Sau khoảng thời gian cạn một chén trà thì bên ngoài điện Vân Tiêu lại vang lên tiếng bước chân. Vương Tuyên dẫn Tôn Hữu đi tới, sắc mặt Tôn Hữu trông có vẻ phức tạp, hắn theo sau Vương Tuyên nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn lưng sư huynh của mình, thái độ không được tự nhiên cho lắm. Ngược lại, giờ này nhìn Vương Tuyên rất bình tĩnh, hắn đến trước mặt mấy vị trưởng lão và chắp tay nói: "Sư phụ, hai vị sư bá, sư thúc, đệ tử đã dẫn sư đệ Tôn Hữu tới rồi ạ."
Tôn Minh Dương gật nhẹ đầu: "Rất tốt, ở đây không còn việc gì nữa, ngươi đi đi."
Vương Tuyên kính cẩn đáp: "Vâng, đệ tử xin cáo lui."
Dứt lời, hắn liền quay người đi ra khỏi đại điện, lưng thẳng tắp không khác mọi ngày, vẫn là cái khí thế oai hùng như rồng, như hổ. Ánh mắt Hoài Viễn chân nhân và trưởng lão Vân Nghê đều dừng lại trên người vị đệ tử xuất sắc trong thế hệ trẻ của tông môn một cái nhưng sau đó từng người lại chuyển mắt nhìn đi chỗ khác.
Bên ngoài điện Vân Tiêu, ánh nắng đổ xuống rực rỡ, Vương Tuyên thuận tay đóng lại cánh cửa dày và nặng nề ở sau lưng, điều này lập tức tạo ra một sự ngăn cách giữa hắn với tòa đại điện có chút hôn ám này. Trong và ngoài mà cứ ngỡ như hai thế giới, bản thân mình cũng không xa lạ gì với những nhân vật ở trong đó nhưng cánh cửa kia như đã tạo ra sự ngăn cách tựa hào sâu.
Hắn đứng ở cửa và lặng lẽ đối diện với nó rồi nhìn hồi lâu, ngay sau đó không nói lời nào quay người bỏ đi, dọc theo sơn đạo ra khỏi rừng tùng và đi một mạch xuống núi.
Thắng cảnh tiên gia với những ráng mây lượn quanh trông đẹp không sao tả xiết, điều đó như đem lại cảm giác không vương bụi phàm trần. Gió núi thổi chầm chậm, quanh quẩn bên người Vương Tuyên, thổi bay tay áo hắn và cũng đang không ngừng hỗn loạn theo dòng suy nghĩ của hắn.
Vô tình, Vương Tuyên đã đến Quan Hải Đài. Xa xa, những con sóng trên biển Thương Hải mang theo âm thanh mơ hồ vọng đến, Vương Tuyên tới gần lan can bạch ngọc rồi nhìn ra xa, chỉ thấy biển rộng, trời cao cùng chung một màu nhưng trong lòng hắn thì không sao bình tĩnh lại được.
Giống như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.
Gió thổi không tắt, nước tưới không tắt.
Giống như có con kiến đang gặm nhấm trong lòng hắn, đau đớn nhưng không thể thoát nổi, đến nỗi khiến hắn phải vội nghiến chặt hàm răng thì mới có thể giữ được bình tĩnh.
Trên Quan Hải Đài người đi kẻ đến, trên khuân mặt của những đệ tử Lăng Tiêu Tông, dù là nam hay nữ, dường như phần đông trong số họ đều vui vẻ, thoải mái, ví như một đôi nam nữ mới đi qua đây chẳng hạn, nhìn họ vui tươi hớn hở, thầm thì trò chuyện rồi vô tình cười lên đầy ý vị, biểu hiện thật sung sướng và hạnh phúc làm sao.
Bỗng Vương Tuyên hít sâu một hơi rồi xoay người thật nhanh, lúc này trên mặt hắn tất cả những tâm tình phức tạp cũng đã biến mất, hắn nhấc chân đi về phía đôi nam nữ ở trước mặt.
Hai người kia ngạc nhiên dừng lại, họ ngẩng đầu và nhìn Vương Tuyên một cách khó hiểu. Nam tử kia thoáng nghi hoặc, hắn đang muốn mở to miệng để hỏi thì Vương Tuyên đã mỉm cười cất lời:
"Tôn Hằng sư đệ, lâu rồi không gặp. Vừa vặn ta có một số việc muốn tìm ngươi tâm sự, chẳng biết ngươi có muốn nghe không?"
Tôn Hằng ngơ ngác, hắn khẽ gật đầu đáp lời: "Tất nhiên rồi, mời Vương sư huynh cứ nói…"
###
"Gọi ngươi đến đây là để cho ngươi đi phương Bắc một chuyến, ngoài việc làm bạn cùng sư điệt Thẩm Thạch để phúc đáp với Thiên Khổ Đại Sư thì còn đại diện cho Lăng Tiêu Tông thăm hỏi Trấn Long Điện. Hai nhà chúng ta đều là môn phái lớn, là dòng dõi của Lục Thánh và có giao tình thâm hậu, mặt khác còn là chính đạo trọng tâm của Nhân tộc, nhất quyết không được khinh thường hay gây mất đoàn kết."
Sau khi Trưởng lão Tôn Minh Dương nói sơ lược tình hình cho Tôn Hữu nghe một lần rồi cuối cùng lại dặn dò thêm lần nữa thì Tôn Hữu mới hít sâu một hơi, cung kính đồng ý: "Vâng, đệ tử nhất định sẽ không phụ sự ký thác này."
Trên khuân mặt Trưởng lão Tôn Minh Dương lộ ra vài phần vui vẻ, lão nhìn Tôn Hữu rồi gật nhẹ đầu. Tôn gia do lão gầy dựng nên, đến nay phong quang vô hạn nhưng người kế tục lại là chuyện luôn khiến lão phải phiền lòng. Người con trưởng Tôn Hồng đã được bồi dưỡng nhiều năm, được lão trợ lực cả công khai lẫn ngấm ngầm rất nhiều nhưng có lẽ do thiên phú hạn chế nên để đối phó ba người trẻ tuổi nổi tiếng như Lăng Tiêu Tam Kiếm thì Tôn Hồng thực sự còn kém một bậc, nhất là mấy năm gần đây, chênh lệch giữa Tôn Hồng với Đỗ Thiết Kiếm và Vương Tuyên càng lúc lại càng lớn, không còn hi vọng có thể tranh đoạt địa vị cao nhất được nữa.
Về phần đứa cháu ruột Tôn Hằng cũng đã khiến lão hao tốn không ít tâm huyết nhưng sau cùng lại để cho lão phải thất vọng nhất. Thế nhưng có lẽ nhân họa đắc phúc, từ trong cuộc tranh đấu kia lại có một đứa cháu khác vùng lên mạnh mẽ, đó chính là Tôn Hữu. Tôn Hữu đã trổ hết tài năng, đặc biệt ở bí cảnh Vấn Thiên thì Tôn Hữu đã trực tiếp đột phá đến Thần Ý Cảnh sơ giai, nhất thời thanh thế đại thịnh đủ để cùng sánh ngang với thế hệ đệ tử trẻ tuổi xuất sắc như Chung Thanh Trúc hay Cam Trạch.
Một đứa cháu như thế, nếu không bồi dưỡng hắn thì còn bồi dưỡng ai đây?
Tôn Hữu lui về phía sau hai bước, vừa vặn đứng ở bên cạnh Thẩm Thạch, hai người liếc nhau một cái rồi cùng khẽ gật đầu. Bất kể tình hình hiện tại lằng nhằng ra sao nhưng hai người vẫn luôn là bằng hữu tốt, chuyến đi này đường xá xa xôi, có một người bạn quen thuộc và tin cậy thì luôn ổn thỏa nhất.
Hoài Viễn chân nhân thấy Tôn Minh Dương đã hoàn thành việc giao nhiệm vụ cho đệ tử thì mới mở miệng nói: "Nếu vậy thì chuyện này cứ quyết định như thế nhé."
"Sư huynh, chậm đã." Bỗng nhiên một âm thanh từ bên cạnh vang lên, bất ngờ Trưởng lão Vân Nghê lại nói xen vào. Hoài Viễn chân nhân và Trưởng lão Tôn Minh Dương cùng quay đầu nhìn sang, Hoài Viễn chân nhân ngạc nhiên hỏi: "Sư muội, còn có chuyện gì sao?"
Nhan sắc của Trưởng lão Vân Nghê kiều mỹ tựa thiếu nữ tuổi đôi mươi, từ sâu trong đôi mắt long lanh như có ánh sáng lóe lên, nàng tủm tỉm vừa cười vừa nói: "Vừa rồi theo quan sát của ta, ta thấy rằng hai sư điệt đều là nhân tài trẻ tuổi mới nổi, thực sự trong lòng ta rất vui nhưng đồng thời cũng nghĩ đến một vấn đề khác. Nếu cùng là những người trẻ tuổi thì đi trải nghiệm việc đời cũng tốt, trong các đệ tử của ta, Văn Tình coi như không tính đến nữa nhưng ngược lại là Thanh Lộ, ta thấy rất thích hợp, chẳng bằng cử nàng cùng hai vị sư điệt này đi phương Bắc một lần, liệu có được không nhỉ?"
Hoài Viễn nhíu mày, Tôn Minh Dương lại biến sắc, lão hừ một tiếng rồi nói: "Vân Trưởng lão, việc này sợ là không ổn đâu. Bọn chúng đi Trấn Long Điện ở phương Bắc thật ra là có chuyện nghiêm túc đấy, không phải là du sơn ngoạn thủy đâu."
Vân Nghê cười mà không phải cười, nàng liếc Tôn Minh Dương rồi thản nhiên đáp: "Ta cũng không nói là du sơn ngoạn thủy mà. Tuy nhiên, nếu đều là đám người trẻ tuổi xuất hành thì tại sao chúng ta lại không để cho thế hệ đệ tử trẻ tuổi và xuất sắc của tông môn cùng ra ngoài học hỏi kinh nghiệm? Hơn nữa Trấn Long Điện cũng không phải là ngoại nhân, chuyến đi này vừa khéo để cho thế hệ đệ tử trẻ của đôi bên kết giao làm quen với nhau, đối với tương lai của hai phái chúng ta chính là việc tốt. Ý ngươi thế nào, tiểu sư phụ?"
Dứt lời, nàng liền mỉm cười rồi quay sang hòa thượng Vĩnh Nghiệp hỏi một câu. Vĩnh Nghiệp vội vàng đứng dậy, bởi vì đối với vị nữ Trưởng lão thoạt nhìn dung mạo trẻ trung và xinh đẹp của Lăng Tiêu Tông này hắn đâu dám chậm trễ, với sắc mặt trịnh trọng hắn chắp tay trước ngực, nói: "Bỉ môn rất vui mừng chào đón."
+++ "Bỉ môn": Môn phái hèn mọn ( tương tự 'bỉ nhân": kẻ hèn mọn). Ở đây ý nói là Vĩnh Nghiệp thể hiện sự khiêm tốn trong công tác ngoại giao chứ không có gì sâu xa, thế nên tại hạ giữ nguyên Hán – Việt vì k biết dịch sao cho thuận :D
Vân Nghê thì cười cười rồi quay đầu lại, còn Tôn Minh Dương tím mặt, tay nắm chặt muốn đứng bật khỏi ghế và cãi cọ một phen. Riêng Hoài Viễn chân nhân, trong hai con mắt của lão như có những ánh sao tỏa sáng lấp lánh, sau một hồi suy tư thì lão bất ngờ cướp lời: "Các ngươi đừng nên tranh cãi nhau làm gì. Nếu nói là cho thế hệ đệ tử trẻ hai nhà giao lưu thì tốt hơn nên chọn ra những người ưu tú, ngoài Thẩm Thạch, Tôn Hữu, Chung Thanh Lộ còn có những đệ tử trong thời gian gần đây biểu hiện rất tốt như Cam Trạch và Chung Thanh Trúc, để cho bọn chúng đồng hành với nhau luôn đi, coi đây là sự thể hiện thái độ rõ ràng của Lăng Tiêu Tông với bên ngoài, đồng thời nâng cao thêm sự hiểu biết cho các đệ tử."
Hoài Viễn chân nhân vừa dứt lời thì Vân Nghê liền nhíu mày nhưng ngay lập tức thản nhiên gật đầu đồng ý, còn Tôn Minh Dương cứng đờ nửa thân trên, sau đó chậm chạp ngồi xuống và không nói gì thêm.
Chuyện tới mức này đương nhiên lão chẳng thể nào nói năng gì được nữa, bằng không nếu lão còn bảo thủ chỉ muốn một mình Tôn Hữu được đi thì lão đắc tội với không chỉ Vân Nghê mà còn đắc tội cả với Cam gia và Trưởng lão Nhạc Cảnh Sơn, vốn là hai phe phái có thế lực khá lớn, cho dù bây giờ lão có được quyền cao chức trọng nhưng cũng không thể nguyện ý gây thù chuốc oán với họ được.
Hoài Viễn chân nhân nhìn chung quanh rồi vỗ tay mỉm cười: "Nếu mọi người không có ý kiến gì nữa thì cứ quyết định như vậy đi."
=================
Một người lại thêm một người
Minh Dương trưởng lão nặn cười không ra
Vương Tuyên quyết chẳng bỏ qua
Tìm người bày kế cũng là họ Tôn.
=================
Vương Tuyên suy nghĩ rối bời
Tôn Hằng gặp gỡ một lời đẩy đưa
Đám trưởng lão cũng không vừa
Một lòng tranh đoạt chẳng chừa mặt nhau.
=================
Tru tiên tứ cường, thám hiểm chẳng yên
Tiểu Phàm, vực sâu, tay nàng, nắm chặt
Ngũ anh bái phỏng, vạn điều khúc mắc
Long giới hung hiểm, bằng Tử Linh Uyên?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...