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười khổ, lắc đầu không nói. Ánh mắt hắn có chút mờ mịt nhìn sang nơi khác. Hỏa diễm bốc cháy phát ra âm thanh lốp bốp, phản chiếu trong tầm mắt của hắn. Vào thời điểm này, cũng không biết tại sao, trong lòng hắn đột nhiên nghĩ đến việc mất tích đã lâu của Lăng Xuân Nê, đến nay vẫn không có tin tức gì. Hắn cảm thấy trong lòng xuất hiện một trận bực bội, tâm như loạn thành một cục, làm người khác tâm phiền ý loạn.
Mà ở bên kia, Chung Thanh Lộ đang ngẩn ngơ vì câu trả lời lạnh lùng của Chung Thanh Trúc đã giật mình tỉnh lại, thoáng nhảy một phát rồi đứng lên, nhìn chằm chằm vào Chung Thanh Trúc, lạnh giọng nói: "Lời này của ngươi đến cùng là có ý gì? Có phải không xem ta là tỷ tỷ nữa, rõ ràng ngươi không muốn là người của Chung gia chúng ta nữa phải không?"
Chung Thanh Trúc cười nhạt một tiếng, cũng chậm rãi đứng lên.
"Thật ra, từ lâu ta đã có một vấn đề muốn hỏi tỷ tỷ rồi."
Chung Thanh Lộ cau mày nói: "Chuyện gì?"
Chung Thanh Trúc nhìn ánh mắt của nàng, nói từng chữ từng chữ : "Từ nhỏ đến lớn, ta vẫn luôn đi theo hầu hạ ngươi cho đến giờ. Từ nhỏ, ta luôn coi ngươi coi là tỷ tỷ nhưng có lúc nào ngươi để ý đến ta, xem ta là một vị muội muội trong Chung gia các ngươi?"
Chung Thanh Lộ nghiêm sắc mặt, cả giận nói: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đấy! Năm đó cha ta đem ta và ngươi cùng đưa vào Lăng Tiêu Tông, như thế ta và ngươi còn không phải là tỷ muội sao?"
Chung Thanh Trúc tiến lên phía trước một bước, nói: "Ah, vậy còn ngươi? Lúc ta và ngươi bò lên Bái Tiên Nham, trong lòng ngươi có xem ta là tỷ muội, hay là..." Nàng bỗng nhiên cười lạnh, ánh mắt chớp động giống như thanh kiếm băng: "Hay là trong nội tâm ngươi vẫn chỉ xem ta là một nha hoàn thấp kém mà thôi?"
Chung Thanh Lộ không suy nghĩ gì mà nói: "Nói nhảm, năm đó ta đương nhiên xem ngươi là..."
"Nha hoàn." Bỗng nhiên, trong miệng Chung Thanh Trúc mãnh liệt phát ra hai chữ này, cắt đứt lời nói của Chung Thanh Lộ. Sau đó nàng không nhìn Chung Thanh Lộ, xoay người lại, ánh mắt tức giận xẹt qua mấy người đang ở bên kia đống lửa rồi thảnh nhiên nói: "Chuyện năm đó, Cam Trạch cùng chúng ta ít có lui tới nên sẽ không rõ. Còn Thạch Đầu và Tôn Hữu thì có thể xem như cùng chúng ta lớn lên, chuyện của chúng ta có lẽ trong lòng họ đều biết. Tại sao ngươi không hỏi bọn họ một chút, năm đó ngươi rốt cuộc đối đãi với ta như thế nào?"
Chung Thanh Lộ hừ lạnh một tiếng, đi nhanh tới, chỉ vài bước liền đến trước mặt mấy nam tử vẫn đang ngạc nhiên nhìn nàng. Cam Trạch nhìn nàng một cái, cũng không muốn lắm lời, cùng Vĩnh Nghiệp lui sang một bên. Còn Thẩm Thạch và Tôn Hữu thì vẫn đứng yến tại chỗ, có chút kinh ngạc nhìn nàng.
Chung Thanh Lộ nhìn hai người bọn họ, gương mặt có hơi chút trắng bệch vì tức giận, lớn tiếng hỏi:
"Hai người các ngươi hãy nói thật! Năm đó ta đối xử với nàng có tốt không? Chung gia của chúng ta có cho nàng ấy thiếu ăn, có cho nàng ấy thiếu mặc không hay là cắt bớt một nửa đồ dùng của nàng? Còn ta có thật lòng xem nàng là tỷ muội không?"
Xem ra nàng ấy thực sự rất tức giận, thân thể khẽ run, đôi mắt sáng ngời chỉ chăm chăm nhìn vào Thẩm Thạch và Tôn Hữu. Nàng cắn chặt môi, đợi chờ câu trả lời của bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...