Trong gió tuyết, Vĩnh Nghiệp đứng cùng bốn người Lăng Tiêu Tông đều giật mình, một lúc lâu sau Vĩnh Nghiệp hoà thượng mới ứng tiếng, nhanh chóng đi lại chỗ Thẩm Thạch. Mấy người còn lại đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, Tôn Hữu lấy tay vỗ vỗ lên mặt tuyết, cau mày nói:
“Thạch Đầu thấy cái gì ở bên kia rồi à?”
Cam Trạch lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi nói với Tôn Hữu: “Vậy chúng ta qua đó xem không?”
Tôn Hữu nhìn y một cái đang tính nói thêm cái gì đó, chợt thấy gió khẽ nổi lên ở bên cạnh, không phải gió tuyết mà là Chung Thanh Trúc khẽ quấn áo choàng, nhằm hướng Thẩm Thạch đi đến. Khoé miệng Tôn Hữu hơi hé mở, lời nói vốn dĩ đã ra đến khoé miệng thoáng cái không nói nên lời, lúng túng cả nửa ngày , y đành im lặng, cười khổ, Tôn Hữu quay đầu lại tính bắt chuyện thì gặp sắc mặt nhàn nhạt của Chung Thanh Lộ, rồi nàng hừ một tiếng trên gương mặt xinh đẹp ẩn chứa vẻ lạnh lùng, nhìn theo bóng lưng của Chung Thanh Trúc phía trước, nàng lập tức bước đi về phía đó không thèm nhìn đến Tôn Hữu.
“Ô…” Một cơn gió lạnh thổi bay những bông tuyết qua trước mắt làm cho người ta thấy lạnh lẽo.
Tôn Hữu vẫn đứng ở đó, ngẩng đầu lên nhìn trời, lần này tiến về phương Bắc xa xôi, ngoại trừ Thẩm Thạch và Tôn Hữu là hai người nguyên bản được phái đi từ đầu, còn Chung Thanh, Lộ Chung Thanh Trúc kể cả Cam Trạch đều là do các thế lực ở Lăng Tiêu Tông âm thầm tranh đấu với nhau rồi cuối cùng mạnh mẽ mà nhét người vào. Vậy nên Tôn Minh Dương trưởng lão tại lúc quyết định đã tranh thủ cho cháu trai một chỗ tốt đó là Tôn Hữu là đội trưởng tạm thời của đội ngũ Bắc tiến, bất kể là lúc trao đổi với Trấn Long Điện hay tiếp xúc hằng ngày trên đường đều như vậy.
Mấy ngày nay trong lòng mọi người vốn chẳng có chút lo nghĩ gì, tựa hồ mọi người cũng chẳng muốn khiêu khích, sinh sự, nhưng chỉ là từ khi cực bắc Tuyết nguyên thì tình huống đột nhiên có chút không còn như vậy nữa rồi. Chung gia tỷ muội Chung Thanh Trúc cùng Chung Thanh Lộ nhìn qua thì thấy chẳng phải vui vẻ gì với nhau vậy mà không hẹn mà gặp đều làm ngơ với Tôn Hữu, ngược lại Cam Trạch là người mà Tôn Hữu âm thầm đề phòng trong lòng thì lại là người tôn trọng hắn nhất.
Chẳng qua lúc này Tôn Hữu cũng vô kế khả thi, khoảng cách giữa cực bắc Tuyết nguyên và Kim Hồng Sơn ở Hải Châu xa nhau không biết bao nhiêu ức vạn dặm, không lẽ hắn quay trở về tông môn để cáo trạng sao? Huống chi lần này đi ngoại trừ Thẩm Thạch có vẻ yếu thế hơn thì mấy người còn lại đều là có khí chất lương tài của chưởng môn sau này, ai mà không tâm cao khí ngạo, ai mà sau lưng không có thế lực cường đại chống đỡ, nếu thật sự muốn về cáo trạng chỉ sợ cũng chẳng làm được gì nhau.
Hơn nữa, khí thế của một vị lãnh tụ vốn là thứ hư vô mờ mịt khó mà chứng minh được, giờ mà vô duyên vô cớ dây dưa vào những chuyện này ngược lại không chừng sẽ bị trưởng bối xem nhẹ, đến lúc đó còn bị nói: Đến ngay cả đồng môn sư huynh đệ tỷ muội mà ngươi còn không thể làm cho phục thì ngày sau làm sau có thể chấn nhiếp toàn bộ Lăng Tiêu Tông ? Đã đến tình trạng này chỉ sợ không bằng người rồi.
Tôn Hữu từ nhỏ xuất thân tại danh gia vọng tộc, đối với những tranh đấu, lục đục bên trong thì rất rõ ràng, nên rất nhanh chóng hiểu rõ, lập tức hít sâu một hơi, bất động thanh sắc đem nội tâm đè nén xuống, đồng thời cười khổ với Cam Trạch, nói: “Được rồi chúng ta cũng qua xem sao.”
Cam Trạch cũng đồng tình với Tôn Hữu, vỗ vỗ vai y rồi mỉm cười một cái, cất bước đi về phía Thẩm Thạch, Tôn Hữu nhìn Cam Trạch, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, Cam Trạch có gia thế đặc thù, thiên tư cực cao nên danh khí rất lớn, nhưng bình thường vị đồng môn trẻ tuổi này cũng không quá hoà đồng với mọi người, đặc biệt là không có người bạn thân nào trong thế hệ trẻ tuổi, cùng lắm là quen biết xã giao mà thôi.
Mấy hôm trước hai người cũng chỉ là loại quan hệ này, chỉ la vừa rồi hành động đập vai của Cam Trạch làm cho quan hệ thân thiết hơn không ít.
Xem ra lúc này mọi người đều đang dò xét, đang âm thầm thay đổi một chút.
Tôn Hữu lắc đầu cười nhàn nhạt, đầy trời gió tuyết có lẽ cũng hiểu được một tia hàn ý, tay nhẹ nhàng kéo lại quần áo rồi nhanh chóng đi về phía trước.
Gió lạnh thổi qua mặt đất để lại một ít tuyết trắng, đập vào ống quần nhưng cũng rất nhanh tán đi, để lại sự rét lạnh. Mọi người từ phía sau đi đến lần lượt vây quanh Thẩm Thạch tạo thành một vòng tròn nhỏ, Vĩnh Nghiệp hoà thượng đứng ở đó đầu tiên, nói: “Làm sao vậy.”
Thẩm Thạch chỉ vào hố tuyết vừa mới đào lên nói: “Huynh xem qua một chút.”
Vĩnh Nghiệp cúi đầu nhìn xuống, trên mặt đất giờ đây có một cái hố, nơi nà hiển nhiên vừa rồi bị Tiểu Hắc đào lên, một đống tuyết nằm ở một bên làm trong hố lộ ra ít dấu vết màu xám bị tuyết che phủ.
“Hả?” Vĩnh Nghiệp bỗn g nhiên cau mày, có vẻ kinh ngạc, liền ngồi xổm xuốn, đem những tuyết còn sót lại gạt ra một bên, cũng vì vậy mà cái vật màu xám kia lại lộ thêm ra, đem thứ đó triệt để lộ ra.
Thứ đó nhìn như một con thỏ.
Hình dáng lớn nhỏ bên ngoài, ngoại trừ da lông thì những thứ khác đều giống với thỏ tuyết ngày hôm qua họ gặp. Con thỏ này đã chết, nhưng nếu là một con thỏ bình thường chết đi sẽ không khiến Thẩm Thạch chú ý.
Vĩnh Nghiệp nhìn một hồi thì sắc mặt trầm xuống, đưa tay nhẹ nhàng cầm con thỏ bị tuyết vùi lấp, nhìn kĩ thêm một chút rồi đứng dậy nói: “Đây vẫn là thỏ tuyết, nhưng không biết tại sao sau khi chết màu sắc da lông trên người nó toàn bị biến đổi.”
Thẩm Thạch nhìn Vĩnh Nghiệp cũng không nói gì, nhưng Chung Thanh Trúc đứng bên cạnh bình tĩnh khẳng định nói:”Con thỏ tuyết này đã bị trúng độc.”
Lông mày Vĩnh Nghiệp nhíu lại, nói: “Trúng độc, là độc gì?”
Chung Thanh Trúc lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn Thẩm Thạch. Vĩnh Nghiệp cũng cảm nhận được vài ánh mắt đang nhìn Thẩm Thạch, trong nội tâm hơi động một chút, ánh mắt của y cũng nhìn về Thẩm Thạch nhưng có chút bất đồng. Lần hành trình này, y cũng hiểu được đại khái sự tình, biết được bọn người Cam Trạch đều có thiên phú cực cao trong lớp trẻ của Lăng Tiêu Tông, tiền đồ ngày sau không chừng có thể chấp chưởng vị trí chưởng môn, duy nhất chỉ có Thẩm Thạch này là yếu thế hơn cả. Nhưng đến hôm nay, không thể chỉ dựa vào diện mạo không có gì đặc biệt của Thẩm Thạch mà đoán định, có vài phần mà chính bản thân của y cũng không rõ.
Thẩm Thạch cũng chẳng để ý những ánh mắt của những người xung quanh, hắn nhìn thi thể con thỏ bị Tiểu Hắc đào lên, trầm ngâm một lát nói: “Con thỏ này toàn thân bị hút sạch tinh huyết mà chết.”
Thẩm Thạch vừa nói xong, mọi người ở bên cạnh đều biến sắc, Thẩm Thạch ngồi xuống dùng tay chỉ vào vết thương rất sâu trên cổ con thỏ, bình tĩnh nói: “Mạch máu bị cắn nát, rồi máu huyết bị hút sạch.” Sau đó ngón tay Thẩm Thạch chậm rãi dời xuống phần lưng đã đông cứng lại của thỏ tuyết, ngừng một lát rồi nói:
“Kế đó có một loại độc cực mạnh truyền vào cơ thể nó từ vết thương, nhanh chong lan khắp cơ thể theo mạch máu, ăn mòn huyết nhục, làm cho da thịt bên trong bị văn vẹo dẫn đến mạch máu bị xé rách, khiến cho bộ lông trắng của nó biến thành màu xám.”
Chung Thanh Lộ nghe xong, đôi mi thanh nhăn lại, không nhịn được liền hỏi: “Đây rốt cuộc là thứ gì mà độc ác như vậy?”
“Đã hút máu lại có kịch độc ăn mòn, dùng loại thỏ tuyết này làm thức ăn, theo ta đuợc biết cũng chỉ có một thứ mới có thôi.” Thẩm Thạch đứng đậy, chậm rãi nhìn mọi người, cuối cùng nhìn Vĩnh Nghiệp nói: “Quỷ vật trong Quỷ Huyết Lang.”
Vĩnh Nghiệp sợ hãi, cả kinh, lập tức lắc đầu, rồi cau mày nói: “Không thể nào, các vị từ trước đến giờ chưa bao giờ đến cực bắc Tuyết nguyên này nên không hiểu được tình hình nơi này. Từ xưa đến nay, bởi vì hoàn cảnh đặc thù nơi đây, Yêu thú có lẽ có một ít nhưng nói về quỷ vật thì chưa từng xuất hiện qua.”
================
Tại nơi cực Bắc Tuyết Nguyên
Một màu tĩnh mịch bình yên hết rồi
Vì thân thỏ trắng làm mồi
Cho bầy quỷ dữ đang trồi đầu lên.
================
Lãnh đạo mà chẳng uy quyền
Họ Tôn sầu não ưu phiền lắm thay
Chuyện con thỏ tuyết cau mày
Quỷ vật Huyết Lãng vươn tay đến rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...