Lục Tiên

Thẩm Thạch thân thể hơi chấn động,ngơ ngác đứng tại chỗ,đồng thời chân mày hơi nhăn lại.Trong Như Ý Đại của hắn,ngoại trừ một ít linh tài thu hoạch được ở bên ngoài Hắc Nha Lĩnh còn có nhiều thứ khác,có một số thứ hắn không muốn cũng như không thể để cho người khác nhìn thấy.Chẳng hạn như mảnh vỡ của thanh Lục Tiên Cổ Kiếm.

Tôn Hồng đứng ở nơi đó thần tình đạm mạc,dù chưa nói gì nhưng cũng không hề có ý nhượng bộ,xem ra cũng không thể nói qua quýt là xong chuyện.Thẩm Thạch đảo mắt ra xung quanh , trong doanh địa lúc này không chỉ có Tôn Hồng kiểm kê thu hoạch mà còn rất nhiều đệ tử Thần Ý cảnh hỗ trợ.Lúc này trên tay bọn họ là Như Ý Đại của đệ tử thì luyện và đang đợi đối phương đem linh tài thu hoạch từ trong túi ra.

Giao hay không giao Như Ý Đại đây,thoạt nhìn lựa chọn cái nào cũng không được .

Hắn thu hồi ánh mắt,trong nội tâm đang cấp bách suy nghĩ cách ứng phó cho cục diện khó xử trước mắt.Chung Thanh Trúc đứng im bên cạnh sắc mặt cũng đang rất khó coi,tựa hồ cũng không có ý đem Như Ý Đại giao ra.

Tôn Hồng đợi một hồi thì phát hiện hai người đều không có động tĩnh gì,đôi lông mày nhăn lại,sắc mặt hơi trầm xuống.Trong Lăng Tiêu tông,địa vị của hắn cũng không tính là thấp,hắn có một gia thế cường đại và một vị phụ thân quyền cao chức trọng,thêm vào đó,công phu tu luyện của hắn cũng không tầm thường,rất nhiều năm qua có không ít người xem hắn là đệ nhất nhân dưới Thần Ý cảnh trong Lăng Tiêu tông.

Tôn Hồng chính mình cũng cho là như vậy.

Không biết lúc nào,trên Kim Hồng Sơn của Lăng Tiêu Tông,đột nhiên xuất hiện nhiều người trẻ tuổi có thiên tư trác tuyệt ,không hiểu sao lại cho bọn họ cái danh hào "Lăng Tiêu Tam Kiếm",danh tiếng có một không hai,mơ hồ có xu thế vượt qua Tôn Hồng.

Dựa vào cái gì??

Chỉ bằng bọn chúng tuổi trẻ sao??


Luận về cảnh giới,đạo hạnh,thực lực,gia thế cùng quan hệ,những người trẻ tuổi này có người nào mà so được với ta??Nếu không phải trong tu chân người có tuổi lâu năm,Nguyên Đan Cảnh Đại chân nhân có thể sống lâu trăm tuổi,mạnh mẽ đem ta áp chế nhiều năm thì làm gì đến phiên bọn chúng kiêu ngạo ??

Trong Lăng Tiêu Tông,phần đông đệ tử đều biết đến uy danh của Tôn Minh Dương Tôn trưởng lão ,không giận mà uy làm cho người người kính sợ.Tôn Hồng thân là cháu dòng chính ,từ trước đến giờ cực kì kính trọng và tôn sùng phụ thân và luôn lấy đó làm gương,đối với các môn hạ đệ tử trẻ tuổi đều nghiêm túc thận trọng*.

* ăn nói có ý tứ; không nói cười tuỳ tiện; nghiêm túc.

Giờ đây,khi thấy Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc - hai đệ tử trẻ tuổi Ngưng Nguyên Cảnh-lại dám can đảm bỏ qua lời nói của mình,Tôn Hồng trong lòng nhất thời giận dữ,trong đôi mắt tinh quang sáng lên,hừ lạnh một tiếng,đang định giáo huấn hai tiểu tử không biết trời cao đất dày này,bỗng nhiên ở đại môn bên kia doanh trại lại truyền đến một hồi bạo động huyên náo.

Lần thí luyện này là do Tôn Minh Dương...các vị Nguyên Đan Cảnh Đại chân nhân chủ trì.Nhưng,dĩ nhiên những việc vặt vãnh tầm thường này các nhân vật Thần Tiên sẽ không rảnh hơi mà đi quản,cho nên Tôn Hồng,Vương Tuyên....đám đệ tử xuất sắc Thần Ý cảnh ở một mức độ nào đó có thể xem như là quản gia doanh địa.

Vốn Tôn Hồng cũng không muốn để ý đến náo động ở bên kia ,chuẩn bị tiếp tục răn dạy Thẩm Thạch cùng Chung Thành Trúc vài câu,thế nhưng hắn hôm nay dường như không may mắn lắm,tràng cảnh náo động bên kia không những không bình ổn lại, mà trái lại,càng ngày lại càng to tiếng hơn.Tôn Hồng không thể nhẫn nhịn được nữa,chân mày hắn nhăn lại,hừ một tiếng,khuôn mặt lạnh lùng,tiện tay gọi một người đang đứng sát bên,phân phó nói : " Qua xem một chút,đến cùng chuyện gì đã xảy ra,ồn ồn ào ào một điểm quy củ cũng không có!".

Người kia xem ra là thủ hạ đệ tử của Tôn Hồng ,giờ phút này vội gật đầu đáp ứng,nhanh chóng chạy tới,nhưng mới chạy một nữa hắn tựa hồ như thấy quỷ,đứng ngẩn ra một lúc rồi sắc mặt đại biến,lập tức hắn quay đầu trở lại,đồng thời trên mặt hiện lên nét kinh hãi,hắn hướng về Tôn Hồng la lớn : "Tôn sư huynh,mau tới,là Tôn Hằng,hắn bị thương rồi."

Tôn Hồng lấy làm kinh hãi,vẻ lạnh nhạt nghiêm túc rốt cuộc không thể bảo trì nữa.Tôn Hằng mặc dù bái sư khảo hiệu ở bên ngoài thất bại nhưng dù sao cũng là nhi tử ruột thịt của hắn,nhiều năm qua hắn đã trút không biết bao nhiêu tâm huyết trên người đứa con trai này.Dù Tôn Hằng không hăng hái tranh giành rõ ràng lại thật bại trước Tôn Hữu - tiểu tử thuộc chi thứ hai,hắn cũng hận vì có một đứa con không nên thân,nhưng giờ phút này,đột nhiên nghe được tin tức kia,trong lòng hắn vẫn nỗi lên một tia đau lòng,lúc này hắn chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến bọn Thẩm Thạch,Chung Thanh Trúc.Tung mình nhảy lên,thân thể hắn như gió lốc cấp tốc chạy xẹt qua hai người phóng về phía đoàn người xa xa.

Thẩm Thạch liếc nhìn Chung Thanh Trúc,thần tình trên mặt không thay đổi,bất giác trong đáy lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm,đồng thời cũng có chút tò mò bèn quay đầu nhìn về hướng bên kia, bất giác nghĩ thầm Tôn Hằng kia không biết làm sao.


Nơi đóng quân,tại đại môn lúc này đã xuất hiện rất nhiều người.Tôn Hồng đạo hạnh cao bậc nào,trong chớp mắt hắn đã bay tới.Hắn nhìn thấy hai người trong đám đông,một người trong đó đúng là Tôn Hằng nhi tử của hắn.Tôn Hằng sắc mặt trắng bệch khí sắc suy yếu,xem ra nguyên khí của hắn đại thương đến nỗi bước đi cũng không vững đến mức phải nhờ người bên cạnh nâng đỡ .Quần áo của hắn lúc này loang lỗ vết máu,cả nữa người hắn đều bị nhuộm đỏ làm cho người ta kinh tâm động phách.

Người bên cạnh Tôn Hằng lúc này mang một vẻ mặt lo âu đang thở hổn hà hổn hển ,cắn răng dùng hết sức để nâng đỡ thân thể Tôn Hằng ,bước cao bước thấp đi tới lại chính là Hạ Tiểu Mai.Nàng dường như cũng không được tốt lắm,tóc mai tán loạn dính vào gò má đang thất sắc,quần áo trên người cũng tổn hại đôi chỗ giống như vừa mới trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt với yêu thú.Càng làm cho người ta kinh ngạc hơn,một bên gò má mềm mại của nàng giờ lại xuất hiện một vết thương dài mấy tấc,vết máu loang lỗ khắp nơi,làm cho dung nhan vốn xinh đẹp của nàng bị phá hủy và tăng thêm nét dữ tợn.

Nhìn một màn thê thảm như vậy,làm cho đệ tử Lăng Tiêu tông xung quanh có chút ít run sợ,bất quá lập tức liền nhao nhao phản ứng,rất nhanh liền có người lên đỡ lấy hai người bị thương.Hạ Tiểu Mai đi tới nơi đóng quân liền nhẹ nhàng thở ra,thoáng do dự rồi buông lỏng tay ra,nhưng lúc này bỗng nhiên Tôn Hằng bàn tay hơi lật lại nắm chặt lấy tay nàng.

Hạ Tiểu Mai ngơ ngác,bờ môi anh đào khẽ nhúc nhích như muốn nói điều gì,nhưng lúc này mọi người bên cạnh đã tiến lên tiếp đón,thân ảnh Tôn Hồng nhanh nhất ,thoáng chốc đã đến trước mặt Tôn Hằng,tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía rồi đảo qua thân thể Tôn Hằng,chân mày hơi nhướn lên một chút rồi trực tiếp móc từ trong lòng ngực ra một bình ngọc,hắn lấy từ trong bình ngọc một khỏa Linh đan thơm ngát rồi nhét vào miệng Tôn Hằng.

Đồng thời trầm giọng nói :" Ăn."

Đối mặt với phụ thân mình,Tôn Hằng khá kính nể,hơn nữa điều này rõ ràng là muốn tốt cho mình,vì vậy hắn liền thuận theo mà nuốt xuống.Xung quanh lúc này đang có rất nhiều người vây xem,Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc cũng theo tới,lúc này hai người nhìn Tôn Hồng lấy ra viên thuốc đó thì hơi ngẩn ra.

Viên thuốc đó với hai người cũng không xa lạ.Mấy hôm nay,trên đường trở về,nó đã giúp thương thế của Thẩm Thạch khá hơn.Đó chính là tam phẩm linh dược "Kim Hổ Đan".

Bất đồng ở đây chính là Thẩm Thạch trong mấy ngày nay ăn liền ba viên còn Tôn Hằng chỉ ăn vào một viên linh đan.


Linh đan vào bụng,rất nhanh liền có hiệu quả.Tôn Hằng trong nháy mắt liền có một chút khởi sắc,thoạt nhìn tốn lên trong thấy,tuy nhiên nhìn cái bộ dạng lảo đảo nửa người

đỏ choét thì hiển nhiên thương thế hắn không nhẹ chút nào.Tôn Hồng trong lòng có chút lo lắng,rất muốn hỏi rõ đầu đuôi sự việc nhưng nhìn xung quanh cũng biết lúc này không thích hợp,liền trầm giọng nói :"Đi".

Đoạn đưa tay giữ chặt Tôn Hằng,đang muốn dẫn hắn đi tới nơi trú quân đễ chữa trị thương tích nhưng lại thấy tay con trai mình vẫn nắm chặt tay người nữ đệ tử về cùng hắn.

Tôn Hồng giật mình ,thoáng nhìn Hạ Tiểu Mai.Lúc này,Hạ Tiểu Mai đôi má ửng đỏ,cắn răng không nói gì,trên tay hơi dùng sức bất động thanh sắc tránh thoát tay Tôn Hằng,sau đó đứng sang một bên.

Tôn Hằng quay đầu nhìn Hạ Tiểu Mai như muốn nói gì nhưng mà thân thể lúc này dường như không chống đỡ nổi.Tôn Hồng lắc đầu một cái,trực tiếp mang theo nhi tử,tay áo bào vung lên bay vút đi,đảo mắt liền biến mất phía sau nơi đóng quân.

Hạ Tiểu Mai mờ mịt,bất quá lúc này đang có rất nhiều người vây xung quanh nàng.Mấy bằng hữu có giao tình tốt cũng đi tới,trong đó có cả Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc,mang theo sự quan tâm hướng nàng hỏi thăm.

Chỉ là Hạ Tiểu Mai tựa hồ rất mệt mỏi,cái gì cũng không muốn nói.Cuối cùng,Cam Vân Tinh dẫn người tới đưa nàng đi an bài nơi nghỉ ngơi.

Thẩm Thạch có chút nghi hoặc,vừa rồi hắn đứng bên kia chứng kiến từ đầu tới cuối,dựa vào tâm tư cẩn thận của hắn,tự nhiên có thể nhìn ra Tôn Hằng và Hạ Tiểu Mai có quan hệ không bình thường.Dường như,giao tình của hai người so với trước khi tiến vào Hắc Nha Lĩnh càng thêm thâm sâu.

Chẳng lẽ nguyên nhân là do ở trong mảnh sơn mạch trùng trùng điệp điệp đầy nguy hiểm kia,hai người gặp nhau sao đó cũng kề vai sát cánh ngăn cơn sóng dữ sao??

Thẩm Thạch lắc đầu không đoán ra được,con mắt hắn nhìn mọi người dần dần tản ra trả lại sự an tĩnh cho doanh địa.Nhìn về mảnh sơn mạch màu đen xa xa kia,bất giác trong lòng lại nghĩ đến một người:


"Tưởng Hồng Quang?Cái tên kia một mực dây dưa với Hạ Tiểu Mai sao lần này lại không thấy hắn a."

aa¯¯¯bb

Sau khi Tôn Hằng và Hạ Tiểu Mai rời đi doanh địa cũng khôi phục sự yên tĩnh vốn có.Thẩm Thạch và Chunh Thanh Trúc đi trở về nơi kiểm kê linh tài ở phía bên kia, Tôn Hồng không có ở đây,thật sự làm cho bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm.Bất quá,trong nộ tâm Thẩm Thạch vẫn có đôi chút khẩn trương.Đợi một lúc thì một nam tử khôi ngô tuấn tú,khí độ trầm ổn đi tới.Hắn nhìn Thẩm Thạch với thái độ ôn hòa,hơi nở nụ cười,nói:

"Thẩm sư đệ,đem linh tài thu hoạch lần nay của ngươi ra cho ta xem một chút nào."

Thẩm Thạch trong lòng nhất thời vui vẻ,nhìn người này cười nói:" Đa tạ Vương sư huynh."

Người này chính là Vương Tuyên,người chỉ đạo cho Thẩm Thạch khi bắt đầu con đường tu đạo,tính ra giữa hai người cũng có điểm duyên phận.Lúc này,Thẩm Thạch cũng không do dự,vội vàng móc từ Như Ý Đại những linh tài mà hắn thu hoạch được từ Hắc Nha Lĩnh ,Vương Tuyên nhìn động tác của hắn dần có chút kinh ngạc,cười nói : "Ồ,thu hoạch không nhỏ a."

Từng kiện linh tài tàn khuyết không làm cho người ta coi trọng,nhưng Vương Tuyên cảnh giới bực nào,dĩ nhiên có thể nhìn ra được những vật này là bộ phận của Tứ giai Yêu Thú,giá trị không thể bình thường được.Đặc biệt,cuối cùng Thẩm Thạch còn xuất ra hai viên nội đan Yêu thú,Vương Tuyên mắt lộ tinh quang,thoáng đánh giá rồi vuốt cằm nói : "Thẩm sư đệ quả nhiên ghê gớm,dựa vào thu hoạch này có thể bước vào mười thứ hạng đầu,hơn nữa còn có khả năng là tiến vào năm vị trị đầu nữa đấy."

Thẩm Thạch mỉm cười nói : "Sư Huynh quá khen."

Vương Tuyên cười cười,quay người đối mặt với Chung Thanh Trúc,nói : "Chung sư muội,linh tài của ngươi đâu?"

Chung Thanh Trúc im lặng một lát,nhẹ gật đầu,sau đó đưa tay vào trong Như Ý Đại,bắt đầu lấy linh tài ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui