Chung Thanh Trúc đột nhiên hỏi một câu như vậy, thần sắc trên mặt cả hai người Thẩm Thạch và Tôn Hữu đều cùng đơ ra một lát. Khi mà Thẩm Thạch ổn định lại tâm tình, còn chưa biết nên nói gì vào lúc này thì Tôn Hữu bên cạnh hắn nhanh trí cười hặc hặc rồi nói:
"A, chuyện này, là Tảng Đá bảo ta xuống núi mua giúp hắn chút linh tài chế tác Phù Lục."
Chung Thanh Trúc "A" lên một tiếng, gật gật đầu. Nhưng lại nhướng mày nhìn Tôn Hữu một cái, mang theo vào phần ngạc nhiên, nói:
"Linh tài chế tác Phù Lục? Những vật này trên Kim Hồng Sơn cũng có a, ở đây lại là trong Thuật Đường, mà Thẩm Thạch nay lại là đệ tử trân truyền của Bồ Trưởng lão thì không cần phải nói, những vật này cần cái gì không phải là đều có hay sao?"
Tôn Hữu ngẩn người ra, vừa rồi hắn nói như thế cũng chỉ là tùy tiện để ứng phó Chung Thanh Trúc trong tình huống cấp bách. Nhưng lại không ngờ tâm tư Chung Thanh Trúc lại nhạy bén như thế, chỉ thoáng cái là đã thấy sơ hở trong đó rồi. Trong lúc nhất thời Tôn Hữu cũng không biết nói gì nữa, cứ lắp bắp ngượng nghịu rồi đứng đờ ra đó.
Thẩm Thạch ở bên cạnh nhìn Tôn Hữu một cái, ho khan một tiếng rồi cười nói với Chung Thanh Trúc:
"Trước đó vài ngày ta có nhờ hắn việc đó, ở Thuật Đường đúng là có các loại Linh tài ché tác Phù Lục, chỉ là giá cả quả cao hơn so với những cửa hàng dưới núi của Thần Tiên Hội. Mà khi đó ta còn không phải đồ đệ của Bồ Trưởng lão. Ách!! Chính là sư phụ ta có pháp nhãn cao thâm nha."
Lúc này nhìn Chung Thanh Trúc mới thoải mái hơn, mỉm cười nói: "Thì ra là thế, bất quá từ hôm nay trở đi, Tảng Đá ngươi ở đây có lẽ sẽ không còn gì phải lo lắng rồi a."
Thẩm Thạch cười ha ha, nói: "Hy vọng như thế a." Nói xong hắn lặng lẽ đưa chân dẫm lên chân Tôn Hữu đứng bên cạnh một cái. Tôn Hữu lập tức tỉnh ngộ, nghĩ thầm lúc này mà nói thêm nữa chỉ sợ làm lòi đuôi a, nên hắn vội vàng nói:
"Vậy là tốt rồi, một ngày qua Tảng Đá hắn cũng mệt mỏi rồi, trước hết để cho hắn đi về nghỉ ngơi đi."
Nói rồi hắn kéo Thẩm Thạch xoay người rời đi, Thẩm Thạch quay đầu cười chào với Chung Thanh Trúc, Chung Thanh Trúc cũng thản nhiên mà cười, vui vẻ ôn nhu mà nhìn hai người bọn họ dần dần đi xa.
Trên bầu trời chiều ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, những ánh nắng cuối ngày mang sự ấm áp ôn nhu nhẹ nhàng hắt lên bầu trời tạo thành những ráng hồng trên những đám mây. Nàng đứng đó ngắm cảnh một hồi, sau đó liền quay người đi tới lan can bên ngoài Ngũ Hành Điện, ở chỗ đó có một nữ tử dứng dựa vào lan can, nhìn kĩ lại đó hóa ra là Từ Nhạn Chi.
Khi thấy Chung Thanh Trúc mỉm cười đi tới, Từ Nhạn Chi liền cười cười, nhẹ nhàng giữ chặt tay của nàng vỗ một cái, thấp giọng cười nói:
"Cái này ngươi có thể yên tâm rồi a?"
Chung Thanh Trúc ôn nhu cười cười, nói: "Đa tạ tỷ tỷ." Rồi trong nội tâm nàng tựa hồ có chút suy nghĩ, suy nghĩ một chút, lại nói khẽ:
"Tỷ tỷ, không biết Bồ Trưởng lão đối với hắn ấn tượng như thế nào?"
Từ Nhạn Chi cười nhạo một tiếng, nói:
"Cái con bé này, tuổi không lớn lắm mà tâm tư lại là rất tinh tế a, được rồi, ta cũng nói cho ngươi đó là đối với đồ đệ mới này sư phụ ta thoả mãn còn không được. Mới lúc nãy nguyên một ngày công phu, ta xem lão ấy à, chính là đem Thẩm sư đệ làm tâm can bảo bối rồi, vừa rồi bên trong đại điện cứ liên tục khích lệ, chính mình mặt mày còn hớn hở không ngừng."
Chung Thanh Trúc thở dài một cái, cho tới giờ khắc này rút cuộc nàng đã hoàn toàn yên lòng, mỉn cười nói: "Vậy cũng tốt."
Từ Nhạn Chi bĩu môi, nói: "Tốt cái gì, từ khi ta nhập môn chưa từng thấy lão ấy đối với ta như vậy nha."
Chung Thanh Trúc mỉm cười nói: "Nhất định Thẩm Thạch hắn thiên tư bất phàm, mới khiến cho Bồ Trưởng lão ưa thích như vậy a."
Từ Nhạn Chi nhún vai, nói: "Đúng vậy a, thiên phú của hắn đối với Ngũ Hành thuật pháp xác thực không. . . Ồ, không đúng!" Nàng như là đột nhiên kịp phản ứng cái gì đó, nhưng là vươn tay ra bấm véo cánh tay Chung Thanh Trúc một cái, dương mặt cả giận nói:
"Xú nha đầu, ý tứ trong lời nói của ngươi là ta thiên tư không đủ cho nên mới không được sư phụ niềm ưa thích ư!"
Chung Thanh Lộ lại càng hoảng sợ, liền vội vàng kéo Từ Nhạn Chi vào gần mình, cười nói: "Tỷ tỷ, bớt giận bớt giận, ta nào có ý tứ này đâu?" Nói đoạn hai người cùng cười rộ. Hai người vui đùa ầm ĩ ở nơi này một hồi, lúc này mới dần dần yên tĩnh trở lại.
Từ Nhạn Chi nhìn sắc trời một chút, nói: "Thật tình, Thẩm sư đệ coi như là đã có cơ duyên, trước đây ta đã tham gia một lần vào Vấn Thiên Bí Cảnh rồi, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ có một danh ngạch trong hàng tinh anh đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh tham gia lần Tứ Chính đại hội lần này rồi. Còn ngươi xem lại bên mình kia, ta nhớ đệ tử Nhạc trưởng lão có lẽ còn có người khác có tư cách tiến vào danh ngạch đệ tử tham gia Tứ Chính đại hội a?"
Chung Thanh Trúc nhẹ gật đầu, chỉ là nhìn sắc mặt nàng vẫn không thấy có thần sắc gì khác thường, cho dù là tự tin hay là lo lắng, suy nghĩ đều không có, chẳng qua có chút bình tĩnh hơi khác thường mà thôi. Nàng tựa vào lan can bên cạnh, ngắm nhìn ánh chiều tà nơi biển cả phương xa, chỗ đó mặt trời đang từ từ chìm dần vào biển rộng bao la. Rồi bỗng nhiên như là nhớ ra cái gì đó, nàng quay lại nói:
"Đúng rồi, sư tỷ, nghe nói ngươi bên này mua bán các loại Linh tài Phù Lục, giá tiền rất cao sao? Thẩm Thạch người kia Linh Tinh không nhiều lắm, khả năng mua không nổi đây."
Từ Nhạn Chi nhẹ gật đầu, nói: "Ân, xác thực thật đắt, có lẽ Thẩm Thạch trước nay không đến mua của ta chắc hẳn cũng là vì thế a. Cái giá tiền này đều là sư phụ ta định ra, cái người kia. . . Dù sao ngươi cũng biết, chính là như vậy." Dừng thoáng một phát, nàng như là nghĩ tới điều gì, mỉm cười nói: "Ngươi cũng không cần lo lắng nữa, hôm nay Thẩm sư đệ đã là đệ tử nhập môn của sư phụ, tất nhiên là không giống như bình thường nữa, chỉ cần sư phụ ta cao hứng, chớ nói những thứ Phù Lục Linh tài này, rồi chính là những cái quý hơn như thuật pháp thần thông, còn không phải đều cùng cho không và dạy cho Thẩm sư đệ hay sao?"
Chung Thanh Trúc nở nụ cười, nhẹ gật đầu, sau đó khẽ chuyển ánh mắt trong trẻo của mình nhìn về phía xa xa, nơi sơn đạo vắng vẻ mà hai người Thẩm Thạch và Tôn Hữu sớm đã khuất bóng hình, chỉ còn lại đó một khoảng không trống rỗng. Nàng lẳng lặng nhìn ra xa một lát, rồi bỗng nhiên có chút nhíu nhíu mày như đang nghĩ đến điều gì đó.
. . .
Vào lúc hai người Thẩm Thạch và Tôn Hữu theo sơn đạo này đi đến Quan Hải Đài, ngước nhìn xem sắc trời đã dần dần lờ mờ đi nhiều rồi, vậy mà trên Quan Hải Đài vẫn còn nhiều người đi đi lại lại nhưng so với ban ngày đã ít đi nhiều. Chỉ là ở bên này, nơi hai người họ đang đứng này có phần yên tĩnh hơn chỗ Linh Dược Điện ở cạnh Quan Hải Đài phía bên kia, từ xa nhìn lại đã thấy náo nhiệt hơn nhiều, đèn đuốc sáng trưng không nói, đệ tử Lăng Tiêu Tông ra vào, lui tới nhân số quả thực không ít chút nào.
Thẩm Thạch nhìn thoáng qua phía bên kia một cái, cũng không để ý lắm, vẫn như cũ cùng Tôn Hữu hướng về phía trước sơn đạo đi đến, đồng thời bên tai nghe được Tôn Hữu mở miệng nói:
"Tảng Đá, ngươi chuẩn bị lúc nào xuống núi?"
Thẩm Thạch suy nghĩ một chút, nói: "Ngày mai sư phụ còn muốn gặp ta, đại khái cũng là đang lo lắng xem thực lực ta như thế nào rồi tùy theo khả năng ta tới đâu mà dạy thôi, ta xem xét nếu có cơ hội, liền hướng lão nhân gia người xin nghỉ ít ngày để xuống núi một lần."
Tôn Hữu gật gật đầu, nói: "Như vậy cũng tốt." Nói rồi hắn cảm thán một tiếng, tiếp: "Ngươi từ nay xem như tiền đồ bằng phẳng một đường tiến a, những thứ khác không nói, nửa năm sau cái Tứ Chính đại hội kia, ngươi không còn cần lo lắng rồi."
Thẩm Thạch nhìn hắn một cái, cười nói: "Ngươi là đệ tử Tôn gia dòng chính, chính là phong quang vô hạn, chẳng lẽ còn sợ không đi được?"
Tôn Hữu im lặng một lát, thản nhiên nói: "Chúng ta đều là đệ tử Lăng Tiêu Tông mà nhân số đệ tử ở cảnh giới Ngưng Nguyên cảnh không dưới một nghìn. Lần Tứ Chính đại hội nào danh ngạch đệ tử Ngưng Nguyên cảnh tinh anh tổng cộng tám mươi người, trong đó đệ tử trân truyền của các đại Trưởng lão trước hết chiếm đi ít nhất hơn mười cái, còn dư lại số danh ngạch kia nhiều người tranh đoạt như vậy, ngươi cảm thấy ta bằng vào cái tên tuổi họ Tôn, lại có thể có mấy phần nắm chắc đây?"
Thẩm Thạch ngẩn ngơ một chút, trước nay đối với Tứ Chính đại hội hắn cũng không quá mức chú ý, cho nên cũng không hiểu rõ lắm những sự tình trong này. Hôm nay nghe Tôn Hữu nói như vậy, thật đúng là ngược lại hít một hơi khí lạnh, cau mày nói:
"Nghe ngươi nói như vậy, thật là khó khăn a, nhưng mà Tôn gia các ngươi cũng không có biện pháp khác sao?"
Tôn Hữu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Biện pháp đương nhiên là có."
Thẩm Thạch nhíu lông mày lại, hỏi: "A, là cái gì?"
Tôn Hữu nói: "Gia gia ta là Tôn Minh Dương chân nhân trên danh nghĩa có tổng cộng bốn gã đồ đệ, đều là anh tài thành danh đã lâu, cho nên năm nay để chuẩn bị cho cái danh ngạch cuối cùng lại quyết định thu một đồ đệ."
Thẩm Thạch cáp một tiếng, cười nói: "Như thế đang. . ."
Lời còn chưa dứt, Tôn Hữu đã ngắt lời hắn tiếp tục nói: "Bọn hắn thật ra đều muốn chọn đại ca Tôn Hằng của ta rồi."
Thẩm Thạch lập tức khẽ giật mình, chỉ biết im lặng. Hai người tại Quan Hải Đài bên trên yên lặng đi đến, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút ngưng trệ, qua rất lâu, mới nghe Tôn Hữu thở dài một cái, lúc này gió đêm lất phất quất vào mặt hắn đang đứng trong bóng đêm, lạnh lùng nói một câu:
"Chi trưởng trưởng tôn, giỏi a."
. . .
Ở bên trong Linh Dược Điện, theo màn đêm buông xuống, nơi đây chẳng những không hề yên tĩnh lại một chút nào mà có rất nhiều người tới chỗ này hỗ trợ bài trí chuẩn bị cho Điển Lễ Bái Sư, nhất là trong hành lang hậu điện, giăng đèn kết hoa nến đỏ lừng lẫy, các loại hương án bàn lớn đàn mộc ghế dựa lớn, Lăng Tiêu Tông đệ nhất Đường khẩu là Đan Đường khí thế thịnh vượng thế nào, lúc này đều hiển lộ ra hết cả.
Trên đường có vài bóng người từ nơi hậu điện này đi ra, đi trước đám người là hai nữ tử. Trong đó một người nét thanh tú lưng đeo trường kiếm, khí thế bất phàm, chính là đệ tử của Vân Nghê Trưởng lão rất nổi danh là một trong Lăng Tiêu Tam Kiếm Cam Văn Tinh, mà ở bên cạnh Cam Văn Tinh là một nữ tử nét mặt thanh tú xinh đẹp động lòng người, nhìn qua nàng mà nói thậm chí còn có chút hơn so với Cam Văn Tinh. Hai người bọn họ cùng nhau bước đến, không biết thu hút sự chú ý của bao nhiêu ánh mắt nhìn tới bởi ngoài Cam Văn Tinh nổi danh bấy lâu còn có Chung Thanh Lộ, một người mà mấy ngày nay tên được trên dưới Lăng Tiêu Tông nhắc tới không biết bao nhiêu lần, đồng thời nàng cũng sắp được Vân Nghê Trưởng lão thu làm môn hạ đệ tử.
Hôm nay, trong đám nữ đệ tử trên Kim Hồng Sơn xem như tên tuổi hai người này đã nổi trội nhất rồi, thế nên khi hai người này đi tới, những đệ tử Đan Đường đều nhao nhao lộ ra khuôn mặt tươi cười chào hỏi. Đối với đám người xung quanh Chung Thanh Lộ mỉm cười ứng đối còn Cam Văn Tinh thì là sắc mặt lạnh nhạt, từ người nàng tỏa ra khí độ nghiêm nghị. Mà đám đệ tử Đan Trường xung quanh đối với vị đại sư tỷ này cũng rất một mực kính nể, thường thường Cam Văn Tinh nhìn qua bên này xem xét bố trí chỉ điểm vài câu, liền có đệ tử Đan Đường bên cạnh vội vàng tiến đến theo lời chỉnh sửa ngay.
Chung Thanh Lộ đi theo bên cạnh, trên mặt cũng lộ ra thần sắc kính trọng vị đại sư tỉ này. Cam Văn Tinh ở bên trong Lăng Tiêu Tông danh vọng xưa nay cực cao, lại cùng Đỗ Thiết Kiếm, Vương Tuyên hai người sánh vai cùng bài danh Lăng Tiêu Tam Kiếm, càng được coi là một trong những người có hi vọng được đương nhiệm Chưởng giáo chân nhân Lăng Tiêu Tông chọn lựa cho vị trí chưởng giáo tương lai. Ngày bình thường nếu là Vân Nghê Trưởng lão bế quan, nàng thậm chí có thể thay mặt sư phụ làm chủ Đan Đường. Ở trước mặt có một nhân vật như vậy, Chung Thanh Lộ cũng chỉ có thể tạm thời đứng một bên mà ngưỡng mộ.
Cam Văn Tinh tuy đối với những người khác thần sắc lạnh nhạt nhưng lúc cùng người sắp thành tiểu sư muội của mình là Chung Thanh Lộ này thì thần sắc ôn hòa đi rất nhiều, đã làm cho Chung Thanh Lộ thêm phần cảm kích, từng cái tạ ơn. Hai người đi xem xét một vòng quanh hậu điện, Cam Văn Tinh đối với sự bài trí nơi này xem như đại khái đã hài lòng, nhẹ gật đầu, liền dẫn Chung Thanh Lộ đi về.
Đi vài được vài bước, Cam Văn Tinh chợt phát hiện Chung Thanh Lộ sắc mặt tựa hồ có một chút thất thần, mơ hồ có chút tâm tư, không khỏi có chút hiếu kỳ, hỏi: "Thanh Lộ, muội đang suy nghĩ gì đấy?"
Chung Thanh Lộ do dự một chút, như là cố lấy dũng khí, nhích tới gần Cam Văn Tinh một ít, thấp giọng nói: "Sư tỷ, ta từ hôm qua đến nay vẫn ở lại Đan Đường nơi đây, bây giờ ta có thể đi ra ngoài một lúc hay không?"
Cam Văn Tinh nhíu nhíu đôi mày, nói: "Ngươi muốn đi đâu cũng có thể a, không ai ước thúc ngươi."
Chung Thanh Lộ cười khổ một cái, nói: "Thế nhưng mà lúc trước Mẫn sư tỷ có nói với ta, trước khi điển lễ bái sư diễn ra, tỷ ấy muốn ta tốt nhất không đi ra khỏi Đan Đường nơi đây."
Cam Văn Tinh trầm ngâm một lát, nhẹ gật đầu, nói: "Nàng ấy nói cũng có vài phần đạo lý, lần điển lễ này sư phụ rất coi trọng, đương nhiên cũng là vì người rất coi trọng muội, nên không muốn xảy ra chút sai lầm gì, hơn nữa muội vừa mới nhập môn, sư phụ có khi lại muốn gọi muội qua nói chuyện, vạn nhất lúc đó muội không có ở đây cũng là phiền toái. Đúng rồi, muội muốn đi chỗ nào, nếu như không phải sự tình gì quan trọng phải vội vàng thì chịu khó chờ một chốc, đợi qua một hai ngày xong lễ bái sư rồi hãy nói, theo muội như vậy được không?"
Chung Thanh Lộ ngơ ngác một chút, trong lòng hiện lên cảnh Đan hội đêm hôm kia, trong quang cảnh bùng cháy của đống lửa, nam tử kia quay người rời đi, nhìn bóng lưng đó không hiểu sao trái tim nàng như chìm xuống và ảm đạm đi vài phần,tựa hồ sâu kín bên trong còn có chút mất mát. Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Cam Văn Tinh đang nhìn mình. Chung Thanh Lộ trầm mặc một lát, sau đó thoáng nở nụ cười, nói khẽ: "Vâng."
Cam Văn Tinh mỉm cười gật đầu, rồi lại tiếp tục đi thẳng về phía trước, Chung Thanh Lộ đi theo phía sau của nàng, trong đôi mắt đẹp vốn ảm đạm lại lóe lên thầm nghĩ: Thôi thì Hai ngày nữa lại đến tìm hắn, chắc hẳn hắn nhất định cũng đều vì ta mà vui mừng a. . .
Nội tâm Chung Thanh Lộ nghĩ đến như vậy nên thấy lại cao hứng trở lại, mấy phần ôn nhu, mấy phần điềm mật, ngọt ngào lại hóa thành một nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...