Lục Tiên

Chân trời vốn dĩ xa hay gần, không ai trong chúng ta biết rõ, cũng như trên chín tầng mây kia rốt cuộc có hay không chốn Thiên đường thần tiên, sâu trong lòng đất tăm tối liệu có tồn tại hoàng tuyền địa phủ, chưa ai chứng thực, vốn dĩ những thứ đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết.Nhưng trong thực tế, kì thật có một nơi cực kì khủng bố tựa như luyện ngục, ở đó không có bất kì sinh linh nào có thể tồn tại, là giới diện đáng sợ nhất, ác liệt nhất trong một trăm lẻ tám giới của Hồng Mông thế giới. Mọi thứ ở đây đều trở nên kinh khủng, khắp nơi âm sát khí tràn ngập, bao phủ quanh năm, chỉ cần vô ý đụng phải một chút cũng đủ làm tan xương nát thịt, thi cốt vô tồn.Tất cả sinh linh, cho dù là động vật hay thực vật đều không thể sinh sống ở cái nơi quái quỷ này được.Địa phương đó có tên gọi là Phi Hồng Giới vốn là một vùng đất thanh bình, tươi đẹp.

Chỉ cần nghe cũng biết giới này trước đây là một nơi rất phồn hoa, nhưng vật đổi sao dời đến hôm nay cái tên Phi Hồng Giới tự nó đã trở thành một sự đả kích không nhỏ với chính nó.

Lăng Xuân Nê chậm rãi đi vào khu phế tích,hình bóng nàng làm sáng bừng nơi hoang địa tĩnh mịch này. So với những phế tích mà Thẩm Thạch đã từng thấy qua ở Vấn Thiên Bí Cánh hoàn toàn khác biệt. Phòng ốc ở đây đại bộ phận đều được bảo tồn hoàn hảo nhưng cảm giác trống trải, lạnh lẽo toát ra từ những gian phòng đã lâu không có người ở này thì không thể che giấu đi được.Thật ra hơn vạn năm trước, nơi này vốn dĩ đã từng rất hưng thịnh, thậm chí ngay cả khi đại chiến Nhân Yêu kết thúc nơi này vẫn như vậy. Tuy là truyền tống trận phía bên kia Phi Hồng Giới đã bị phá hủy bởi việc Âm Minh Tháp tự bạo, nhưng ở Nhân tộc Thượng cố truyền tống trận này vẫn bày ra trận pháp sẵn sàng chiến đấu với kẻ địch

Nhiều năm trôi qua, xung quanh Thượng cổ truyền tống trận đều được bố trí lực lượng tu sĩ Nhân tộc cường đại canh phòng cẩn mật lối ra vào này, cũng bởi vì cao tầng Nhân tộc xem đây là tiết điểm không gian duy nhất gần nhất với nhân tộc mà đám Yêu nghiệt có thể trốn về Yêu giới.

Nếu có một ngày, Yêu tộc có ý đồ xâm chiếm lại Hồng Mông thế giới, chắc chắn nơi đây sẽ trở thành nơi đại chiến đầu tiên của Nhân-Yêu.

Nhưng không ai có thể ngờ, thậm chí cả sáu vị Nhân tộc Thánh nhân cũng không nghĩ tới thần khí Âm Minh Tháp có uy lực đáng sợ như vậy khi thần khí tự hủy cùng với một tuyệt thế Thiên Yêu Ngân Hồ đã biến Phi Hồng Giới trở thành Âm Sát địa ngục cực kì khủng bố, không một sinh linh nào có thể tiến vào mà còn sống sót.Bất kể là Nhân tộc hay Yêu tộc tất cả đều không có ngoại lệ.Sau đại chiến nhiều năm, Nhân tộc vẫn phòng thủ vững vàng ở đây, nhưng năm tháng vô tình, thời gian trôi qua cả Nhân-Yêu lưỡng tộc dần dần đều không còn hi vọng với mảnh đất của sự chết chóc này. Không cần nói cũng biết bên trong Phi Hồng Giới âm sát đáng sợ như thế nào, ngay cả tu sĩ Nguyên Đan của Nhân tộc hay Thiên yêu của Yêu tộc khi tiến vào Phi Hồng Giới cũng không thể nào cầm cự được lâu đều có một kết cục là vẫn lạc, huống hồ những kẻ có đạo hạnh thấp kém. Một khi tiến vào chết không nghi ngờ.


Vì vậy cho đến hôm nay, sau vạn năm, nơi này đã trở thành chốn hoang địa không người, cũng chẳng ai chú ý đến địa phương đã từng rất náo nhiệt, phồn hoa này. Giờ đây phần lớn mọi người không biết hoặc chỉ mơ hồ nhận biết có một cái Thượng cổ truyền tống trận ở bên ngoài địa vực.

Trăm nghìn năm hay vạn năm đã trôi qua, hiện tại, tương lai cũng vẫn sẽ như vậy.

Hôm nay có một nữ tử đi qua phế tích này, đi qua từng gian phòng trống để tới trung tâm của tòa thành bỏ hoang, đứng trước Thượng cổ truyền tống pháp trận

Từng làn gió thổi qua làm tà áo của nàng bay phần phật như như múa như lượn.Ánh sáng chói lọi từ trên trời chiếu xuống, một cỗ khí tức cổ xưa tràn tới, Lăng Xuân Nê nở một nụ cười trong làn gió, hít một hơi sâu, tuy rằng trong gió không có chút khí tức nào của hắn nhưng khóe miệng nàng lại hiện lên thần sắc say mê.

Rồi nàng bước một bước lên Thượng cổ truyền tống trận.Kim quang ầm ầm rơi xuống, bóng dáng của nàng lập tức biến mất, bên trong thành trì to lớn một lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh như trước. Chỉ một lát sau bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng bỗng vang lên những âm thanh quỷ dị, một nơi sáng sủa nắng ráo vậy mà u hỏa sáng lên khắp nơi, vô số quỷ vật chập chờn bay ra từ những góc khuất, từ một tòa thành hoang phế giờ đã biến thành một tòa quỷ thành.


Tiếng gào thét sắc nhọn, vang lên mãnh liệt, thời khắc này vô số quỷ vật tru lên điên, gào thét điên cuồng như muốn thổ lộ điều gì.

※※※

Thiên Hồng Thành, bên ngoài Thanh Sơn khách sạn.
Thẩm Thạch trở về khách sạn, thần sắc nhẹ nhõm, mấy ngày trước không có thu hoạch gì, rốt cuộc hôm nay trong lúc đi dạo hắn đã tìm được một khối Lam Oa Thạch tại một cửa hàng nhỏ, đây là một loại linh tài trân quý, bên ngoài của nó bị bao phủ bởi một lớp vỏ đá rất dày, chỉ có tâm khối đá mới ánh lên ánh lam xinh đẹp, mười phần khó phân biệt được

Cửa hàng của một lão bản thật không may cho rằng Lam Oa Thạch là thứ vớ vẩn, không đáng giá, tùy tiện vứt sang một bên liền bị Thẩm Thạch chiếm tiện nghi.Đương nhiên, tài sản bây giờ của Thẩm Thạch rất lớn chỉ riêng mấy cái túi chứa đầy Long huyết Long nhục nếu đổi ra được linh tinh thì khối Lam Oa Thạch này cũng chẳng thấm vào đâu. Tuy nhiên đi chợ săn đồ cũ dựa vào nhãn lực đạt được bảo vật vẫn là làm cho người ta thích thú. Đây đúng là thú vui của hắn.


Cho nên tâm trạng của Thẩm Thạch khá tốt, thế nên những lời xì xào bàn luận của những tán tu bên đường hắn thấy được nghe được nhưng cũng chẳng để ý làm gì. Ngay cả các Trưởng lão trong tông cũng đều không để ý đến những chuyện đó thì hắn chỉ là một tên đệ tử trẻ tuổi chẳng lẽ muốn xem náo nhiệt sao?

“Có nên hay không tìm một thợ thủ công lành nghề ở Thiên Hồng Thành chế tác Lam Oa Thạch thành một món tranh sức tinh xảo để tặng Lăng Xuân Nê?”Thẩm Thạch thầm nghĩ như vậy, hắn phát hiện là các bằng hữu của hắn đa phần đều là những đệ tử thế gia, chỉ có Lăng Xuân Nê xuất thân như hắn nên tạo cảm giác thân cận hơn vài phần, cảm giác nhớ nhung đối với nàng cũng nhiều hơn.Tôn Hằng có thể nghĩ ra đi tìm Tang Lạc Tửu tặng Hạ Tiểu Mai để làm nàng vui, Thẩm Thạch chẳng phải kẻ ngốc, nên chuyện này hắn cũng đã nghĩ tới.

Lam Oa Thạch có giá trị xa xỉ, khi đem tặng nàng chắc chắn là một lễ vật không đến nỗi tệ.

Nhưng nghề làm trang sức và việc mua bán linh tài là khác nhau, lúc trước hắn chẳng để ý, còn bây giờ hắn muốn chế tác nên hắn đi tìm Tôn Hữu hỏi xem trong thành có thương nhân trang sức nào nổi tiếng không. Hắn có thể trực tiếp hỏi Chung Thanh Lộ cùng Chung Thanh Trúc hai nàng hẳn rất quen thuộc với các loại trang sức nhưng là bảo thạch này là tặng người khác mà lại hỏi hai nàng thật sẽ làm hắn cũng như các nàng khó xử a.

Bóng lưng Thẩm Thạch vừa khuất vào khách sạn, trên con đường dài phía sau hắn, trong một góc khác một người mập mạp yên lặng nhìn bóng dáng của hắn, chẳng biết tại sao trong hốc mắt của người mập mạp đó mơ hồ có chút ướt át.Bên cạnh mập mạp là một trung niên nam tử dáng vẻ tinh anh, khi thấy bộ dạng cả mập mạp, không nhịn được thấp giọng hỏi: “Lão bản, đã tìm được công tử tại sao còn không đi đến…”Mập mạp này dĩ nhiên là Thẩm Thái, hắn nhìn Thẩm Thạch đi vào Thanh Sơn khách sạn, hít một hơi sâu, im lặng một lát rồi nói:“Ta cùng Thần Tiên Hội có ước định mười năm, tuy đến hôm nay ta được lão thần tiên coi trọng làm cho địa vị trong hội của ta tăng lên nhưng có một số việc khiến người ta méo miệng cũng thể giải quyết thỏa đáng được, nói không chừng còn có liên quan đến Thạch Đầu”. Nói đến đây hắn thoáng cười nhạt, tự nhủ:

“Dù sao chậm nhất cũng không tới một năm nữa, đến lúc đó cha con ta sẽ được gặp nhau, ta vất vả nhiều năm như vậy cũng không uổng phí.”


Trung niên nam tử kia gật đầu nói: ”Như thế cũng tốt.”

Thẩm Thái quay người đi được vài bước, xem bộ dáng là muốn rời đi, nhưng lại nhớ ra điều gì, nhíu mày rồi quay đầu lại nói:” Đúng rồi nghe nói lần này sau Tứ Chính đại hội, tình huống của Thạch Đầu có vẻ không tốt. Ngươi phái người âm thầm nghe ngóng một chút, xem tình hình đến cuối cùng là như thế nào.Ta chỉ có một đứa con, ta làm không màng sống chết trong nhiều năm như vậy cũng chỉ là muốn để dành cho hắn một ít đồ, để cho ngày tháng sau này của hắn trôi qua nhẹ nhàng một chút, để không giống như ta phải dốc sức liều mạng…”Lời còn chưa dứt, nam tử bên cạnh hắn bỗng nhiên ho khan, trên mặt có vài phần cổ quái, nói khẽ:” Lão bản, thật ra Thạch Đầu công tử thời gian qua, ách, ngươi cũng biết là hắn không được tốt cho lắm, thường xuyên phải mạo hiểm tính mạng đi…ách, làm những chuyện kia rồi…”Thẩm Thái thoáng ngừng, mặt béo tối sầm xuống, hừ một tiếng đi thẳng về phía trước, miệng lẩm bẩm: “Nàng là cái gì mà muốn cha con chúng ta phải chịu khổ! Ngươi nghe cho kĩ con của ta hôm nay không phải chó mèo để các người tùy tiện khi dễ”
“Vâng , thuộc hạ đã minh bạch”.
===============
Phi Hồng xưa đẹp xiết bao
Ngày nay âm sát, tiêu hao sức người
Xuân Nê cảnh giới vẹn mười
Một tay truyền tống, thành đầy quỷ lâu;
Thiên thành khóe mắt vương sầu
Nhìn con bóng dáng, bao lâu sum vầy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui