Thẩm Thạch chấn động, vội vã lao về phía trước, cổ tay khẽ lật, hỏa cầu nóng rực bay thẳng tới mặt của Thi Vương.
Lần này Thẩm Thạch dùng phù lục, sau khi hắn đột phá Ngưng Nguyên Cảnh, lợi ích của Ngũ Hành phù lục bắt đầu hiện ra, hai tay hắn không hề dừng lại, từng tấm Phù Lục thiêu đốt liên tục, hỏa cầu nối nhau bay tới, tạo thành một cơn lũ lửa trên không, thanh thế hoành tráng lao về phía của Thi Vương.
Sau khi Thi Vương đã hạ độc được Tiểu Hắc, nổi giận gầm lên một tiếng muốn giơ chân đạp bẹp con Hắc Trư này, ngờ đâu hỏa cầu đã tới trước mặt đành bất đắc dĩ lùi lại một bước, dùng tay ngăn hỏa cầu.
Nhưng nó còn chưa kịp thở dốc thì mấy viên hỏa cầu nối gót nhau ùn ùn kéo tới. Độc mà nó phun ra khi nãy là Thi Khí đã được nó tu luyện nhiều năm, là kịch độc đối với người khác nhưng cũng là tinh hoa của Thi Vương, bị ép phải ra đòn sát thủ cũng khiến bản thân nó lâm vào tình trạng nguyên khí đại thương, thân hình vốn có chút cứng ngắc nay lại càng chậm hơn không ít, sau khi ngăn được mấy viên hỏa cầu, Thi Vương đã bắt đầu lảo đảo, hơn nữa với tốc độ thi pháp kinh khủng của Thẩm Thạch, cuối cùng cũng không cản nổi nữa, bị ba viên hỏa cầu đập vào mặt.
“Ầm ầm ầm”
Ba tiếng động trầm đục vang lên, Thi Vương gầm lên đầy đau khổ, thân thể cao lớn khẽ lảo đảo, hai tay che mặt, hai ngọn Quỷ Hỏa trong mắt dường như mờ đi khá nhiều.
Sau khi dùng Hỏa Cầu Thuật bức lui Thi Vương, Thẩm Thạch cũng chẳng buồn xem xét nó bị thương tới mức nào mà nhân cơ hội đó chạy tới bên Tiểu Hắc, tóm lấy chân của nó, quay đầu bỏ chạy.
Vừa chạy được hai bước bỗng nhiên nghe thấy tiếng lẩm bẩm mơ hồ phát ra từ miệng của Tiểu Hắc, tim Thẩm Thạch đập mạnh, vội vã quay lại chỉ thấy hắc khí đã tản đi, cái đầu heo của Tiểu Hắc hiện ra, đôi mắt có chút mờ mịt, ngốc trệ tựa như không rõ chuyện gì xảy ra, ngơ ngác liếc nhìn xung quanh.
Thẩm Thạch tóm lấy Tiểu Hắc, lắc nó vài cái, gấp giọng hỏi : “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc?”
Tiểu Hắc khẽ rùng mình, sau đó nhìn về phía Thẩm Thạch kêu lên “Ô ô” tựa như là để đáp lời.
Thẩm Thạch khẽ nhíu mày nhưng nhìn bộ dạng của Tiểu Hắc cộng với thanh âm của nó tựa hồ như không có dấu hiệu trúng độc nguy cấp, trong lòng khẽ thở ra, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, bỗng nhiêu biển hiện trên mặt Tiểu Hắc khẽ vặn vẹo.
Thẩm Thạch lại cả kinh, không biết có phải bây giờ mới tới lúc kịch độc phát tác không, tuy nhiên một lát sau trong miệng nó phát ra một tiếng “Ợ” giống như ... giống như là nấc cụt.
Thẩm Thạch ngẩn người, Tiểu Hắc quơ quơ đầu, có vẻ như đã hoàn toàn khôi phục, miệng còn bẹp bẹp hai cái tựa như chưa thỏa mãn.
Trong lúc bọn hắn còn đang mắt lớn nhìn mắt nhỏ, thì phía trước vang lên một tiếng động lớn, Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc quay đầu nhìn , chỉ thấy con Thi Vương kia mặt đã bị cháy đen, ngũ quan bị những viên hỏa cầu đánh lệch đi một chút, lúc này đã quay người chạy về phía Thi Sơn.
Thẩm Thạch cười lạnh, đứng dậy, trận chiến đã rõ thắng bại, tuy không biết vì sao khí độc của Thi Vương không có tác dụng với Tiểu Hắc bất quá không lợi dụng lúc này mà đánh nó thì hóa ra là lãng phí công sức nãy giờ sao.
“Lên”
Thẩm Thạch chỉ về phía Thi Vương, Tiểu Hắc có vẻ còn tích cực hơn cả chủ nhân, sau khi đã hoàn toàn tỉnh táo, trước khi Thẩm Thạch ra lệnh, nó đã xông ra ngoài, lao về phía con Thi Vương.
Thi vương nghe thấy tiếng động vang lên sau lưng, không nhịn được, cho dù đang chạy trốn cũng phải ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Hắc đang lao tới phía mình, một lát sau, một ngọn lửa nóng rực xuất hiện từ phía Thẩm Thạch, lao nhanh tới chỗ nó.
Khi nãy, Thi Vương đã chịu khá nhiều đau khổ sau khi trúng phải Hỏa Cầu Thuật nên giờ phút này nhìn thấy ngọn lửa nóng rực kia liền cảm thấy sợ hãi, quay đầu bỏ chạy tựa như đã nhận định rằng mình đánh không lại hai tên khốn khiếp âm hiểm giảo hoạt này.
Tuy nhiên nếu muốn tránh viên hỏa cầu này Thi Vương không thể không tránh sáng một bên, tốc độ khẽ chậm lại, đợi nó tăng tốc một lần nữa thì chân đã cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống, mắt cá chân đã bị con Hắc Trư kia cắn chặt.
Tuy Tiểu Hắc nhỏ hơn con Thi Vương nhiều nhưng trong thân thể nho nhỏ kia lại có được sức mạnh không tưởng, chỉ thấy nó cắn chặt chân Thi Vương rồi gầm lên một tiếng, kéo mạnh về phía sau, Thi Vương đang muốn tăng tốc chạy trốn thì bị kéo giật về sau, ngay lập tức mất đi thăng bằng, hú lên một tiếng quái dị, cả thân thể ngã sấp xuống,
Thẩm Thạch đứng ở đằng sau, tận mắt chứng kiến mọi việc, chỉ thấy con Thi Vương hung hãn bị cản lại, hung tính đại phát, nổi giận gầm lên một tiếng, muốn liều mạng nhưng đầu mới ngẩng lên, chỉ thấy trước mắt tối sầm, một cái chân heo mạnh mẽ đập vào phần ót, một tiếng “đông” vang lên, khiến bộ mặt xấu xí của Thi Vương đập mạnh xuống đất.
Thẩm Thạch tiến tới gần trong tiếng gầm rú đau đớn của Thi Vương, nhìn Tiểu Hắc kiêu ngạo đứng trên người Thi Vương, lắc đầu cười nói: “Làm tốt lắm”. Sau đó trong tay xuất hiện một viên hỏa cầu.
Tiểu Hắc đắc ý kêu lên vài tiếng, Thi Vương dưới chân nó khẽ nghiêng đầu, miệng và mũi chảy ra thứ chất lỏng màu đen kì dị, hiển nhiên là vì đầu bị ăn một đòn khá mạnh, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, nhưng dựa vào bản năng của mình, Thi Vương vẫn gần lên một tiếng vô lực, vung vẩy móng vuốt yếu ớt như muốn xé rách thứ gì đó.
Thẩm Thạch đứng trước Thi Vương, cúi đầu nhìn xuống, cổ tay khẽ lật, Hỏa Cầu Thuật vụt bay xuống, đánh thẳng vào gương mặt đã không còn rắn chắc của Thi Vương.
“Grào…”
Một tiếng gào khản giọng vang lên, đầu của Thi Vương giật mạnh về phía sau rồi gập lại nặng nề đập xuống đất, thân thể run rẩy, một lúc sau mới chịu ngừng lại.
Trên khuôn mặt xấu xí của Thi Vương, hai ngọn Quỷ Hỏa trong hốc mắt dần dần tắt ngắm, huyệt động sau cái chết của con Quỷ vật này một lần nữa khôi phục sự yên lặng, thậm chí cả Thẩm Thạch cũng cảm nhận được dường như mùi máu tanh cũng bớt đi một chút.
Chẳng qua Thẩm Thạch cũng không chắc có phải là như vậy không hay bởi vì mình đứng ở đây đã lâu nên dần quen với mùi này. Hắn nhìn vào cái xác Thi Vương một lúc, cuối cùng chắc chắc rằng con Quỷ vật này đã chết hẳn, trong nội tâm thở ra một hơi, trầm mặc một lúc rồi quay đầu nhìn xung quanh.
Trong ánh sáng màu đỏ, ngọn núi thi thể được hình thành bởi xác các tu sĩ vẫn lộ ra vẻ đáng sợ khủng bổ, còn con sông đỏ quỷ dị kia dường như không chịu ảnh hưởng từ ngoại giới vẫn lặng lẽ chảy, cả những con cốt cá sống trong đó giống như mặc kệ biến hóa xung quanh tiếp tục bơi lội tung tăng trong nước.
Trong ánh sáng đỏ nơi này càng trở nên quỷ dị.
Ánh mắt Thẩm Thạch đảo mọt vòng, đứng lặng một hồi, tựa như đang suy tư chuyện gì đó, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Thi Vương đã cứng ngắc.
Ánh mắt hắn lướt qua thân thể của Quỷ vật giống như đang suy nghĩ cái gì đó:
“Nếu ta nhớ không lầm thì thì trên thi thể của con Thi Vương cỡ này hẳn là phải có thứ gì đó…”
Tay hắn vươn ra được nửa đường bỗng nhiên thu lại, sau khi ngẫm nghĩ thêm chút nữa, lấy từ trỏng túi Như Ý ra một cái hộp nhỏ, đồng thời một con dao nhỏ xất hện bên tay phải.
Lưỡi dao trong ánh sáng đỏ lộ ra vẻ sáng loáng, dài chừng vài tấc, Thẩm Thạch cần thận cầm lấy chuôi dao, lật cánh tay của Thi Vương lên phát hiện ra có một lớp bụi phấn màu lục bám trên lớp da nâu xám.
Thẩm Thạch xẹt qua vẻ vui mừng, khẽ gật đầu, cẩn thận dùng lưỡi dao nhẹ nhàng cạo lớp bụi phấn cho nó rơi vào trong hộp nhỏ. Bụi phấn trên cánh tay cũng không nhiều, diện tích ước chừng nửa bàn tay, cạo xong cũng chỉ được một lớp nhỏ, nhưng cho dù là vậy trên lưỡi dao đã có chút ít biến thành màu đen.
Thẩm Thạch nhìn con dao trong tay, sắc mặt không thay đổi, chỉ có chân mày hơi nhín lại, sau đó tiếp tục tìm trên người Thi Vương, rất nhanh hắn nhìn thấy trên tay phải, chân trái, lưng và bụng cũng có loại bụi phấn này, diện tích, số lương cũng không nhiều bất qua sau khi Thẩm Thạch cạo lấy hết thì cái hộp nhỏ kia cũng đã đầy.
Đợi tới khi tất cả phấn xanh được lấy xong, Thẩm Thạch mới khẽ thở ra, đứng dậy, đem nắp hộp đậy lại, sau đó bỏ vào trong túi như ý, lúc này toàn bộ lưỡi dao đã đen kịt.
Hắn lắc đầu, con Thi Vương này thành tinh đã lâu, trên người mang đầy kịch độc, tu sĩ còn đỡ chứ nếu phàm nhân nhiễm phải chắc chắn sẽ chết. Hắn tiện tay ném con dao nhỏ gần thi thể Thi Vương sau đó bước sang bên cạnh hai bước.
Thứ phấn kì dị hắn vừa cạo là một loại linh tài trên người Quỷ vật tên gọi là “Thi rêu”, rất hiếm thấy, là chất kịch độc nhưng có một vài đan phương lại cần tới nó, “Hồng Mông Dược Điển” xếp nó vào hạng Tam phẩm, nhưng vì hiếm có cho nên giá trên thị trường cực cao.
Dựa vào ánh mắt của Thẩm Thạch thì Thi rêu mà hắn thu được phẩm chất rất tốt có lẽ vì nó đã được hình thành khá lâu trên người Thi Vương, nếu tính ra có thể bán được năm trăm linh tinh. Kiếm được thứ này thì cũng có thể nói là không phí chuyến đi này rồi.
Thẩm Thạch trầm ngâm một lát, nghĩ thầm Quỷ vật lợi hại như vậy nếu không phải Ngũ Hành thuật pháp cùng với Tiểu Hắc Trư có chút khắc chế nó thì mình có thể đã nằm lại ở đây trở thành một trong số vài chục bộ thi thể kia, lòng hắn bỗng nhiên xuất hiên ý tưởng rút lui.
Phía trước Âm ảnh trùng trùng điệp điệp, nguy hiểm khó lường, Thẩm Thạch lắc đầu cuối cùng cũng quyết định không nên mạo hiểm nữa, đúng lúc chuẩn bị gọi Tiểu Trư rời khỏi sơn động thì thấy nó chạy tới bên trái tòa thi sơn, dưới ánh sáng đỏ lập lòe có thể chứng kiến mấy tảng đá lớn xếp tại đó, ngoài ra không có gì quái lạ cả, nhưng cách bên phải của Thi sơn khoảng mười trượng có một hành lang tĩnh mịch tựa hồ như đi vào sâu hơn trong địa huyệt.
Thẩm Thạch nhíu mày nói: “Tiểu Hắc, đi thôi”
Tiểu Hắc quay đầu nhìn hắn rồi kêu lên mấy tiếng, đồng thời bắt đầu hít ngửi ở những tảng đá kia, sau đó giơ lên một cái chân heo gõ gõ lên trên chúng vài cái.
Thẩm Thạch giật mình, tựa hồ nghĩ tới gì đó, chần chừ một lúc sau đó chậm rãi đi tới gần, khi hắn dừng bước bên người Tiểu Hắc thì nó khẽ kêu lên một tiếng trầm thấp.
Trên mặt Thẩm Thạch hiện lên vẻ kỳ quái, lặng nhìn Tiểu Trư sau đó đưa ánh mắt về phía những tảng đá tầm thường kia, trầm mặc một lát rồi hỏi Tiểu Hắc:
“Hậu Gia?”
Tiểu Trư khẽ gật đầu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...