Lục Tiên

Phía trước là một tòa điện phủ cổ xưa bụi phủ đầy. Hung hầu lông xám và lão Ngưu cổ quái giờ phút này đều tập trung chú ý đến tòa cung điện cổ xưa và quan tài đá bên trong. Bọn chúng đều chỉ quan tâm đến cấm chế lồng sáng đột nhiên xuất hiện trước mắt, còn động tĩnh phía sau lưng bọn nó chẳng hề quan tâm. Ngược lại, Thẩm Thạch bởi hiểu rõ năng lực bản thân, thế nên vẫn luôn đứng ở chỗ phía sau, chính vì vậy nên hắn mới thấy được đứa nhỏ kia.

Đấy chẳng phải chính là ảo ảnh mà hắn lúc đang định rời khỏi nơi đây, vừa bước tới chỗ cánh cửa lớn bên ngoài chùa miếu ngoài ý muốn thấy được hay sao? Chẳng qua lúc đó chỉ trong chớp mắt bóng hình đứa nhỏ liền biến mất không thấy, thế nên Thẩm Thạch hầu như cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi. Thế mà nay hai mắt hắn mở to, nhìn thân ảnh của bé trai kia từ chỗ không xa bước qua chỗ hắn đang đứng, lúc này đây thì chẳng thể nào chân thật hơn được rồi.

Lúc này, Thẩm Thạch thậm chí còn nhìn thấy đứa bé kia quay đầu nhìn chính mình một cái, thần sắc tựa hồ rất là bình tĩnh, biểu cảm cũng rất nhẹ nhõm, cái đầu tròn tròn, gương mặt tròn tròn, dường như chỉ là đứa trẻ rất bình thường. Chẳng qua sau giây lát, Thẩm Thạch chợt phát hiện ánh mắt của đứa bé trai này có gì đó không đúng.

Ánh mắt của đứa bé trai có sự thành thục hoàn toàn bất đồng với vẻ bên ngoài, thậm chí trong ánh mắt còn hàm chứa một chút tang thương, Thẩm Thạch trước nay không bao giờ nghĩ rằng có thể gặp được khí tức này trên người một đứa bé, nhưng mà sau giây lát, gương mặt đứa bé kia đã chuyển đi hướng khác rồi.

Đứa bé bình tĩnh mà thoải mái đi thẳng về phía trước, nghênh đón hai cái quái vật phía trước mặt.

Thẩm Thạch kinh hãi, vô thức mà gọi một tiếng: "Đừng đi tới, nguy hiểm!"

Thân thể đứa bé dừng lại trong thoáng chốc, sau đó đứa bé quay đầu nhìn Thẩm Thạch. Bỗng nhiên đứa bé cười lên, nụ cười ấy mới ấm áp làm sao. Nó còn tỏ vẻ không lo lắng gì mà vẫy tay với Thẩm Thạch, rồi liền quay người tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Một đầu hung hầu vừa cường hãn vừa cực kỳ to lớn, thêm một lão Ngưu trùng sinh một cách quỷ dị thân thể gần như bất tử, còn có một đứa bé xuất quỷ nhập thần đột ngột xuất hiện, Thẩm Thạch chỉ cảm thấy cái dãy núi hình vòng cung này càng ngày càng cổ quái.

Mà ở đằng trước, hung hầu lông xám bị lồng sáng cản trở lại đang nổi giận đùng đùng, trên trán mơ hồ bắn ra những chùm ánh sáng vàng kim, xem ra giống như muốn mở ra con mắt thứ ba rồi ra sức đập phá. Còn lão Ngưu giờ phút này sau một khoảng thời gian kinh ngạc cũng từ từ khôi phục lại, sau đó giống như đột nhiên đã nhận được sự tự tin gì đó, liên tục cười lạnh đối với hung hầu lông xám, mỉa mai nói qua:

"Con khỉ ngu ngốc, đã sớm nói với ngươi nên nhân hãy còn sớm mà từ bỏ đi, ngươi lại cứng đầu không chịu nghe, chẳng trách năm đó. . . Ê, ngươi là ai?"

Tiếng nói của lão Ngưu đột nhiên đình trệ, trên mặt lão lộ ra vẻ kinh ngạc. Lão quay đầu nhìn lại, ánh mắt rơi vào trên người đứa bé đang đi tới. Mà hung hầu lông xám dường như cũng cảm giác được gì đó, mãnh liệt cúi đầu nhìn lại. Thân thể khổng lồ của nó chấn động mạnh, giống như trong giây phút vừa rồi đã nhìn thấy một nhân vật không thể tưởng tượng nổi, miệng nó phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp khàn khàn.

Đứa bé kia đã đi tới, không thèm nhìn lão Ngưu một cái. Đôi mắt trong veo đã có khí tức tang thương nhìn quan tài đá trong chốc lát, trên mặt xẹt qua một tia dị sắc, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn con hung hầu lông xám có thần sắc đang từ từ kích động cao to đứng bên rồi mở miệng nở nụ cười, đưa một cánh tay béo mập ra vẫy vẫy, giống như đó là thú cưng mà nhà mình nuôi dưỡng, cười nói:


"Đã lâu không gặp, Tiểu Hôi."

Hung hầu lông xám bỗng nhiên gầm gừ một tiếng trầm thấp mà nghẹn ngào, nó cúi toàn bộ thân thể thấp xuống, chậm rãi tiến đến bên cạnh bé trai, dáng vẻ thật sự là vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, khác hẳn với bộ dạng bạo ngược cường hãn của nó lúc trước.

Sắc mặt tiểu nam hài giống như cũng có phần cảm thán, nó thở dài, nhẹ vuốt ve trên đầu hung hầu chốc lát, một lát sau liền nói khẽ: "Tốt rồi, không sao, ta đã đến rồi. . ."

Lúc này, lão Ngưu đang đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này mắt chữ O mồm chữ A giống như phát ngốc, tựa hồ trong đầu máu huyết không có lưu thông. Song khi lão chứng kiến hung hầu lông xám như đang quỳ bên cạnh đứa bé trai mà nói thầm gì đó, thân hình lão Ngưu bỗng nhiên chấn động mãnh liệt, trong nháy mắt lão nghĩ tới điều gì, giống như chứng kiến Quỷ Thần, trên mặt lão bất ngờ tràn đầy sự hoảng sợ, nghẹn ngào kêu lên:

"Ngươi, ngươi chẳng lẽ là. . ."

Mấy lời phía sau cũng không được trọn vẹn, giống như lão sợ hãi quá nên nói không ra lời. Bộ dáng của đứa bé trai vẫn là như cũ chẳng thèm để ý tới lão. Sau khi vỗ nhè nhẹ đầu hung hầu lông xám, đứa bé trai đi thẳng vào cổ điện phía trước, đến chỗ bên cạnh lồng sáng mà ngay cả hung hầu lông xám cũng bị bắn ra ngoài.

Cách một màn sáng, phía bên trong chính là cỗ quan tài đá thần bí mà cổ xưa kia.

Đứa bé dừng bước phía trước màn sáng, lặng yên ngắm nhìn. Lão Ngưu lúc này đang đứng bên cạnh dường như từ từ bình tĩnh lại chút ít. Cảnh tượng trước mắt như vậy khiến khóe mắt lão khẽ co quắp, bỗng nhiên lão la lớn: "Ngươi đừng hòng vọng tưởng, đây là cấm chế mà năm đó Thánh Hậu Nương Nương tự tay bố trí, chính là muốn giam cầm người kia nghìn năm vạn năm, trọn đời không được siêu sinh, không ai mở ra được đâu!"

Thân thể đứa bé kia khẽ động, lần đầu tiên xoay người nhìn lại lão Ngưu một cái, thần sắc trên mặt vẫn như cũ không có gì thay đổi. Thế nhưng lão Ngưu lại vô thức lui về phía sau một bước, tựa hồ kiêng kỵ đứa bé trai nhìn như vô hại này hơn nhiều so với hung hầu lông xám dữ tợn bên kia.

Ánh mắt đứa bé trai lướt qua lão Ngưu, một lát sau đứa bé bỗng nhiên khẽ cười, đôi mắt đồng thời mang nét ngây thơ cùng tang thương khác thường kia thoáng xẹt qua sự châm biếm, khẽ cười nói:

"Ngươi là ai, muốn dựa vào thủ đoạn của tiền nhân để dọa ta sao?"


Lão Ngưu há miệng định nói gì đó nhưng chưa kịp mở lời thì ngay lúc này, làm như không thèm đếm xỉa đến lão, tiểu nam hài vẫy tay một cái, lập tức một luồng bạch quang từ phía sau lão bay tới, là chuôi Lục Tiên tàn kiếm ở gần chỗ Hung Hầu.

Cùng lúc đó, mắt lão nhìn vào mũi tàn kiếm trên thạch quan(*)trong cổ điện.

(*) Thạch quan: quan tài bằng đá.

Sau một lát, bàn tay nhỏ nhắn của tiểu nam hài bắt lấy chuôi Lục Tiên tàn kiếm, sau đó không chút do dự đâm về phía trước, ánh sáng lóe lên, kiếm quang đại thịnh, quầng sáng cường đại là thế mà bất ngờ vẫn bị xuyên qua. Mũi tàn kiếm trên thạch quan như bị cái gì đó mời gọi, bay lên rồi lao vút xuyên qua quầng sáng chạm vào chuôi Lục Tiên trên tay tiểu nam hài, vừa vặn khớp với nhau, lần nữa hợp thành một thanh cổ kiếm nguyên vẹn. Dù vậy, có thể thấy rõ trên thanh cổ kiếm còn có hai đường hở nhỏ(*).

(*) Hai đường hở nhỏ: Lục Tiên đã ghép đủ 3 mảnh, tuy nhiên khi ghép lại thì phần tiếp xúc với nhau vẫn còn bị hở nhỏ như sợi chỉ, không thể hoàn thiện như lúc ban đầu.

Ngay lúc hai mảnh đây Lục Tiên Cổ Kiếm hợp làm một, một cỗ khí tức mênh mang như từ trên trời giáng xuống rồi dừng lại quanh người tiểu nam hài, mà hình như nó cũng không để ý đến, sắc mặt bình tĩnh, tay trái không cầm kiếm vươn ra đặt lên quầng sáng trước mặt.

Như trường kình hấp thủy(*), như ánh mặt trời rọi xuống, quầng sáng bỗng run rẩy mãnh liệt, rất nhanh sau đó hàng vạn tia sáng co rút lại rồi biến thành một quang cầu chói mắt, trông nó như một mặt trời nhỏ nóng rực nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay nhỏ nhắn của tiểu nam hài rồi liên tục xoay tròn, ánh sáng lúc có lúc không.

(*) Trường kình hấp thủy: Cá voi hút nước.

Xung quanh cổ điện yên tĩnh trở lại, tất cả đều im lặng như tờ.

Tiểu nam hài cười nhẹ, quay đầu nhìn lão Ngưu thản nhiên nói:


“Chẳng lẽ ngươi không biết năm xưa người dì Bích Dao thương yêu nhất là ta sao?”

Lão Ngưng cứng họng, hồi lâu không nói tiếng nào.

※※※

Đúng lúc này, gần chỗ tiểu nam hài xuất hiện, Hung Hầu lông xám trở nên kích động, người lao nhanh về phía trước, tất nhiên phương hướng nó nhắm tới là chỗ thạch quan trong cổ điện.

Cổ điện tuy lớn nhưng vẫn không chứa nổi thân hình khổng lồ của nó, Hung Hầu cũng chẳng thèm để ý, dùng tay dẹt ra mà đi. Liên tiếp từng hồi tiếng động “Oanh... long long...”, nóc điện đã bị đánh tan gần một nửa.

Trong bụi mù, Hầu tử lông xám hung hãn tiến vào, phía sau là tiểu nam hài, thần sắc trên mặt nó lại trở nên nghiêm nghị, yên lặng quan sát thạch quan.

Thẩm Thạch dẫn Tiểu Hắc từ từ tiến lại gần, nhìn thấy sự kinh hãi hiện rõ trên mặt lão Ngưu nhưng lão không lộ ra chút gì sẽ bỏ trốn. Lão Ngưu đứng bên ngoài cổ điện thò đầu vô, bộ dáng như muốn nhìn lén cái gì đó.

Lúc này, Hung Hầu đã vọt tới trước thạch quan, đưa tay hất chuông gió bị tổn hại đi nhiều sang một bên, sau đó định mở quan tài nhưng tìm tòi cả buổi mới phát hiện hình như toàn bộ thạch quan này liền một khối, không có chút khe hở nào, nhất thời cảm thấy bực bội đến độ vò đầu bức tai.

Ngược lại, tiểu nam hài lại có vẻ bình tĩnh, mắt nó nhìn quan tài đá rồi chuyển xuống nhìn chuông gió rơi một chỗ khuất trên mặt đất. Sau một lúc trầm mặt, một cánh tay tiểu nam hài vươn ra đặt lên chiếc quan tài.

Cũng không biết là nó dùng phương pháp thần thông nào, chí ít thì Thẩm Thạch không thể nhìn ra manh mối gì mà chỉ mơ hồ như thể nghe thấy được từ chốn xa xăm không tên nào vọng đến tiếng ca buồn đau gầm rú ngân dài, như thể trong năm tháng xa xưa đằng đẵng có người đang một mình nói khẽ, nhớ lại lời thề đã từng được cất lên.

Quan tài vang lên từng tràng tiếng động “ầm ầm”, sau đó run lên, từ chỗ bàn tay của tiểu nam hài phát ra ba tia lục quang(*) bao quanh quan tài, chỗ nào lục quan đi qua là nơi đó lộ ra khe hở. Rất nhanh, lục quang đã bao phủ toàn bộ mặt ngoài thạch quan, tiểu nam hài dừng lại một chút rồi bàn tay từ từ nắm lại.

(*) Lục quang: ánh sáng màu xanh.

Một tiếng nổ vang, lục quang tiêu tán, một luồng sóng khí thổi ra khiến quần áo những người xung quanh phất lên phần phật.


Trong đám bụi mù, thạch quan lập tức biến thành từng mảnh đá vụn, đổ vương vãi trên mặt đất làm lộ hết thảy bên trong.

Lòng hiếu kì nổi lên, xuyên qua màn bụi, hai mắt Thẩm Thạch mở to nhìn vào, sau đó chợt phát hiện không giống như dự đoán của mình rằng trong quan tài sẽ có thi hài của một nhân vật vĩ đại nào đó từ xa xưa.

Nhưng không phải, hình như trong thạch quan không có gì cả.

Tình hình lúc này nằm ngoài dự liệu của tiểu nam hài và Hung Hầu bên cạnh, gương mặt cả hai lộ ra một tia kinh ngạc. Sau một lát, Hung Hầu gầm nhẹ một tiếng, đưa tay mò xuống mặt đất rồi lấy ra từ trong mớ đá lộn xộn một cây gậy màu đen, đầu hình tròn trông rất khó coi, nhìn có vẻ giống như cây gậy dùng để cời lò(*).

(*) Cây cời lò: Thiêu Hỏa Côn.

Sắc mặt tiểu nam hài đanh lại, im lặng một lúc rồi nhíu mày, mặt trầm xuống xoay người nhìn về phía lão Ngưu.

Lão Ngưu chứng kiến cảnh tượng trong thạch quan như vậy, vốn có chút khó tin thì giờ lại càng thêm kinh ngạc mà nhìn. Lúc này, lão bị tiểu nam hài kia nhìn qua khiến thân thể lão chấn động, như nghĩ tới chuyện gì đó khiến lão sợ hãi nên hú lớn một tiếng rồi lùi lại chạy ra ngoài.

Đứng bên cạnh, chẳng biết tại sao Thẩm Thạch nghe thấy thanh âm kỳ dị này cảm thấy có chút quen thuộc. Nhớ lại tiếng Long ngâm của Hắc Long lúc đại chiến với Hắc Hầu thì thanh âm này có vài phần tương tự.
===============
Hài tử từ đâu xuất hiện
Hầu tử tỏ ý vui mừng
Ngưu lão bỗng nhiên lo sợ
Đưa hai tay ra can ngăn

Lục kiếm trong tay hợp mảnh
Phá cấm, lật nắp quan tài
Hiện thiêu hỏa côn gia bảo
Quay đầu Ngưu lão quăng mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui