Lục Tiên

"Người đầu tiên cái gì?" Chung Thanh Lộ hỏi.

Thẩm Thạch gãi đầu: "...bằng hữu cũ a."

Chung Thanh Lộ trừng mắt nhìn hắn, rồi phì cười: "Ta già lắm sao?"

Thẩm Thạch lắc đầu ngay lập tức: "Đâu có đâu có, ngươi đâu có già, thật, ngươi bây giờ đẹp hơn hồi trước nhiều...Ách?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Thạch đã thấy hối hận, cảm giác hình như mình ăn nói hơi ngả ngớn, nhưng thấy Chung Thanh Lộ vẫn bình thường không có vẻ gì tức giận, ngược lại khóe miệng cô cong lên, cười nhẹ nhàng. Không hiểu sao, nhìn cô như vậy, Thẩm Thạch lại như nhìn thấy cô gái nhỏ tâm cao khí ngạo hở ra là nổi giận năm đó ở Thanh Ngư Đảo.

Đám đệ tử Lăng Tiêu Tông xung quanh run lên, Chung Thanh Lộ mấy năm nay được rất nhiều người hâm mộ để ý, nhưng chưa từng đối xử khác biệt với ai.

Thẩm Thạch này là người phương nào, sao lại có thể nói giỡn thoải mái với cô, mà thái độ của cô đối với hắn cũng không giống người thường.

Thấy những ánh mắt kỳ dị nhìn mình, Thẩm Thạch cau mày, Chung Thanh Lộ cũng nhận ra không khí bất thường, nên hơi sầm mặt xuống. Thẩm Thạch nói với Chung Thanh Lộ: "Ta tới đây là để lấy Phá Chướng Đan này, ta đi về trước."

Chung Thanh Lộ gật đầu: "Ừ, dù sao ngươi cũng đã trở về, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt nói chuyện. Ừ, bây giờ ngươi ở đâu, để ta báo cho mấy người Thanh Trúc, Tôn Hữu, Tiểu Mai, họ nhất định sẽ rất vui."


Thẩm Thạch gật đầu, nói cho cô biết chỗ ở của mình, rồi chỉ chỉ Vân Phù trong tay Chung Thanh Lộ. Chung Thanh Lộ giật mình: "Ta thực là hồ đồ."

Nói rồi đưa trả Vân Phù cho Thẩm Thạch, Thẩm Thạch cầm lấy, xoay người rời đi.

Chung Thanh Lộ nhìn theo hắn đi khuất, cô sầm mặt, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy có nhiều người đang nhìn mình, thì hừ một tiếng, mặc kệ họ, đi vào phía trong Linh Dược Điện.

Nhưng đám nữ đệ tử Đan đường đã túm cô lại, lôi sang một bên, cười nói bắt cô khai báo tên tiểu tử mới xuấ thiện kia là ai, sao với cô lại thân tình như thế?

Chung Thanh Lộ bị vây vào giữa, đôi má ửng đỏ: "Cái gì mà thân tình, không có, chỉ là một người bạn bình thường cùng lúc nhập môn, ở cùng một khu trên Thanh Ngư Đảo mà thôi."

"A?" Mấy tiếng đáp lại đều mang theo thâm ý sâu xa, những cô gái kia tuổi cũng xêm xêm với Chung Thanh Lộ, đều bái vào sơn môn thời gian gần bằng nhau, ngày thường giao tình cũng tốt, nên một cô khẽ cười: "Nếu chỉ là bạn bè bình thường, vậy ngươi xấu hổ cái gì? Sao bình thường chưa bao giờ thấy ngươi như vậy?"

Chung Thanh Lộ căm tức, sẵng giọng: "Ai đỏ mặt? ai đỏ mặt? Mấy người nhiều chuyện quá, làm ta tức thì có! Mặc kệ các ngươi, ta xuống phía sau sửa sang đan dược."

Đám con gái cười khúc khích, bên tủ gỗ, sắc mặt Cát An Phúc đã khó nhìn tới cực điểm.

Chung Thanh Lộ đi ra sau giá thuốc, nhìn thì giống như đang sửa sang lại giá thuốc, nhưng thực sự trong lòng cô không hiểu sao lại chẳng hề yên ổn. Cô khẽ sờ lên má, rồi thò tay xuống hông, chạm vào một cái túi như ý màu tím nhạt chế tác tinh xảo rất đẹp.

Trong tay cô xuất hiện một cái bình ngọc màu trắng, hình dạng khác hẳn những bình khác trên kệ, bình của cô có bề ngoài thô ráp hơn, là loại chỉ có những đệ tử mới nhập môn mới sử dụng, nhưng được sử dụng rất nhiều lần đến mức vỏ bình vô cùng bóng loáng.

Chung Thanh Lộ lặng lẽ nhìn cái bình, suy nghĩ xuất thần, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lên chiếc bình, một cảm giác quen thuộc tràn về, như cái đêm cô lặng lẽ đứng trên bến tàu ở Thanh Ngư Đảo.

Đột nhiên, cô bật cười.

※※※

Thẩm Thạch cất kỹ Phá Chướng Đan, đi về sơn cốc. Trời đã dần tối, trong sơn cốc khá là u ám âm trầm, chỉ có tiếng nước từ xa vọng tới, như đang tức giận.

Thẩm Thạch cứ thẳng đường mà đi, Kim Hồng Sơn là trọng địa của Lăng Tiêu Tông, Linh sơn Tiên cảnh, đương nhiên không thể có yêu ma tinh quái, dù có cũng đã sớm bị những tu sĩ đạo hạnh cao thâm tre7m núi trấn áp sạch sẽ, nên Thẩm Thạch chẳng chút sợ hãi, chỉ là cảm thấy hơi tịch liêu.


Động phủ gần nhất cách động phủ của hắn hơn năm mươi trượng, nhưng dù sao đó cũng là hàng xóm duy nhất của hắn, Thẩm Thạch liếc qua, thấy cửa đá vẫn đóng chặt.

Thẩm Thạch chỉ liếc qua một cái, bước chân không hề ngừng lại, đi ngang qua.

Thạch môn đóng lại, mọi thứ chìm trong tối tăm. Thẩm Thạch ngẫm nghĩ, thử truyền linh lực vào trong vân phù, quả nhiên khi vân phù sáng lên, có mấy chỗ trong phòng cũng sáng lên theo, nơi phát ra ánh sáng chính là mấy viên châu ở trên đỉnh động.

Bố cục của nơi này quả nhiên giống hệt trên Thanh Ngư Đảo, chỉ có quy mô và quy cách lớn hơn mà thôi.

Thẩm Thạch đi vào phòng ngủ, thấy Tiểu Hắc Trư vẫn còn đang nằm trên giường ngáy o..o..., thì ngạc nhiên, cả một thời gian rất dài, đi theo mình chạy ngược chạy xuôi, Tiểu Hắc Trư không hề mê ngủ như vậy, không ngờ hôm nay lại có.

Không lẽ nó cũng biết, bây giờ đã an toàn, có thể tha hồ mà ngủ?

Xem ra bản tính quả nhiên khó dời!

Thẩm Thạch cười lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh, sờ đầu Tiểu Hắc Trư, Tiểu Hắc Trư vẫn chưa tỉnh, miệng lẹp bẹp mấy cái, chắc đang mơ được ăn cái gì đó trong mộng.

Thẩm Thạch đứng dậy đi qua giường bên kia, ngồi lên bồ đoàn. Giữa giường có một cái bàn nhỏ, chia hai cái bồ đoàn ra làm hai bên, sau khi lấy tay quét sạch bụi, Thẩm Thạch móc Phá Chướng Đan, và mấy viên linh tinh để lên bàn đá.

Thẩm Thạch cầm một viên Linh Tinh, giơ lên trước mắt, nhìn kỹ, tay nắm chặt lấy nó.

Ở một nơi mà ai cũng ít nhất đều là Ngưng Nguyên cảnh, áp lực vô hình này quá lớn, làm cho khát vọng tu luyện của hắn càng thêm mãnh liệt.


Hắn nhắm hai mắt lại.

※※※

Một đốm ánh sáng nhạt trong bóng tối, quen thuộc nhưng lại xa xôi, cảm giác này Thẩm Thạch đã trải qua vô số lần, nên dù mất ba năm không hề nhìn thấy nó, thì bây giờ cũng có thể nhanh chóng thích ứng lại với nó.

Hắn cũng cảm nhận được linh lực trong cơ thể so với ba năm trước đã có chỗ khác biệt. Tuy tổng lượng linh lực không tăng, nhưng vì tu luyện Âm Dương Chú và Thiên Minh Chú, nhưng chúng không còn rời rạc như trước, mà giống như đã được tinh luyện, Thẩm Thạch thậm chí mơ hồ cảm thấy mình đã có thể khống chế linh lực đến mức thuận buồm xuôi gió, cảm giác đó... giống hệt như khi đã có được ngọc phủ của Ngưng Nguyên cảnh trong truyền thuyết.

Tối hôm nay, là buổi tối đầu tiên từ khi hắn trở lại Kim Hồng Sơn .

Hắn ngồi lặng lẽ tu luyện.

Đột nhiên, trong bóng tối thâm trầm, ánh sáng nhạt quen thuộc xuất hiện, đồng thời một âm thanh như tiếng nước thủy triều vang lên.

Khí mạch khắp người hắn như đáp lại âm thanh ấy, linh lực trong kinh mạch rung lên, chúng như một đám lười biếng giờ bừng tỉnh, nhúc nhích chuyển động, từ bốn phương tám hướng như những dòng thủy triều cùng chảy về một điểm.

Những ánh sáng nhạt bừng lên sáng ngời, như một tinh cầu nổ tung trong bầu trời đen tối, phóng ra ánh sáng chói mắt. Âm thanh thủy triều thần bí tăng vọt, to dần lên, từng đợt từng đợt, vô cùng vô tận, từ khắp mọi ngóc ngách trong thân thể hắn kêu ầm lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui