"Hả?"
Người phản ứng đầu tiên là Tôn Hữu, hắn ngạc nhiên nhìn Chung Thanh Trúc, sau đó quay sang nhìn Thẩm Thạch, cau mày: "Chuyện gì thế, sao cô ta lại gọi ngươi là Thạch Đầu?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Thạch đông cứng, không biết phải giải thích làm sao, mà thực ra hắn cũng không rõ lắm. . . Hồi đó còn ở Thanh Ngư Đảo, sau khi hắn và Chung Thanh Trúc đã từng ở chung một chỗ hoạn nạn với nhau, giúp đỡ nhau vượt qua mười ngày tuyệt vọng, giao tình giữa hai người trở nên rất tốt, nhưng có lẽ bởi vì Chung Thanh Trúc xấu hổ, nên lúc đó cô đã giao ước với Thẩm Thạch,trước mặt mọi người gọi hắn Thẩm sư huynh, khi không còn ai khác mới gọi cái tên Thạch Đầu đầy thân thiết.
Nhưng qua ba năm, ngay cả Thẩm Thạch cũng cảm thấy có khoảng cách với cô, không ngờ cô mới nhìn thấy hắn lại gọi ra hai chữ Thạch Đầu làm hắn rất là kinh ngạc. Nhưng nụ cười của cô rất vui, rất chân thành, nên hắn cũng không muốn nghĩ quá nhiều, chỉ nhún vai: "Ta cũng đâu có biết, hay là học từ ngươi?"
Nói xong, hắn cười đi xuống thềm đá, đi tới chỗ Chung Thanh Trúc, Tôn Hữu ở đằng sau nhếch miệng, lầm bầm: "Cô ta học ta mới là lạ."
Ba năm không gặp, Chung Thanh Trúc đã cao hơn, vóc dáng nẩy nở, những đốm nắng xuyên qua tán lá chiếu vào thân cô lốm đốm như những đốm sáng, chói mắt nhưng rất xinh đẹp, cô không còn ngượng ngùng nhút nhát như ngày xưa, nụ cười cô dành cho hắn rất bình thản và tự tin, rạng rỡ như bông hoa nở rộ trong mùa xuân.
Một người đang ở trong độ tuổi đẹp nhất của đời mình như vậy, ngươi đã gặp được mấy người?
Có cảm thấy hoảng hốt, có cảm thấy kích động, có muốn mặc kệ tất cả, trao hết cho một người hay không?
Cô đứng đó, nhìn Thẩm Thạch đi tới trước mặt mình, ba năm nay cô đã nghĩ không biết tới chừng nào mới được gặp lại hắn, không ngờ giờ lại gặp ở nơi đây. Trong lòng cô như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng mãi không thốt nên lời, cuối cùng chỉ nói được một câu:
"Ai nha, ngươi cao hơn nhiều quá."
Thẩm Thạch sờ sờ lên đầu.
Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đứng cạnh nhau, tán gẫu mọi chuyện đã xảy ra trong ba năm qua. Tôn Hữu, "Đột nhiên" nhớ ra mình còn có một việc gấp chưa làm, nên tạm biệt Thẩm Thạch, rồi bỏ đi.
Giữa lúc tán ngẫu, Thẩm Thạch cũng nhận ra được Chung Thanh Trúc cởi mở hơn nhiều so với ba năm trước, lời lẽ cử chỉ tự tin thành thạo, cộng với nhan sắc tuyệt trần, làm cho hắn có một cảm giác giống hệt với lúc gặp lại Chung Thanh Lộ ngày hôm qua, chính là làm cho người ta kinh diễm.
"Thật là con gái mười tám thay đổi quá lớn . ." Thẩm Thạch không kìm được khẽ lầm bầm.
Ai ngờ Chung Thanh Trúc tai thính, bước tới một bước: "Ngươi nói cái gì đó, Thạch Đầu?"
Một tiếng "Thạch Đầu" nhẹ nhàng mà thân thiết, làm Thẩm Thạch hỗn loạn : "Đâu có gì."
"Dẹp!" Chung Thanh Trúc nhếch mép, "Ăn nói với ta kiểu đó, hừ, có phải tên Tôn Hữu kia nói gì với ngươi về ta rồi hay không?"
Thẩm Thạch vội vàng lắc đầu: "Không có không có, ta là. . . Ách, vừa rồi chỉ là ta cảm thán mà thôi, ba năm không gặp, ngươi quả thực không còn giống trước kia chút nào."
Chung Thanh Trúc nhướng máy, đôi mắt sáng ngời nhìn Thẩm Thạch: "A, chỗ nào không giống?"
Thẩm Thạch ngần ngừ, nhìn Chung Thanh Trúc giống như cười mà không phải cười, cuối cùng cũng thật thà trả lời "Ngươi hấp dẫn hơn hồi đó nhiều."
Chung Thanh Trúc nhìn hắn, một hồi lâu không nói, Thẩm Thạch ngơ ngác: "Sao vậy, sao ngươi cứ nhìn ta mãi thế?"
Chung Thanh Trúc hơi híp mắt, quay người bước đi, thấy Thẩm Thạch còn đứng im, thì vẫy tay: "Đi thôi, xem ra mấy năm không thấy, ngươi cũng học được cách nói mấy lời dễ nghe để dỗ dành con gái."
Thẩm Thạch ngơ ngác: "Đâu có, ta chỉ nói sự thật thôi, giống như hôm qua lúc ta tới Linh Dược Điện, ta gặp Chung Thanh Lộ, cô ấy cũng trở nên rất đẹp nha."
Nụ cười trên mặt Chung Thanh Trúc cứng đờ, nhưng nó thoảng qua rất nhanh, nhanh đến mức Thẩm Thạch cũng không nhận ra, cô cười hỏi hắn: "Đúng vậy, tỷ tỷ của ta bây giờ chính là một đại mỹ nhân người gặp người thích đó, theo ngươi thấy. . . giữa ta với tỷ ấy, ai đẹp hơn ai?"
Giọng điệu của cô rất tùy tiện, giống như tiện miệng mà hỏi vậy, Thẩm Thạch không hề dừng bước: "Ngươi với cô ấy đều đẹp như nhau."
Đi được hai bước, Thẩm Thạch cảm thấy có điều không đúng, quay đầu nhìn lại, thấy Chung Thanh Trúc đứng im, thì hỏi: "Sao vậy?"
Chung Thanh Trúc đi tới, khẽ nói: "Không có gì, chúng ta đi thôi. Ờ, mới vừa rồi ở Thư Đường ngươi đã chọn Kim Thạch Khải đạo pháp?"
Thẩm Thạch vô thức thở phào, thực ra, vừa rồi lúc Chung Thanh Trúc hỏi cô với Chung Thanh Lộ ai đẹp hơn, không hiểu vì sao hắn cảm thấy rất xoắn xuýt, vừa bối rối vừa nhàm chán, hôm qua hắn vừa mới trở về núi, trong lòng chỉ muốn tu luyện để tăng đạo hạnh của mình, chứ không muốn tốn tâm tư chú ý đến chuyện gì khác.
Nhưng, hình như. . . cái vấn đề kia cũng quá khó giải quyết, nên mình theo bản năng vô thức muốn lảng tránh nó thì phải?
Thẩm Thạch tự nhiên có một suy nghĩ như vậy, nhưng khi Chung Thanh Trúc chuyển đề tài nhắc tới đạo pháp thần thông, hắn giật mình một cái, ném luôn chuyện kia ra sau đầu.
Đường núi vắng vẻ, hai người cứ vừa đi vừa nói, đến Quan Hải Đài, Chung Thanh Trúc nhìn quanh, vẻ đang tìm ai đó, nhưng không tìm thấy, nên quay lại cùng Thẩm Thạch đi tới ngồi dưới một gốc Hồng Quân Trụ.
Cây Hồng Quân Trụ sừng sững hùng vĩ, đứng từ dưới nhìn lên như đang nhìn một người khổng lồ, khiến ai cũng tự nhiên sinh ra cảm giác thấy mình nhỏ bé. Không khí thiên nhiên rất dễ chịu, gió biển nhẹ nhàng phơ phất, không ít đệ tử Lăng Tiêu Tông đang đi lại trên Quan Hải Đài, ai cũng bước nhàn nhã thong dong, thư thái thoải mái.
Chung Thanh Trúc dựa lưng vào Hồng Quân Trụ, hơi cau mày nhìn Thẩm Thạch: "Ngươi chọn Kim Thạch Khải, tuy cũng không phải là yếu, nhưng nếu không có một môn đạo pháp công kích, sau này ngươi muốn đi ra ngoài săn yêu thú hay đấu pháp, sợ rằng sẽ gặp khó khăn."
Tuy lời lẽ uyển chuyển, nhưng Thẩm Thạch nghe ra được sự quan tâm trong lời nói của Chung Thanh Trúc, thực ra ban nãy Tôn Hữu cũng đã nói ý tương tự, nhưng Thẩm Thạch đã có ý định riêng của mình, nên hắn chỉ cười: "Không sao đâu, dù sao chọn cũng đã chọn, muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa."
Chung Thanh Trúc nhìn hắn thật sâu, rồi cúi đầu, thở dài: "Đúng vậy, có muốn hối hận cũng không kịp. Với lại hồi xưa lúc còn ở Thanh Ngư Đảo, ngươi đã luôn. . . có chủ kiến của mình, mạnh hơn ta nhiều."
Thẩm Thạch định trả lời, nhưng đột nhiên từ phía xa có một giọng nói vui mừng vọng tới:
"A, Chung sư muội, thì ra ngươi ở đây, làm ta tìm ngươi nửa ngày."
Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ quay sang, thấy từ hướng Linh Dược Điện có một người đi tới, Thẩm Thạch cảm thấy người này hình như hơi quen mắt, nghĩ nghĩ một lúc, mới nhớ ra người thanh niên mặt tròn kia chính là Cát An Phúc đã gặp chiều qua trong Linh Dược Điện.
Cát An Phúc đi tới gần, rất vui vẻ nhìn Chung Thanh Trúc, nhưng nhìn thấy Thẩm Thạch, thì hơi ngơ ra một lúc, rồi quay lại nhìn Chung Thanh Trúc, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
"Chung sư muội, đây là nhị phẩm 'Cố Linh Đan' ngươi đã hỏi, ngươi cũng biết, luyện chế Linh Đan này không dễ, giá lại rất mắc, giúp làm vững chắc căn cơ khi phá cảnh, là một Linh Đan không thể thiếu, nên trong Linh Dược Điện không có hàng tồn, ta tới đan kho kiếm mãi mới tìm được."
Đôi mắt hắn nóng rực nhìn Chung Thanh Trúc. Hai cô gái của Chung gia người nào cũng đẹp, người nào thiên tư và tiền đồ cũng kinh người, Chung Thanh Trúc lại còn được Trận Đường Nhạc Cảnh Sơn Trưởng lão thu làm môn hạ, tương lai không thể hạn lượng. Nếu được cô để mắt tới, chỉ nghĩ thế thôi, xương cốt trên người Cát An Phúc đã nhẹ hẳn đi mấy phần.
Chung Thanh Trúc cầm lấy hộp ngọc, mỉm cười gật đầu: "Đa tạ Cát sư huynh, đã làm phiền ngươi."
Cát An Phúc cười ha ha: "Đâu có gì, việc nhỏ mà thôi. Đúng rồi, Chung sư muội, ngươi muốn lấy Cố Linh Đan chắc là sắp tới lại có đột phá đúng không? chậc chậc, ta đã sớm nhìn ra thiên tư của ngươi không phải bình thường, tiền đồ vô lượng, tiền đồ vô lượng a."
Chung Thanh Trúc mỉm cười, không nói gì, chỉ đưa tay sang hông. Thẩm Thạch không hề thấy cô đeo Như Ý Đại, nhưng một lát sau trên tay Chung Thanh Trúc lại có thêm một cái túi, phát ra âm thanh thanh thúy, và có vẻ khá là nặng. Chung Thanh Trúc đưa cái túi cho Cát An Phúc: "Cát sư huynh, đây là Linh Tinh, xin hãy kiểm tra."
Cát An Phúc tiếp nhận, phẩy tay, hào sảng nói: "Chung sư muội nói đùa rồi, dù ta có không tin người khác, nhưng làm sao không tin được ngươi? Tóm lại sau này nếu cần bất kỳ loại đan dược nào, cứ tới Linh Dược Điện tìm ta"
Chung Thanh Trúc gật đầu: ""Được, đa tạ Cát sư huynh."
Cát An Phúc nhìn nụ cười dịu dàng như hoa nở của cô mà mở cờ trong bụng, không còn biết mình đang ở đâu.
Nhưng rồi nụ cười của hắn cứng đờ, vì hắn trông thấy Chung Thanh Trúc xoay người nhét hộp ngọc vào trong tay Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch kinh ngạc, lắc đầu từ chối, nhưng Chung Thanh Trúc cũng lắc đầu, kiên quyết giữ chặt tay hắn nói cái gì đó.
Nhưng Cát An Phúc không nghe được cô nói gì, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào cái hộp ngọc, nhìn bàn tay dịu dàng trắng muốt đầy quan tâm, đang cầm chặt tay người thiếu niên kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...