Sáng sớm trong sơn cốc, mọi nơi đều rất an tĩnh, bầu trời đa phần bị che khuất bởi những cây đại thụ với cành lá rậm rạp, làm cho sơn cốc không được sáng sủa lắm, bất quá đường đi trên núi nơi này vẫn có được ánh sáng lọt qua từ khe hở chiếu qua những cành lá, làm cho người khác cảm nhận được nơi sơn cốc nơi đây thật u tĩnh, nơi này có một động phủ của người kia.
Đó là một nam tử, dáng người cao gầy, một thân áo bào xám, thoạt nhìn không thể nói là anh tuấn tiêu sái nhưng cũng không tính là xấu xí, cảm nhận đầu tiên chính là nó rất bình thường, một nam nhân bình thường như bao người khác.
Thẩm Thạch cảm giác được lúc nam nhân đó đi ra, trong lòng có chút lắp bắp kinh hãi, bởi vì hắn đã ở đây một quãng thời gian dài vậy mà cũng không có gặp qua vị hàng xóm này, không tưởng được lại gặp nhau trong tình huống này.
Sau một lát, trên mặt Thẩm Thạch nở một nụ cười nhìn nam tử đó gật đầu chào, nói gì thì nói, người này cũng là sư huynh đệ đồng môn, là hàng xóm duy nhất của mình trong sơn cốc này, tuy hiện tại chưa biết tính cách của người hàng xóm này nhưng lần đầu gặp mặt nên thể hiện thái độ hảo hữu đương nhiên là tốt nhất, cũng không nên ở cùng một sơn cốc mà hai người lại trở thành cừu nhân của nhau.
“Chào buổi sáng sư huynh.”
Thẩm Thạch cười nói, “Tên của tiểu đệ là Thẩm Thạch ở trong động phủ bên kia. Những ngày trước ở đây, có thấy qua động phủ của sư huynh nhưng chưa có duyên gặp mặt, thật bất ngờ khi hôm nay chúng ta đã gặp nhau.”
Nam kia từ lúc gặp nhau đến giờ thì thần sắc vẫn thập phần lạnh nhạt, dù cho Thẩm Thạch có chủ động mở lời nhưng trên mặt y tựa hồ chẳng có chút biến hoá, vẫn đứng yên một chỗ, nhìn Thẩm Thạch, một lời cũng chẳng thốt ra.
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, hắn bị vị “Sư huynh” này nhìn như vậy có chút chột dạ, nhịn không được liền nghĩ chính mình vừa rồi không biết có nói sai chuyện gì không, không lẽ mình đã đắc tội với người này từ trước?
Còn đang nghi hoặc trong lòng thì nam tử kia bỗng nhiên gật đầu nhẹ rồi nói:
“A…Ngươi mạnh khoẻ.”
Nói xong, hắn lại nhìn Thẩm Thạch một chút nhưng rồi xoay người hướng về nơi sâu nhất của sơn cốc mà đi. Thẩm Thạch nhíu mày, nhìn theo bóng lưng của nam tử này nghĩ thầm “Sư huynh” này có chút quái dị nhưng quái dị chỗ nào thì nhất thời hắn cũng không nói nên lời.
Nếu nam tử kia đã quay người tránh đi dĩ nhiên là không có muốn nói chuyện cùng Thẩm Thạch, lúc này Thẩm Thạch cũng đang có chuyện trong người nên cũng chắc thèm để ý, liền tiếp tục đi về phía trước. Hắn mới đi được hai bước thì đột nhiên sau lưng truyền tới thanh âm của nam tử đó, trong giọng nói mang theo vài phần ngoài ý muốn giống như đột nhiên nhớ lại một việc gì đó, nam tử kia kêu lên một tiếng:
“A…”
Thẩm Thạch dừng bước, quay người nhìn lại, chỉ thấy nam tử đó đã nhìn về phía mình, sau một hồi im lặng, y mở miệng nói:
“Ta là Bách Lý Tuyệt.”
Y nói xong câu đó giống như rút cuộc đã hoàn thành được một việc gì đó có chút khó khăn, y nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền xoay người, bước nhanh về hướng cũ.
Thẩm Thạch có chút ngạc nhiên, nhìn bóng lưng vừa rời mà nội tâm có chút khó hiểu, cẩn thận suy nghĩ lại nhưng cũng chẳng có kết luận gì, chỉ là cảm thấy vị sư huynh tên Bách Lý Tuyệt này khi nói chuyện làm cho người ta có cảm giác là y có phản ứng rất chậm, người khác nói một câu, y phải phải đợi một hồi mới có thể bắt kịp mà phản ứng lại người đối diện.
Là một quái nhân a…
Thẩm Thạch yên lặng thì thầm một câu, ánh mắt nhìn theo bóng lưng xa dần của Bách Lý Tuyệt, bỗng nhiên ánh mắt của hắn tập trung lại, chăm chú nhìn vào hai cánh tay của Bách Lý Tuyệt. Trên người y không có gì là dị thường, hai cánh tay cũng rất bình thường buông thõng ở hai bên hông nhưng tay áo của y lại dài hơn, nó rũ xuống, tựa hồ hắn đang giấu cái gì đó trong tay áo.
Thật ra chuyện này cũng không tính là điều gì khác thường thậm chí nhiều người cũng sẽ không chú ý tới nhưng Thẩm Thạch lại trùng hợp gặp được Hoàng Minh ở sâu trong địa cung của Yêu Tộc, hắn nhớ rất rõ, Hoàng Minh cũng đồng dạng sử dụng một bộ hoàng y che kín tất cả thân thể từ phần cổ trở xuống, kể cả đôi tay, chỉ đến khi Hoàng Minh xoè bàn tay của y ra thì Thẩm Thạch vĩnh viễn không quên được cảnh tượng trước mắt mình, là một cánh tay bạch cốt.
Thân thể Thẩm Thạch đột nhiên chấn động, hắn từ trong hồi ức tỉnh lại thì thân ảnh của Bách Lý Tuyệt đã biến mất trong rừng cây, Thẩm Thạch yên lặng lắc đầu, cười khổ, chính mình đã có một chút suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ người khác vô ý che đi cánh tay thì mình liền muốn nghi thần nghi quỷ hay sao? Nơi đây chính là Kim Hồng Sơn của Lăng Tiêu Tông thì làm sao có thể có một quái nhân người không ra người quỷ không ra quỷ như Hoàng Minh chứ.
Tóm lại, nếu đã có chào hỏi nhau sau này có gặp lại sẽ tốt hơn, ở chung cũng thuận tiện hơn. Trong lòng Thẩm Thạch nghĩ như vậy, liền xoay người rời đi, nhanh chóng hướng về phía ngoài sơn cốc mà đi. Không lâu sau đó từ trong khu rừng phía sau lưng Thẩm Thạch bỗng nhiên vang lên một hồi hò hét, rồi một đạo hắc ảnh từ trong rừng phóng ra, đúng là Tiểu Hắc Trư, dáng vẻ thập phần sung sướng, cười ha hả nhảy đến chính giữa sơn đạo, dùng sức lắc lắc thân thể giống như bị cầm giữ nhiều ngày đến hôm nay đã có thể buông lỏng, ngáp một cái thật dài sau đó hấp tấp đuổi theo Thẩm Thạch phía trước.
Sơn cốc âm u, nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Bên trong Thuật Đường Ngũ Hành Điện, vẫn quạnh quẽ như thường ngày. Thẩm Thạch cứ như vậy một đường thẳng tiến, cũng không gặp sư tỷ Từ Nhạn Chi, Thẩm Thạch trực tiếp đi đến hậu đường, tại thư phòng ở đó hắn gặp được sư phụ của hắn Bồ lão đầu.
Vừa đẩy của phòng ra, Thẩm Thạch đã nghe một hương thơm ngát thuần hậu của rượu, tựa hồ là loại rượu Hoa Điêu ngon nổi tiếng. Hắn đưa mắt nhìn chỉ thấy Bồ lão đầu đang thoải mái nằm trên ghế dài trong tay ôm một vò rượu, khi thấy Thẩm Thạch đến lập tức vui vẻ, vẫy vẫy tay nói: “ Thạch Đầu, con tới rồi à, lại đây ngồi đi.”
Thẩm Thạch lắc đầu cười, tiện tay kéo một cái ghế lại ngồi bên cạnh Bồ lão đầu, đồng thời nghĩ thầm ở Lăng Tiêu Tông này thầy trò gặp nhau có thể tuỳ tiện như vậy thì chỉ có thể có hắn với Bồ lão đầu thôi.
Thẩm Thạch nhìn thoáng qua bình rượu ngon, cười nói: “Mới sáng sớm như vậy đã uống rượu, tâm tình của sư phụ đang rất tốt nha.”
Bồ lão đầu cười hắc hắc, nhưng có ý là bảo Thẩm Thạch ghé tai sát qua, thanh âm đột nhiên giảm xuống, nhưng không giấu được vẻ đắc ý trong đó, thấp giọng nói:
“Sư phụ đang cao hứng a.”
“A, cao hứng về chuyện gì vậy sư phụ? Người có thể kể cho con nghe một chút để con có thể vì người mà cao hứng.”
“Hắc hắc “ Lông mày trắng của lão nhướng lên, cười mà không nói, một lát sau mới cất giọng: “Nếu con đoán trúng vì sao ta cao hứng, ta sẽ nói cho con biết cũng không sao.”
Con ngươi Thẩm Thạch xoay vòng, trong nội tâm suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ tay cười nói: “Con biết rồi, chắc trong giao dịch hội ở Thiên Hồng Thành người đã đạt được bảo bối vừa ý phải không?”
Bồ lão đầu đang tươi cười nhất thời cứng đờ, một lúc sau không nhịn được liếc mắt nói:
“Xú tiểu tử, ngươi tinh ý như quỷ ấy…”
================
Miệng cười chào hỏi "sư huynh"
Đợi lâu chẳng đáp, thình lình xưng tên
Gặp sư phụ, ghế kề bên
Thương hội được bảo, thế nên mãi cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...