Sau khi vượt qua Tuyết Long Sơn, con đường tiến về phía Bắc khá thuận lợi, ngoài trừ ngẫu nhiên một vài chỗ nhấp nhô gập ghềnh thì trên cơ bản là địa hình bằng phẳng. Ở đây dù sao cũng là tuyết nguyên ở cực bắc tuy là đường có dễ đi hơn nhưng phong tuyết cũng ngày càng lớn cho nên vẫn không thể ngự kiếm phi hành mà chỉ có thể đi tiếp dưới sự dẫn dắt của Vĩnh Nghiệp, trên đường đi tiếp vào sâu trong Tuyết Nguyên để hướng về sơn môn của Trấn Long Điện cũng may còn có tiểu long chu của Vĩnh Nghiệp nên mọi người đã giảm bớt được không ít khí lực khi đi trong cuồng phong bạo tuyết.
Theo tính toán lộ trình đến Trấn Long Điện cũng khoảng đại khái hai, ba ngày thời gian nữa. Ngoại trừ Thẩm Thạch thì chuyến đi này có thể xem như là chuyến đi khó khăn nhất trong đời của mấy người trong Lăng Tiêu Tông. Nên biết rằng trong thế giới tu chân Hồng Mông thế giới, trong Tứ Chính danh môn, ngoại trừ Trấn Long Điện cô độc một mình ở vùng cực bắc xa xôi hoang vu thì vô luận là Nguyên Thuỷ Môn, Lăng Tiêu Tông hay Thiên Kiếm Cung thì tất cả đều ở cũng châu thổ thuận tiện đi lại, chỉ cần dựa vào truyền tống trận cách đó không xa là có thể dễ dàng đến sơn môn của mỗi nhà.
Còn Trấn Long Điện thì ở một nơi vắng vẻ, hiểm địa, xa xôi đến chim còn không thèm ỉa, đúng là trên đời chỉ có duy nhất một nơi như vậy. Đã xa xôi thì cũng không nói mà đường đi lại vô cùng khó khăn nên khó trách các hoà thượng của Trấn Long Điện trước nay rất ít khi xuất hiện ở Hồng Mông đại lục, vì mỗi lần đi ra ngoài là tương đương với một lần tu luyện gian nan, nguy hiểm. Nếu vận khí không tốt khi vượt Tuyết Long Sơn mà gặp phải yêu thú cường hãn chỉ sợ sẽ vẫn lạc tại nơi này.
Bởi vậy có thể thấy được nhiều năm qua trong Hồng Mông thế giới xuất hiện không ít danh hào là khổ tu hoà thượng của Trấn Long Điện. Hơn nữa ở Hồng Mông đại lục hôm nay Phật môn truyền thừa hầu như không còn nữa, nên trong Tứ Chính danh môn thì Trấn Long Điện được xem là môn phái thần bí nhất.
Gió tuyết trên Tuyết Long Sơn mặc dù bạo liệt nhưng vẫn không ngăn được bước chân của đoàn người, đặc biệt là nhờ sự hỗ trợ của tiểu long chu nên tốc độ của bọn hắn càng nhanh hơn, một ngày dần trôi, sắc trời dần tối, lúc này đã chạng vạng, quay đầu nhìn lại giữa cánh đồng tuyết bao la bát ngát kia, lúc này là một mảnh tối đen cũng đã nhìn không thấy ngọn Tuyết Sơn cao ngất kia nữa.
Hôm nay cũng có thể nói là thuận lợi, đi trên tuyết nguyên cả ngày bọn họ cũng không đụng phải những cái gọi là yêu thú trong truyền thuyết ở đây, mọi thứ đều ổn thoả, nhưng điều này cũng làm cho mấy người của Lăng Tiêu Tông tiếc nuối, dù sao bọn họ cũng nghe nói yêu thú ở đây khá khác biệt, kì dị so với yêu thú của Hồng Mông đại lục vậy mà lần này lại không có cơ hội tận mục sở thị.
Trời đã tối, Vĩnh Nghiệp đã tìm được cho mọi người một hang động an toàn, ấm áp để tất cả nghỉ ngơi, khi nhìn thấy huyệt động này trong nội tâm Thẩm Thạch không nhịn được mà âm thầm phỏng đoán, nhiều năm như vậy những hoà thượng của Trấn Long Điện là tìm kiếm những hang động trên tuyết nguyên hay là tự mình đào ra những hang động như thế này vậy.
Thiết kế cửa vào của hang động hết sức xảo diệu, để vào chỗ nghỉ ngơi thì sơn động có một thông đạo uốn lượn từ cửa vào, có chức năng cản gió, nên khi về đêm ở bên trong rõ ràng ấm áp hơn hẳn so với cái lạnh của phong tuyết bên ngoài kia, giống như đã được tách biệt hoàn toàn.
Vĩnh nghiệp đối với hang động này hiển nhiên hết sức quen thuộc, nên y rất yên tâm, cho nên đây là đầu tiên trong mấy ngày nay trong lúc ban đêm bên trong sơn động y đã nhóm lên một đống lửa.
Những cành củi khô bắt lửa, cháy rực lên, tản mát ra những luồng ánh sáng nóng ấm, chiếu rọi huyệt động, ánh lên khuôn mặt của từng người. Cứ cho là tất cả mọi người ở đây đều có một thân đạo hạnh, dù trong trời gió rét chỉ cần vận chuyển linh lực trong cơ thể là có thể chống lại hàn khí nhưng dù thế nào thì trong thời tiết như vậy là mà có một đống lửa cháy sáng như vậy thật khiến cho lòng người cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Hai nữ nhân Chung Thanh Lộ cùng Chung Thanh Trúc đều lộ ra một chút cảm xúc, khi các nàng ngồi bên ngọn lửa, gương mặt xinh đẹp của hai nàng có chút đỏ lên, tăng thêm vài phần dịu dàng, sóng mắt lưu chuyển như hoà tan cả băng tuyết trên cánh đồng, hoá thành làn sóng xuân mà chảy đi mỹ lệ mà ôn hoà.
Mấy gã nam tử tâm tình lúc này cũng không tệ, nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng cười khẽ, đột nhiên Tôn Hữu lấy ra từ trong túi như ý một vò mĩ tửu, đưa tới trước ngọn lửa, hành động của gã khiến cả đám ngẩn ngơ một chút.
Thẩm Thạch bật cười, nói: “Tiểu tử ngươi từ lúc nào cũng uống rượu vậy?”
Tôn Hữu đắc ý, cười nói: “Trước kia không uống, gần đây thấy ngươi hay mang rượu cho lão sư phụ nên lần này khi đi ngang thành trì ngẫu nhiên gặp một quán rượu nên tiện tay mua lấy một vò. Hơn nữa ở phương bắc xa xôi lạnh lẽo, nếu uống một ít rượu mạnh có thể làm ấm người đấy.”
Cam Trạch quay về phía Vĩnh Nghiệp hỏi: “ Rượu mạnh có thể làm ấm người, cách này có đáng tin không?”
Vĩnh Nghiệp mỉm cười nói: “Theo bần tăng được biết, loại phương pháp này hẳn là có một chút hiệu quả với phàm phu tục tử, nhưng chúng ta là tu sĩ, vốn chẳng e ngại gì băng sương giá lạnh, thân thể chúng ta lại kiên cường dẻo dai hơn, nên cách này không có mấy công hiệu.”
Tôn Hữu ngơ ngác, lập tức vẻ mặt như đưa đám, nói: “Cái gì, không lẽ ta mua rượu về là công cốc sao?”
Cam Trạch cười nói: “Cũng chưa biết nha, dù sao cũng đã mua rồi, sẵn dịp ngoài trời gió tuyết, đêm nay chúng ra chè chén một phen, cũng thú vị đó.”
Vĩnh Nghiệp cũng gật đầu cười nói: “Cam sư huynh nói đúng, chỉ là bần tăng là ngưới xuất gia, giới luật quy định không thể uống rượu, vì vậy mọi người cứ uống không cần để ý đến ta.”
Tôn Hữu cười ha ha, rồi móc ra một cái ly rót đầy rồi đưa cho Cam Trạch cùng Thẩm Thạch, rồi quay đầu về phía Chung gia tỷ muội hỏi: “Hai người các ngươi có muốn uống một chút không?”
Sắc mặt Chung Thanh Trúc nhàn nhạt, vừa định lắc đầu, bỗng nhiên nghe tiếng Chung Thanh Lộ cách đó không xa cao giọng nói: “Được, ta uống một ly, ta muốn nếm thử xem mỹ tửu mà nam nhân cả ngày yêu thích rốt cuộc là có mùi vị gì?”
Tôn Hữu móc ra một cái ly nữa ném cho Thẩm Thạch, rồi rót đầy vào, Thẩm Thạch nhìn qua Tôn Hữu chỉ thấy Tôn Hữu sắc mặt trấn định mà nhìn mình, nhịn không được ném cho gã một cái nhìn khinh bỉ, nhưng sau đó khẽ lắc đầu, nở một nụ cười rồi xoay sang đưa cho Chung Thanh Lộ, nói: “Thanh Lộ, nàng nếm thử một chút đi, nếu thấy khó uống thì cũng không cần miễn cưỡng…”
Chung Thanh Lộ cầm chén rượu, cũng không nói hai lời há miệng lớn uống một cái, gương mặt nàng mạnh mẽ biến đổi một lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ khổ sở mà nuốt xuống, rồi liên tục ho khan, phải một lúc lâu sau mới kềm chế lại được liền trừng mắt với Tôn Hữu, tức giận nói: “Thứ khó uống như vậy mà ngươi dám đưa cho ta uống?”
Tôn Hữu trợn mắt há mồm, nói: “Này… cái này sao có thể trách ta đuợc.”
Chung Thanh Lộ hừ lạnh một tiếng, nói: “Không trách ngươi, không lẽ ta trách Thạch Đầu?”
Tôn Hữu quay qua nhìn Thẩm Thạch rồi uể oải nói: “Được rồi, được rồi, trách ta.” Nói xong liền muốn đem vò rượu thu hồi lại, bỗng nhiên nghe từ bên canh truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Cho ta một ly.”
Đúng là Chung Thanh Trúc.
Nhất thời mọi người trong hang động đều nhìn nàng, Tôn Hữu do dự một chút, chăm chú nhìn Chung Thanh Trúc một hồi nhưng rồi cũng lấy ra một cái chén, liền rót đầy rồi đưa tới, đồng thời thấp giọng nói: “Không dễ uống thì đừng miễn cưỡng, đừng uống xong rồi lại trách ta…”
Lời còn chưa dứt, Chung Thanh Trúc đã tiếp chén rượu, động tác cũng như Chung Thanh Lộ vừa nãy, ngửa đầu uống vào một ngụm lớn, yết hầu khẽ run, đem ly rượu một hơi uống hết.
Thấy một màn đó mọi người liền ngây người, cả buổi chẳng có ai lên tiếng, một lát sau, Chung Thanh Trúc đặt chén rượu xuống, hít sâu một hơi, trên gương mặt đỏ ửng lên một chút không biết là do rượu hay do ngọn lửa ấm áp kia, nàng liền tiện tay ném chén rượu cho Thẩm Thạch, hắn ngạc nhiên đón lấy, hắn nhìn Chung Thanh Trúc đang nhè nhẹ thở ra, rồi nàng nhàn nhạt nói một câu:
“Hảo tửu.”
Thanh âm này không lớn nhưng không hiểu sao giống như vang vọng khắp huyệt động. Mọi người nhìn nhau, sau đó vô tình hay hữu ý mà vài ánh mắt vụng trộm đảo qua người thiếu nữ đang ngồi cách đó không xa, trong sơn động bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
=================
Mọi người sưởi ấm chẳng lo
Tôn Hữu mở túi lấy vò rượu con
Thanh Lộ uống chẳng thấy ngon
Thanh Trúc tiếp chén môi son má hồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...