“Mấy lão già kia chẳng có lấy nổi một người tốt!”
Trong thư phòng ở hậu đường Ngũ Hành Điện của Lăng Tiêu Tông, Bồ lão đầu đang căm tức phàn nàn cùng hai đồ đệ. Thẩm Thạch đứng một bên không nói gì, Từ Nhạn Chi thì trợn mắt lên nhìn sư phụ, tức giận nói:
“ Sư phụ, người đừng có nói lung tung!”
Bồ lão đầu ánh mắt quái dị, cười lạnh nói: “ Ta nói sai cái gì? Đây chẳng phải là tranh quyền đoạt vị sao? Trong các đệ tử trẻ tuổi, ngoại trừ đứa con trai của Tôn lão đầu bản thân không hăng hái tranh giành, kỳ thật chính thức giằng co nhau chính là ba cái tên kia. Hiện giờ Cam gia đang tiềm phục, Cam Văn Tinh một lòng phụ tá tên độc đinh Cam Trạch của dòng họ mà không muốn xuất đầu lộ diện, chỉ còn lại hai người là Đỗ Thiết Kiếm và Vương Tuyên. Vậy mà cuối cùng Tôn lão đầu lại không muốn như vậy, con trai không được thì cố gắng đẩy cháu trai đi ra, rồi Vân Nghê nha đầu kia cũng không phải đèn cạn dầu, nửa điểm cũng không chịu thiệt, liền gọi luôn cả đồ đệ của mình. Lại còn cả sư huynh ta nữa, rõ ràng …”
Đang nói đến chỗ hưng phấn, nước miếng bay tứ tung, bỗng nhiên Bồ lão đầu chợt ngưng ánh mắt, thanh âm đột nhiên dừng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Lão lặng lẽ trầm ngâm một lát, rồi lẩm bẩm: “ Ồ, không phải là chưởng môn sư huynh của ta cố ý không từ chối hai tên kia cùng đi, để gây xích mích khiến cho mấy nhà tranh đấu nhau gay gắt hơn đấy chứ?”
Thẩm Thạch liền ngạc nhiên, Từ Nhạn Chi “Phì” ra một tiếng rồi vội vàng chạy ra đóng cánh cửa thư phòng lại, sau đó quay đầu sẵng giọng nói: “ Sư phụ! Người già quá nên hồ đồ rồi sao, còn phỏng đoán lung tung về chưởng giáo chân nhân nữa chứ, thật không ra thể thống gì rồi. Mấy lời này mà truyền ra ngoài thì Thuật Đường chúng ta sao dám nhìn mặt ai nữa”
Bồ lão đầu hừ một tiếng, không thèm để ý đến lời oán trách của tên nữ đệ tử xinh đẹp này. Tròng mắt lão đảo điên, xoay chuyển không ngừng, tay cũng không ngừng xoắn xoắn lấy chòm râu bạc, nghĩ nghĩ một lát rồi khoát tay nói: “ Các ngươi còn trẻ tuổi, chưa hiểu chuyện đâu. Sư huynh của ta nhìn thì có vẻ tiên phong đạo cốt, chính khí lẫm liệt, chứ kỳ thật trong bụng đầy ý nghĩ xấu xa, nhiều năm như vậy đã sớm bị ta nhìn thấu rồi.”
Từ Nhạn Chi bị sư phụ làm cho tức giận đến không nói gì được, liền giậm giậm chân bước sang một bên, dáng vẻ không thèm để ý đến lão nữa. Thẩm Thạch có chút lúng túng, mỉm cười, hạ giọng nói thầm với Bỗ lão đầu: “ Sư phụ, không tới mức khoa trương như vậy chứ?”
Bồ lão đầu tặc tặc lưỡi hai tiếng, sau đó một lúc lâu lại phất phất tay, nói : “ Được rồi, dù sao chúng ta cũng không muốn tranh giành cái địa vị chưởng giáo kia làm gì, dù họ có tính toán thế nào cũng coi như không can hệ đến chúng ta. Hơn nữa sư huynh của ta tuy rằng gian trá giảo hoạt nhưng đối đãi với ta cũng không tệ lắm, ngươi đi theo huynh ấy chắc cũng không có gì đáng ngại đâu.”
Thẩm Thạch cười khổ một tiếng. Chuyến đi Trấn Long Điện lần này vốn chỉ là đáp lời bái phỏng mà thôi, vậy mà cuối cùng lại trở thành một trường tranh đấu. Những kẻ đồng hành vốn đều là đệ tử trẻ tuổi của bổn môn, có quen biết lẫn nhau, tất nhiên sẽ không thể phát sinh ra sự tình ngoài gì ý muốn rồi, sư phụ thật quá lo lắng.
Sau khi ở lại cùng với sư phụ một lúc, hắn liền cáo từ xin trở về. Chuyến đi về phía Bắc này dĩ nhiên đã được định đoạt, nên sẽ không thể kéo dài quá lâu, chỉ một hai ngày nữa là sẽ phải lên đường. Nhưng trước khi hắn đi ra, Bồ lão đầu liền gọi lại, dặn dò ít lời rằng trên đường phải nhìn trước nhìn sau, đồ vật phòng thân phải mang theo bên mình. Nếu thấy người ngoài tranh chấp thì đừng để mình bị liên lụy vào trong đó, nhưng nếu có cơ hội thì đừng ngại đổ thêm dầu vào lửa …
Ban đầu Thẩm Thạch vẫn kính cẩn nghe lời chỉ dạy, nhưng càng nghe về sau hắn càng cảm giác được có điều không đúng, liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi Bồ lão đầu: “ Sư phụ, trước người nói con đừng để bị liên lụy, không phải là có ý như vậy chứ?”
Bồ lão đầu vẫn thản nhiên, sắc mặt như đang tiếc rèn sắt không thành được thép, lật tay vỗ mạnh vào đầu tên đệ tử, tức giận mắng: “ Phế vật, nói thêm một hai câu châm chọc cũng đâu có chết ai, để cho bọn chúng tranh đấu nhau gay gắt hơn một chút, Thuật Đường của chúng ta mới có lợi chứ.”
Thẩm Thạch nhìn sư phụ một hồi lâu, sau đó tự đáy lòng thành thật nói: “ Sư phụ, người cùng chưởng môn sư bá kỳ thật rất giống nhau, đều vô cùng lợi hại đó.”
Bồ lão đầu cười xùy một tiếng, vẻ mặt chính khí vô cùng, nghiêm mặt nói: “ Đều do ông ta làm hư mất lão phu.”
***
Hai ngày sau, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, sắp sửa khởi hành tiến về phương bắc, nơi cao nguyên đầy tuyết. Lần viếng thăm Trấn Long Điện này có tổng cộng là năm đệ tử trẻ tuổi của Lăng Tiêu Tông, theo thứ tự là Chung Thanh Trúc, Cam Trạch, Tôn Hữu, Chung Thanh Lộ và Thẩm Thạch. Ngoài ra, còn có thêm một người nữa của Trấn Long Điện, chính là Vĩnh Nghiệp hòa thượng.
Bên trong Lăng Tiêu Tông cũng không hề công khai tuyên bố chuyện này, bởi dù sao đây nhìn cũng chỉ như một chuyến viếng thăm theo lễ tiết bình thường. Về chuyện Thẩm Thạch đột nhiên bị Khổ đại sư triệu kiến do sự tình liên quan đến huyết nhục của Long Tộc, thì vô tình hữu ý đã được che giấu đi. Ngoại trừ mấy vị trưởng lão hiểu rõ ở trong lòng, những người khác, kể cả mấy người trẻ tuổi cùng đi lần này kỳ thực đều không hề hay biết.
Cho nên khi bọn hắn khởi hành rời khỏi Kim Hồng Sơn cũng không gây ra động tĩnh gì lớn, phần lớn mọi người đều không hề để ý. Về phần những đệ tử trẻ tuổi trong chuyến đi lần này liên quan đến sự minh tranh ám đấu của những chi phái có thực lực khổng lồ trong Lăng Tiêu Tông, cũng chỉ có những Trưởng lão cao tầng mới có thể hiểu được.
Ít ra, biểu hiện bên ngoài những đệ tử trẻ tuổi này cũng không có dấu hiệu tranh chấp gì.
Tuy thế, khi bọn hắn xuất phát cùng đi, trong lòng năm người đều ít nhiều có cảm giác không giống với ngày thường. Tất cả đều cảm thấy sự hăng hái của tuổi trẻ, như mặt trởi rực rỡ tỏa sáng trên bầu trời phía trên cao biển rộng. Chẳng biết tại sao, một cảm giác hào hùng bỗng nảy sinh trong lòng.
Năm người đứng thành một hàng phía bên cạnh Quan Hải Đài, vai dựa vào lan can bằng bạch ngọc. Từ ngoài vạn dặm xanh, gió biển thổi tới như tiễn đưa, ánh mặt trời tươi sáng rọi trên những khuôn mặt trẻ tuổi, nam thì khí thế hào hùng, bừng bừng phấn chấn, nữ thì xinh đẹp mỹ lệ, hấp dẫn vô số ánh nhìn chăm chú từ phía bên trên Quan Hải Đài.
Kể cả mấy vị trưởng lão tới đây tiễn đưa bọn hắn, trên mặt cũng toát ra vài phần vui mừng tán thưởng.
Trong tương lai, có lẽ tất cả những người trẻ tuổi này đều sẽ có một cuộc đời không tầm thường!
À… Ngoại trừ người đứng ngoài cùng bên trái, xuất thân từ Thuật Đường, cho đến giờ đạo hạnh vẫn còn theo sau mấy người còn lại.
***
Sau khi từ biệt chư vị trưởng lão, đoàn người liền đi xuống, rời khỏi Kim Hồng Sơn, ngồi trên Tiên thuyền vượt biển hướng về phía Lưu Vân Thành. Con đường này những người ở đây đều đã từng đi qua, nhưng cùng nhau đồng hành như thế này thì đây là lần đầu tiên, nên tất cả đều có phần lúng túng, xa cách.
Vĩnh Nghiệp hòa thượng tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng tính tình trầm ổn, sau khi làm quen với mọi người liền ngồi yên một chỗ, nhắm mắt dưỡng thần. Mà năm người trẻ của Lăng Tiêu Tông bái nhập môn phái cùng một năm, đã từng cùng tu luyện bên trên Thanh Ngư Đảo, tất nhiên đều có quen biết lẫn nhau. Tuy vậy quan hệ thường ngày thân sơ khác biệt, nên khi ở cùng một chỗ, cả một một hồi lâu vẫn không có ai mở miệng ra chuyện trò.
Thẩm Thạch vốn quen cả bốn người, thấy tình hình thật là buồn chán, liền muốn mở miệng nói vài câu chào hỏi cho bầu không khí đỡ nặng nề. Về chủ ý vớ vẩn của Bồ lão đầu, muốn hắn tìm cơ hội để châm ngòi ly gián mấy người kia, đã sớm bị hắn ném ra khỏi đầu.
Nhưng khi hắn vừa mới mỉm cười, mở to miệng muốn nói điều gì đó, thì bỗng nhiên cảm thấy có hai ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình, chính là của Chung Thanh Trúc và Chung Thanh Lộ. Sắc mặt của hai mỹ nữ này đều giống như cười mà không phải cười, thản nhiên nhìn Thẩm Thạch.
Da đầu của Thẩm Thạch lập tức tê rần, lời nói vừa đến khóe môi đã tắc nghẹn. Sau một lát, hắn vội ho lên một tiếng, nói:
"Ách. . . Ta đi ra đầu thuyền hóng… hóng gió đây."
===============
Trai anh hùng, gái thuyền quyên
Định lòng bắt chuyện thấy phiền giả lơ.
===============
Năm người cất bước đồng hành
Đường kia phương Bắc là lành hay nguy
Thạch kia định nói câu gì
Song Chung nhìn tới làm chi nên lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...