Lúc đầu may mắn trốn thoát, vất vả bôn ba trong huyệt động tối tăm, vốn đã thấy hy vọng khi ra khỏi huyệt động, nhưng rồi lại tuyệt vọng khi thấy mình lâm vào tuyệt địa, rồi lại vui vì lấy được linh tinh, buồn vui liên tiếp trong ngày đầu tiên, đến những ngày tiếp theo, hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bởi vì Chung Thanh Trúc may mắn tìm hai viên Linh Tinh, Thẩm Thạch và cô có thể sống sót trong nơi tuyệt địa, tuy trước mắt vẫn chưa nhìn thấy hy vọng được cứu, nhưng tạm thời đã thoát khỏi uy hiếp tử vong.
Hai người thường nhìn ra bầu trời xa xa, hy vọng nhìn thấy một sư huynh sư tỷ nào đó thần kỳ ngự không bay tới, nhưng không biết chỗ hố trời dưới vách đá này quá bí ẩn, hay quá tầm thường, mà chẳng hề thấy đệ tử nào của Lăng Tiêu Tông tìm tới, cứ như thế năm ngày, Thương Hải phong bạo đã thối lui, bầu trời lại xanh thẳm, khô ráo sáng sủa, nhưng trên vách đá vẫn chẳng thấy bóng người nào bay qua.
Hy vọng tràn trề trong lòng Thẩm Thạch dần chuyển sang lo âu, phải biết trên tay họ chỉ có hai viên Linh Tinh, hai người chia nhau sử dụng, chèo chống lắm chỉ hai mươi ngày, nếu lâu hơn mà còn chưa có người tới cứu, thì e rằng hai ngườiphải thật sự chết ở chỗ này.
Nên lúc hoàng hôn ngày thứ năm, Thẩm Thạch thương lượng với Chung Thanh Trúc: "Thanh Trúc, ta thấy chắc khó có người tới được, hay là chúng ta thử quay ngược lại theo đường cũ xem có thể đi ra ngoài không?"
Chung Thanh Trúc mấy ngày tu luyện, dẫn linh nhập thể, Linh lực đã giúp vết thương trên tay đỡ hơn rất nhiều, không còn đau đớn, chỉ cần không vung vẩy vận động mạnh là ổn. Cô ngần ngừ, rồi đáp: "Ta cảm thấy chúng ta nên ở đây đợi thêm mấy ngày, huyệt động dưới kia tối thui, có gì cổ quái hay không chúng ta đều không biết, ta thấy rất nguy hiểm."
Thẩm Thạch gật đầu, Chung Thanh Trúc nói rất có lý, xem ra mình là nam nhi mà không cẩn thận bằng cô, đã có Linh Tinh trong tay, hắn chẳng cần phải vội vã như vậy, nên gật đầu đồng ý.
Chung Thanh Trúc thấy hắn không đòi làm theo ý mình nữa, thì nhẹ nhõm rất nhiều, nói chuyện phiếm thêm mấy câu, ánh mắt của cô vô tình đảo đầm nước, ánh mắt hơi sững lại, nhưng lập tức mặt không thay đổi quay đi chỗ khác.
※※※
Lại thêm ba ngày, hôm nào bắt đầu bằng an bình và mong chờ, và chấm dứt bằng thất vọng khi đến chạng vạng tối, người cứu viện vẫn không hề xuất hiện, Thẩm Thạch nhẩm tính thời gian, cảm thấy thời gian lâu như vậy, sợ rằng các sư huynh đã cho rằng hai người họ đã bị sóng lớn cuốn đi, nên không đi tìm nữa. Hắn lại trở nên nôn nóng, tuy ngày thường hắn trầm ổn cẩn thận, nhưng giờ trong tuyệt cảnh, mắt thấy hy vọng cứu càng ngày càng nhỏ, làm sao không lo lắng cho được, trong khi đó, Chung Thanh Trúc vẫn luôn trầm tĩnh như lúc ban đầu, không hề lộ ra chút nôn nóng nào, làm Thẩm Thạch rất là kinh ngạc.
Đến ngày thứ chín, Thẩm Thạch rút cuộc không nhịn được, lại đề nghị Chung Thanh Trúc thử đi ngược trở xuống huyệt động bên dưới.
Chung Thanh Trúc do dự suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng xin Thẩm Thạch đợi thêm mấy ngày, Thẩm Thạch khó hiểu hỏi cô vì sao không muốn đi về, Chung Thanh Trúc ngần ngừ một hồi mới thú nhận cô sợ bóng tối, nếu không phải vạn bất đắc dĩ côkhông bao giờ trở lại cái huyệt động tối tăm hắc ám đó.
Thẩm Thạch im lặng, nhưng thế nào không bỏ lại Chung Thanh Trúc một mình rời khỏi, nên cuối cùng ở lại, cùng cô lại đợi thêm mấy ngày, nếu vẫn không có người tới cứu, chỉ còn cách thử tìm đường trở về.
Có lẽ kiên nhẫn chờ đợi rút cuộc cảm động ông trời, đến sáng ngày thứ mười, Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc nhìn thấy trên bầu trời xanh thẳm xẹt mấy tia sáng kỳ dị, giăng khắp nơi, thật lâu chưa tán, cứ như thiên võng; đến trưa, sau đó những tia sáng giăng mắc càng ngày càng nhiều, tạo thành một màn sáng khổng lồ, bao phủ toàn bộ phía trên Thanh Ngư Đảo, vô cùng mỹ lệ.
Đến khi màn hào quang hoàn toàn thành hình, hơn mười đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, những đạo bạch quang muôn hình vạn trạng, di chuyển chầm chậm dần vào trong Thanh Ngư Đảo, chỗ nào quét qua, không bỏ sót.
Đến chiều, một đạo bạch quang xẹt tới chỗ vách đá dựng đứng và hố trời.
Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc kinh ngạc nhìn đạo bạch quang xẹt qua, sau khi sững người vì kinh ngạc, đều hét chói tai.
Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc nhìn nhau, đều nhìn thấy niềm kích động và hy vọng trong mắt đối phương, hai người chạy tới giữa hố trời, dùng hết sức la to.
Sau nửa canh giờ, mấy đạo kiếm quang phá không bắn tới, xoay quanh vách đá dựng đứng rồi bắn xuống, người cầm đầu chính là Vương Tuyên, sau lưng hắn là Trịnh Triết mấy vị Đệ tử thân truyền, mặt ai kinh ngạc, không ngờ Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc vẫn còn sống dưới vách đá này.
Được cứu rồi. . .
Khuôn mặt cương nghị của Vương Tuyên hiện ra trước mắt, Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc rút cuộc xác định mình đã tìm đường sống, đã thoát khỏi kiếp nạn rồi.
Hốc mắt Chung Thanh Trúc đỏ, như sắp khóc, Thẩm Thạch cắn chặt răng, kinh ngạc nhìn Vương Tuyên bước tới trước mặt.
Mặc dù Vương Tuyên không có vẻ kinh ngạc như đám người Trịnh Triết, nhưng vẫn thấy rõ sự kích động và hưng phấn trên mặt hắn, nhìn hai tên thiếu niên, áo quần tả tơi, mặt mũi mệt mỏi, tay trái của cô gái bị cột chặt vào người, hình như là bị gãy. Chưa nói đến chuyện làm sao hai người thoát sự điên cuồng giận dữ của ông trời, chỉ nhìn dáng vẻ hiện giờ biết họ đã phải trải rất nhiều gian khổ.
Vương Tuyên hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu, hơi mỉm cười: "Tốt rồi, chúng ta về nhà."
"A.... . ." Một tiếng khóc nhỏ vang, Chung Thanh Trúc rút cuộc không nhịn kích động, che miệng nghẹn ngào.
※※※
Một cuộc phong ba do Thương Hải gây ra, đến lúc này, rút cuộc xem như đã hạ màn. Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đám người Vương Tuyên cứu về Thanh Ngư Tập, bắt đầu cứu chữa, hai người bị vây khốn hơn mười ngày, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, nhờ có Linh Tinh, nên may mắn không để lại vết thương gì đặc biệt.
Chung Thanh Trúc thương thế nặng hơn một ít, đặc biệt là cánh tay trái bị gãy xương lại một trì hoãn nhiều ngày không chữa, đã vậy còn xuống nước bơi mấy lần, tuy nhờ có Linh Tinh tu luyện dẫn linh nhập thể, khiến dễ chịu đi nhiều, nhưng đám người Vương Tuyên sau khi kiểm tra, đã nói vết thương có dấu hiệu rất xấu, do bị gãy xương lại nhiều ngày không nắn lại, dưới tác động của linh lực, những chỗ xương gãy đã yên vị nằm sai chỗ, làm vết thương trở nên nặng hơn.
Nếu trong thế tục, cánh tay này sợlà khó cứu được, nhưng Lăng Tiêu Tông là nơi nào, đương nhiên có rất nhiều linh đan diệu dược và thủ đoạn thần kỳ, tuy nói ngày thường những thứ Linh tài đạo pháp này đều là giá trị xa xỉ, nhưng giờ Vương Tuyên đương nhiên không chút khách khí dùng hết cho Chung Thanh Trúc, nhanh chóng cứu cánh tay cô trở về, chỉ bởi vì thời gian bị kéo dài quá lâu, nên vẫn còn bị chút ảnh hưởng nhỏ, sau này cánh tay trái của côvận động hơi khác với người khác, nhưng nếu không nhìn kỹkhông nhận ra, và không ảnh hưởng tới việc tu luyện sau này, xem như là điều may trong bất hạnh.
So với cô, Thẩm Thạch trên cơ bản chẳng có gì đáng ngại, chỉ bị một ít vết thương nhỏ ngoài da, hơn mười ngày đã tốt bảy tám phần, nên giờ chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một hai ngày, là cả người đã khôi phục lại.
Trong thời gian đó, Vương Tuyên có đến thăm hắn một lần, còn những bằng hữu khác thì hôm nào tới thăm. Hạ Tiểu Mai, Tưởng Hồng Quang, ngay cả Hải Tinh cô nương khi biết tin, đến động phủ hắn thăm một cái. Tuy nhiên, người hắn thân nhất đương nhiên vẫn Tôn Hữu, mấy ngày liền hôm nào chạy tới động phủ thăm hắn và nói chuyện, hỏi han ân cần đến mức Thẩm Thạch có chút chịu không thấu.
Khi Thẩm Thạch hỏi hắn nguyên do, Tôn Hữu mới nói ngày đó khi hắn gặp chuyện không may , hắn rất lo cho Thẩm Thạch, nhưng đợi đến khi Thẩm Thạch được cứu trở về, kể lại nguyên do mất tích khi bị đám người Vương Tuyên hỏi thăm, Tôn Hữu mới biết thì ra vào hôm đó, Thẩm Thạch vì đi tìm hắn mới lạc tới Thải Bối Ghềnh, mới bị gặp nạn, trong lòng Tôn Hữu áy náy, nên mới mỗi ngày đều tới đây.
Thẩm Thạch đương nhiên không so đo mấy chuyện này vời Tôn Hữu, nên bảo hắn đừng để tâm, nhờ hai ngày nói chuyện phiếm, Thẩm Thạch thông qua Tôn Hữu mới biết những chuyện phát sinh trên Thanh Ngư Đảo trong những ngày hắn mất tích.
Thương Hải phong bạo đột kích, Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc hai người mất tích, dù vì thế nào, thì hôm đó Vương Tuyên sư huynh ở Hiên Nhật Đường đã đại phát Lôi Đình, mắng cho một đám sư huynh mấy lần, sau đó mặc kệ phong bạo vẫn còn, phái tất cả mọi người đi ra ngoài tìm tung tích hai người.
Nhưng chẳng ai nghĩ hai người bọn họbị sóng lớn đẩy vào lòng đất, lại lần mò được tới thâm cốc dưới vách đá, nên dù đám Vương Tuyên đã tìm cẩn thận đến mức lật ba thước đất mọi nơi trên đảo, vẫn không tìm ra bọn họ.
Dần dần, mọi người trở nên tuyệt vọng, phần lớn đều phỏng đoán bọn họ đang ở bờ biển khi phong bạo tới, bị gió sóng cuốn đi nên mới tìm không thấy người. Duy chỉ có Vương Tuyên sư huynh là vẫn kiên trì, dù qua lâu như vậy mà vẫn không chịu bỏ, tiếp tục tìm kiếm.
Chuyện đến mức này, trong tông môn đương nhiên đã nhận được tin tức, đệ tử mới trên Thanh Ngư Đảo mất tích, tuy không tính là chuyện gì động trời, nhưng vì bên trong đã có sẵn bao nhiêu mạch nước ngầm đang chờ gợn sóng, có rất nhiều người đang âm thầm chờ nhìn Vương Tuyên khó coi, không hỏi biết.
"Nhưng thực là may, may mà Vương sư huynh kiên trì, mới cứu được các ngươi ra." Tôn Hữu cảm thán, nhìn Thẩm Thạch, "Đúng rồi, lần này có thể cứu ngươi đi ra, chính là nhờ màn hào quang trên bầu trời, ngươi có biết đó là cái gì không?"
Thẩm Thạch khẽ giật mình, ngày đó trên vòm trời có một màn sáng thần kỳ, đủ loại dị tượng, sau đó mới có đám người Vương Tuyên bay tới vách đá, rõ là từ đầu tới đuôi, cái kỳ quang màu trắng đó mới là căn nguyên cứu mình, nghe Tôn Hữu nhắc tới, vội hỏi:
"A, vật đó có gì cổ quái sao, rốt cuộc nó là cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...