Lục Tiên

Thẩm Thạch dường như có một loại ảo giác là chính mình đột nhiên thấy thần linh trên trời rơi rụng xuống chốn trần gian, tất cả đều biến thành phàm nhân. Bao nhiêu năm trôi qua, Nhân Tộc Lục Thánh đối với thế giới này và vô số con người không có tín ngưỡng kiên định thì sáu Thánh Nhân này chính là những tồn tại tựa như thần linh.

Cho dù là Thẩm Thạch cũng nghĩ thế, cho đến hôm nay…

Thật ra Thẩm Thạch cũng không phải nguyện ý tin tưởng hoàn toàn lời nói của Hoàng Minh, hơn nữa từ đầu đến giờ Hoàng Minh cũng không quá đáng chỉ nói sự thật thôi, nhưng cũng không ai biết đến cùng là đánh giá đó của Hoàng Minh về Lục Thánh là thật hay giả. Ngoại trừ đại ca Nguyên Vấn Thiên được mọi người kính phục ra, thì tự nhiên vị Hoàng Minh này chẳng phục ai. Dựa vào bài danh của bảy đại nghịch tặc mà Yêu Tộc ghi chép thì Hoàng Minh bài danh thứ hai, vị trí gần Nguyên Vấn Thiên nhất, ở vị trí đó y không có tâm lí sợ hãi với các Thánh Nhân còn lại là điều không có gì khó lí giải cả.

Cẩn thận xem xét những thứ này, Thẩm Thạch cuối cùng cũng phát hiện ra được bộ mặt thật nhân cách của những Thánh Nhân này trong lịch sử, nhưng điều này cũng không quá trọng yếu, ngược lại hắn càng thêm bội phục vị tổ sư gia Nguyên Vấn Thiên, thống lĩnh trăm vạn thủ hạ cường đại,trong đó sáu vị huynh đệ thân nhất với mình rõ ràng là không đồng lòng, ngày thường hay lục đục, làm ra việc này nọ với nhau. Vậy mà, Nguyên Vấn Thiên có thể dẫn dắt đám người này nghịch chuyển Càn Khôn, đánh bại Yêu Tộc , tiêu diệt Thiên Yêu Vương Đình vô cùng cường đại, cũng diệt luôn không biết bao nhiêu dị tộc mạnh mẽ khác, để một Nhân Tộc yếu nhược nhất có thể thống trị hầu như hoàn toàn Hồng Mông thế giới.

Nguyên Vấn Thiên có thể làm được việc này, thực lực mà có thể lĩnh tụ quần hùng thì loại sức mạnh này khó có thể hình dung, nhìn lại sự nghiệp to lớn vĩ đại của vạn năm trước chỉ có thể dùng tới hai chữ “ nghịch thiên” để có thể hình dung.

Trong lòng cảm thán không thôi, Thẩm Thạch tự nhiên nghĩ đến hài tử mà hắn đã gặp trong Vấn Thiên Bí Cảnh, lập tức ngây người một chút, cho dù tưởng tượng như thế nào thì Thẩm Thạch cũng không thể đem hình tượng to lớn cao ngạo của Nguyên Vấn Thiên đặt chung một chỗ với nam hài kia, bởi vì hắn đã từng lên Tu Di Sơn, đã từng thấy qua tượng Nguyên Vấn Thiên ở Nguyên Thuỷ Môn chính là một nam tử to lớn cao ngạo quả thực khác biệt như ngày với đêm khi đem so sánh với tiểu nam hài đó.


Quả thực, vị nam nhân thần bí cường đại đó trên mình bao phủ một tầng sương mù với rất nhiều bí mật. Thẩm Thạch lắc đầu không suy nghĩ nữa, ánh mắt một lần nữa nhìn về Hoàng Minh. Khác với bộ dáng nghiêm nghị, lạnh lùng lúc mới gặp, Hoàng Minh giờ phút này nhìn qua đã thêm vài phần nhân vị, tuy vẫn toát ra khí tức làm cho người khác kính sợ nhưng ít ra cũng dễ gần hơn rất nhiều.

Khi đang thuận miệng bình luận một chút về những Thánh Nhân cùng mình chiến đấu ngày xưa, Hoàng Minh bỗng nhớ ra điều gì, liếc nhìn Thẩm Thạch , trên mặt hiện ra vài phần ý vị, nói: Đúng rồi, tên tiểu tử này có vẻ không chán ghét ta, cho dù là khi nghe trên người ta có một nửa là huyết mạch Yêu Tộc, chẳng lẽ Nhân Yêu hai tộc đã cùng nhau chung sống hài hoà?”

Thẩm Thạch khẽ giật mình, do dự một lát, thấp giọng nói: “Cũng không phải là như vậy.”

Hoàng Minh nhíu mày, nói: “À, ngươi nói cho ta nghe một chút tình hình của hôm nay như thế nào?”

Thẩm Thạch thở dài một hơi, nói: “Đại khái là một cuộc chém giết, kẻ mạnh giết kẻ yếu, đến hôm nay cơ bản là Nhân tộc đuổi giết Yêu Tộc.” Nói đến đây trong lòng Thẩm Thạch khẽ động, nhớ lại trên Thanh Ngư Đảo ở Kim Hồng Sơn Lăng Tiêu Tông, vẫn có một chi của Hồng Bạng Yêu Tộc cùng đám tu sĩ trẻ tuổi của Lăng Tiêu Tông chung sống hoà thuận, có thể coi là một ngoại lệ hiếm thấy rồi.

Hoàng Minh chậm rãi gật đầu, trên gương mặt cũng không hiện lên quá nhiều vẻ phẫn hận, chán ghét, chỉ là trên mặt càng nhiều thái độ hờ hững, Thẩm Thạch lúc đầu còn chút kinh ngạc, nhưng vị Hoàng Minh trước mặt này năm đó chính tay đào mồ chôn Yêu tộc cường đại, làm sao có thể là một người mềm lòng được.

“Nhưng là… Tiền bối, năm đó chính người chính là một trong các vị Thánh Nhân, là vì cái gì mà cuối cùng phải ở lại trong địa cung Yêu Tộc?” Thẩm Thạch không muốn nhắc nhiều tới sự phân tranh của hai tộc, bởi hắn giờ phút này trong lòng hắn còn một bí ẩn chưa được giải đáp, không nhịn được liền hỏi Hoàng Minh.

Năm xưa địa vị của Hoàng Minh là dưới một người trên vạn người, là quân sư gần gũi Nguyên Vấn Thiên nhất trong toàn bộ nhân tộc, cho dù thế nào đi nữa thì trong lịch sử lưu truyền về chư Thánh cho đời sau sẽ vô cùng hiển hách, nhưng kết quả cuối cùng là y lại mai danh ẩn tích, biến mất trong dòng lịch sử, bị vây ở nơi tối tăm, mù mịt nơi địa cung Yêu Tộc hơn vạn năm, thu hoạch lớn nhất của y có lẽ là sinh mệnh lâu dài quỷ dị.

Vì trường sinh mà làm như vậy?


Hay là sống không bằng chết?

Già La Diệp thần bí mà Cẩu Đầu Nhân từng nhắc tới có thể cải tạo thân thể, thoát khỏi trói buộc của luân hồi, cuối cùng là có hiệu quả gì?

Tất cả nghi vấn đều rơi vào Hoàng Minh.

Hoàng Minh đương nhiên đã nghe câu hỏi đầy nghi hoặc của Thẩm Thạch, y ngồi dưới đất khẽ cười, nụ cười ẩn chứa trăm nghìn tâm tình phức tạp.

※※※

“Năm đó, chúng ta trải qua nghìn khó vạn hiểm, mất đi vô số đồng bạn, máu tươi cuộn trào, từng bước tiến lên. Tất cả mọi người không ai dám tưởng tượng đến lúc cuối cùng, à, chắc chỉ có Nguyên đại ca là ngoại lệ, bởi vì huynh ấy luôn kiên trì dẫn dắt chúng ta không ngừng nghỉ. Chúng ta thật sự đã đánh vào Thiên Hồng Thành, giết lên Thanh Long Sơn, đem Thiên Yêu Vương Đình đánh cho sụp đổ.

“Vô số trân bảo, cung thất nguy nga tất cả đều biến thành tro tàn, tại lúc này thế gian không ai có thể ngăn bước của mấy người chúng ta.”


Hoàng Minh khe khẽ thở dài, dùng ngón tay chỉ lên phía trên đỉnh đầu, Thẩm Thạch ngước lên nhìn, chỉ thấy ở đó là mái vòm của Yêu Hoàng Điện, bên tai vang lên tiếng của Hoàng Minh:

“Chính là ở trên kia, ở nơi đó trên mặt đất, vào năm đó chúng ta đem mấy tên Thiên Yêu cuối cùng của Yêu Tộc bao vây, tiêu diệt. Hai tiểu hài tử cuối cùng của Yêu Hoàng đã bị Thiên Yêu Ngân Hồ điên cuồng xông lên cướp lấy tiến vào mật đạo, ta còn nhớ rõ cái ánh mắt sợ hãi, quay đầu nhìn chằm chằm vào ta. Hắn giống như…” Hoàng Minh bỗng nhíu mày, giống như có chút khó khăn cần phải suy nghĩ một lát, qua một lúc lâu, y nở một nụ cười với Thẩm Thạch, nói: “ Hai Tiểu Yêu Hoàng, xét về bối phận thì một đứa là cháu của ta.”

Không biết tại sao, thấy nụ cười của y, Thẩm Thạch tự nhiên có cảm giác không rét mà run.
================
Thiên hạ quần hùng ý nghịch thiên
Vương Đình sụp đổ ngay nhãn tiền
Ngân Hồ liều chết mang ấu chúa
Đuổi cùng giết tận chuốc ưu phiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui