Thiên Hồng Thành là trung tâm của thiên hạ, là một tòa cự thành danh tiếng lẫy lừng, chỉ tính những tòa thượng cổ truyền tống trận thôi đã lên tới con số mười bảy, những pháp trận truyền tống qua lại các châu càng không cần phải kể tới, thậm chí cả Tổng đường khống chế truyền tống trận của Thần Tiên Hội cũng được đặt ở trong Thiên Hồng Thành.
Lăng Tiêu Tông ngụ tại Hải Châu thuộc về phía Nam của Hồng Mông chủ giới, tiếp giáp với biển cách Thiên Hồng Thành tới mười châu, quãng đường không dưới trăm ngàn vạn dặm. Nói cách khác Đỗ Thiết Kiếm cùng với Thẩm Thạch muốn trở về Hải châu thì phải dùng tới vài chục lần Truyền Tống Trận. Bất quá nếu đem so với khoảng cách xa xôi kia thì, đó chỉ là phiền toái nho nhỏ, không đáng nhắc tới.
Lần đầu tiên Thẩm Thạch được đứng trên truyền tống trận là năm hắn mười hai tuổi, đi từ Âm châu tới Lăng Tiêu Tông, đó là lần đau khổ nhất, bất quá vật chuyển sao dời, tuy hắn bị kẹt tại Yêu Giới ba năm, nhưng vẫn có một chút đạo hạnh trong người, khả năng chịu đựng khi sử dụng Truyền Tống trận cũng tăng cao, cảnh tượng chật vật khi trước không còn xảy ra nữa, đương nhiên vẫn có ảnh hưởng nhất định, sau khi đứng trên đó mấy lần vẫn phải nghỉ ngơi một chút.
Còn Đỗ Thiết Kiếm thì vẫn bình chân như vại, lộ ra vẻ ung dung nhàn nhã, thậm chí cả Tiểu Hắc Trư không biết vì lí do gì mà cũng tỏ vẻ thoải mái, khiến cho Thẩm Thạch cứng họng líu lưỡi.
Đi liền một mạch cơ hồ không nghỉ, từ lúc sáng sớm xuất phát ở Thiên Hồng Thành cho tới lúc xế chiều thì bọn hắn đã về tới Hải Châu Lưu Vân Thành.
Cảnh vật quen thuộc hiện ra trước mắt, tuy rằng mới chỉ tới một lần nhưng Thẩm Thạch cảm thấy như mình đã chờ đợi thời khắc này quá lâu rồi. Lưu Vân thành vẫn phồn hoa như năm đó, mặc dù khi so sánh với tòa thành độc nhất vô nhị Thiên Hồng Thành thì Lưu Vân Thành bé nhỏ và thua kém hơn không ít, nhưng tòa thành này lại khiến cho Thẩm Thạch cảm thấy thân thiết cho dù ... hắn mới chỉ tới đây một lần.
Truyền tống vài chục lần khiến cho Thẩm Thạch có vài phần mệt mỏi, bất quá Đỗ Thiết Kiếm không có ý định nghỉ ngơi mà dẫn Thẩm Thạch đi ra khỏi thành hiển nhiên là muốn lập tức trở về Lăng Tiêu Tông.
Thẩm Thạch đối với việc này cũng không phản đối gì, bất quá nơi đây dù sao cũng là Lưu Vân Thành, là trung tâm của Hải châu, thuộc về một trong thiên hạ Tứ Chính Lăng Tiêu Tông, cho dù gia tộc tu chân ở Hải Châu đông như kiến nhưng có gia tộc nào không sống nhờ hơi thở của Lăng Tiêu Tông, huống chi Đỗ Thiết Kiếm còn là đại đệ tử của Hoài Viễn Chân Nhân, tuổi còn trẻ mà danh tiếng bức người, chưa đi được bao xa thì đã có vài nhóm người nhận ra gã, nhao nhao chạy tới chào hỏi.
Trong số này có các môn phái tu chân khác, cũng có tán tu thậm chí có cả một ít chưởng quầy của một vài cửa hàng có thế lực, cả một đám ai ai cũng tỏ vẻ thân cận nhiệt tình với vị đệ tử tiền đồ vô lượng Đỗ Thiết Kiếm này, làm cho Thẩm Thạch đứng bên cạnh được mở rộng tầm mắt.
Đối với sự nhiệt tình của người khác, Đỗ Thiết Kiếm cũng không tỏ vẻ mắt cao quá đầu nhưng lúc chào hỏi gã cũng chỉ tỏ vẻ tùy tiện, cười hô hố, nói dăm ba câu rồi lập tức cáo từ, không cùng ai tụ tập, nói chuyện cả.
Thẩm Thạch yên lặng đứng một bên, khi Đỗ Thiết Kiếm nói chuyện với người khác cũng không có ý xen vào, chỉ bình tĩnh quan sát, thi thoảng trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ.
Đỗ Thiết Kiếm đôi khi cũng liếc hắn một cái, nhưng thấy hắn yên lặng cũng không nói thêm gì, chỉ là sau một đêm trầm tư trên đỉnh trường thành Thiên Hồng thành, gã cảm thấy vị Thẩm sư đệ này tựa hồ như có chút thay đổi
※※※
Rời khỏi thành, đi thằng về phía biển, mãi tới khi thấy được mặt biển vô biên, sóng xanh lớp lớp thì người xung quanh mới dần dần giảm bớt, ở phía xa, mây mù vờn quanh tiên sơn, như mộng như ảo.
Đỗ Thiết Kiếm quay đầu nhìn Thẩm Thạch thu hồi tiếu ý, nghiêm mặt nói: “Thẩm Thạch chúng ta đã về nhà”
Thẩm Thạch nhìn ra phía xa, im lặng một lát sau đó gật gật đầu.
Đỗ Thiết Kiếm khẽ vẫy tay, hắc sắc cự kiếm lập tức bay lên, treo lơ lửng trên không trung, Đỗ Thiết Kiếm tiện tay kéo Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc Trư nhảy lên thân kiếm, sau đó bắt kiếm quyết. Hắc Kiếm chậm rãi bay lên, trên thân kiếm bỗng nhiên truyền tới âm thanh như tiếng sấm nổ, giống như một chiếc thuyền lớn, xé gió lướt về phía biển cả.
Thẩm Thạch đã từng thấy nhiều tu sĩ khác sử dụng Pháp Khí ngự không, ví dụ như Vương Tuyên, Căm Văn Tinh,… bọn họ ai cũng tiêu sái bồng bênh như Tiên, tuyệt không có ai giống Đỗ Thiết Kiếm, lấy tốc độ làm chủ đạo, Hắc sắc Cự kiếm thi thoảng lại vang lên những tiếng rít gào sắc nhọn, tựa như một hung thú cuồng bạo gào thét giữa thanh thiên đại hải. Cũng may là đang ở trên biển, nếu ở trong Lưu Vân Thành dân cư đông đúc thì ắt hẳn sẽ gây nên động tĩnh không nhỏ, ảnh hưởng tới người xung quanh.
Cuối cùng Thẩm Thạch cũng hiểu lí do vì sao vị Đỗ sư huynh này phải đi ra đến ngoại thành mới bắt đầu ngự kiếm, trước đây nhiều lần gã cũng mang theo mình bay lượn, nhưng chưa lần nào đạt tới tốc độ như hôm nay, có lẽ vì Kim Hồng Sơn đã ở ngay trước mắt khiến cho lòng gã cũng có chút vội vàng.
Tiếng sấm ù ù vang rền trên biển khiến điểu ngư tứ tán, mà trong lúc đằng vân xuyên vụ(*), thì một tòa Tiên Sơn từ trong biển cả mênh mông cũng dần hiện ra trước mắt.
(*) Đằng vân xuyên vụ: bay xuyên mây.
Ba năm rồi, đã ba năm rồi, Thẩm Thạch mới được nhìn thấy Kim Hồng Sơn một lần nữa.
Trong một khắc, hắn có cảm giác như trở về tuổi thiếu niên, năm đó Vương Tuyên mang bọn hắn từ Bái Tiên Nhai tới ngọn núi hùng vĩ này, còn hôm nay Đỗ Thiết Kiếm mang hắn trực thẳng thanh vân, xuyên qua vô số lầu các, càng bay càng cao, càng lúc càng nhanh.
Bất tri bất giác, Thẩm Thạch cảm thấy hô hấp của mình có chút rối loạn, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ thấp, tựa như mình đã chui vào bên trong băng giá, Tiểu Hắc trư kêu lên vài tiếng, tỏ ra không thoải mái, mà trên rìa của thanh Hắc Sắc Cự Kiếm cũng đã đọng lại một chút băng tinh.
Kinh Hồng sơn đã ở trước mắt, vẫn xanh ngắt như xưa, thế núi hùng vĩ đâm thẳng trời cao, ngước mắt nhìn lên mãi mà chưa thấy đỉnh.
Vài tiếng chung cổ(**) vang vọng tựa như long ngâm hạc khiếu(***) từ trên mây truyền xuống khiến người nghe tinh thần chấn động, sau một lát một phiến vân hải mênh mông tựa như biển cả treo ngược trên không đột nhiên xuất hiện, Hắc Sắc Cự Kiếm gào thét mang theo Thẩm Thạch hai người đâm thẳng vào vân hải bao la.
(**)Chung cổ: Chuông trống
(***)long ngâm hạc khiến: rồng gầm hạc kêu.
Tiểu Hắc Trư hoảng sợ kêu to, Thẩm Thạch sắc mặt có chút trắng xám bất quá thần thái vẫn trấn định như thường, hai mắt sáng ngời nhìn về phía trước.
“Hô!”
Một tiếng động lớn vang lên, bọn họ đã chui vào vân hải, lập tức cảm thấy cuồng phong gầm thét, chỉ thấy một vùng trắng xóa rộng mênh mông, tựa hồ ngoài màu trắng của mây mù trải rộng xung quanh thì không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác, chỉ có tốc độ không ngừng tăng lên, càng thêm cuồng dã, tựa hồ muốn xé toang tất cả.
Sau một khắc, đã tới.
Trước mặt bỗng nhiên sáng ngời, vạn trượng quang mang từ Kinh Hồng sơn chiếu ra, rọi sáng Thiên Địa.
Hắc Sắc Cự Kiếm phóng vọt ra khỏi Vân hải, như một con cá lớn màu đen nhảy ra khỏi mặt biển, kéo thành một vệt đen xì trên bầu trời, thậm chí còn mang theo một chút vân vụ giống như bọt nước phiêu phù trên không rồi tan ra trong thiên địa.
Vầng Kim Ô treo ở trời tây, hào quang rực rỡ, trên vân hải một ngọn núi không lồ đột ngột xuất hiện, trực thẳng trời cao, ngạo thị thiên địa, cầu vồng rực rỡ, bảy sắc đan xen treo trên đỉnh núi, nhìn như Động Thiên Tiên Cảnh, chấn động nhân tâm.
Kim Hồng danh sơn đã ngay trước mắt.
※※※
Hắc Sắc Cự Kiếm đến bây giờ mới chịu giảm tốc độ, chậm rãi bay về phía Kim Hồng Sơn, nhiệt độ trên vân hải hơi thấp, Thẩm Thạch đạo hạnh không cao, thân thể có chút run rẩy nhưng hắn vẫn ngước mắt lên nhìn đỉnh của tiên sơn, thẳng về hướng Tiên Gia cung điện.
Cự Kiếm tới gần Kim Hồng Sơn khoảng trăm trượng bỗng nhiên dừng lại, tuy rằng hết thảy có vẻ bình thường nhưng Thẩm Thạch cảm thấy Hắc Sắc Cự Kiếm có chút ngưng trệ, một luồng thần niệm khổng lồ tựa như đã hòa với tòa Tiên Sơn này, quét qua thân thể bọn hắn
Thần niệm bàng bạc to lớn, làm cho người ta sinh ra cảm giác nín thở, Đỗ Thiết Kiếm thần sắc trịnh trọng, nhưng không có bất cứ động tĩnh nào chỉ yên lặng mà đứng để thần niệm tùy ý quét qua.
Một lúc sau, thần niệm mênh mông biến mất, cảm giác ngưng trệ cũng tan theo, Đỗ Thết Kiếm khẽ gật đầu, hướng về phía Kinh Hồng sơn chắp tay, không biết là đang chào ai, sau đó mới thúc giục Hắc Sắc Cự Kiếm, tiếp tục bay về phía trước.
Trên đỉnh Kim Hồng sơn, cổ mộc xanh ngắt, vài tòa cung điện, lầu các như ẩn tại mây mù, so với thân núi thì có vẻ nhỏ vé nhưng khi Đỗ Thiết Kiếm cùng Thẩm Thạch hạ xuống đất, thì Thẩm Thạch mới phát hiện ra những khối kiến trúc này thực ra rất cao lớn hùng vĩ, tạm không xét tới những chỗ khác, chỉ tính riêng tòa cung điện có tên Vân Tiêu trước mặt chí ít cũng cao tới năm mươi trượng, rộng lớn đẹp đẽ, khí thế bất phàm.
Xung quanh Vân Tiêu điện, tùng bách mọc thành rừng, một con đường đá xanh xuyên qua rừng tùng hướng ra bên ngoài, hai cái đồng lô bốn chân hình mõm thú lớn được đặt bên ngoài điện, khói hương lượn lờ, tựa như càng khiến đại điện vắng hơi người thêm vài phần u tĩnh.
Đỗ Thiết Kiếm liếc nhìn đại điện, nói với Thẩm Thạch: “Nơi này là chỗ của sư phụ ta Hoài Viễn Chân Nhân tĩnh tu, ít người qua lại nên mới thanh tĩnh như vậy. Một lát nữa, ta sẽ vào thông báo cho người, người sẽ hỏi đệ một vài chuyện, đệ nhất định phải thành thật trả lời."
Thẩm Thạch gật đầu nói: “Vâng, đệ hiểu”
Đỗ Thiết Kiếm không nhiều lời nữa, để mặc Thẩm Thạch dưới điện còn mình trèo lên ba mươi sáu bậc thềm đá để tới bên ngoài Vân Tiêu điện, sau đó đẩy cánh cửa điện trầm trọng cao lớn ra.
Lúc cửa điện bật mở, ánh mắt hắn nhìn vào bên trong, thân thể hơi ngừng lại, tựa như nhìn thấy thứ gì đó, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng vẫn lập tức đi vào.
Thẩm Thạch yên tĩnh chờ ở ngoài, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng phần lớn vẫn là chờ mong và kích động, người trong đại điện hôm nay thật sự là vị tiên nhân đỉnh phong nổi tiếng khắp Hồng Mông Tu Chân giới sao?
Đỗ Thiết Kiếm đi vào không bao lâu đã đi ra đứng ở trên thềm đá vẫy tay với Thẩm Thạch, thấy Thẩm Thạch tới gần gã nhún vai nói: “Đệ đi vào đi.”
Thẩm Thạch giật mình liếc nhìn Đỗ Thiết Kiếm, những tưởng gã sẽ đi vào cùng mình, không ngờ vị Hoài Viễn Chân Nhân kia không có ý đó. Bất quá đối với quyết định của vị chưởng giáo chân nhân cao cao tại thượng kia hắn không dám có dị nghị gì, hít một hơi sâu bình ổn tâm tình, Thẩm Thạch đi vào tòa đại điện cao lớn này, dần tan vào trong bóng tối nơi cửa điện.
Đỗ Thiết Kiếm duỗi lưng một cái, ngồi xuống trên thềm đá, tiện tay đặt Hắc Sắc Cự Kiếm sang một bên, có vẻ như chưa có ý ly khai sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhìn dáng vẻ của gã giống như có ý muốn trông coi cửa điện.
Nhìn theo con đường đá xanh dưới thềm, chỉ thấy rừng tùng sâu kín, có tiếng chim hót truyền tới, Đỗ Thiết Kiếm im lặng một chút rồi cười nhạt, đúng lúc này bên cạnh gã vang lên mấy tiếng kêu, gã quay đầu nhìn lại thì phát hiện Tiểu Hắc Trư không biết chui từ đâu ra mà đầu còn dính vài chiếc lá thông, tựa hồ như mới ở trong rừng tùng ra, ngoài miệng ngâm một cây cỏ màu đỏ dài nửa xích không ngừng nhai.
Đỗ Thiết Kiếm không nhịn dược cười, nhìn Tiểu Hắc Trư chạy lòng vòng, tựa như vì không nhìn thấy Thẩm Thạch mà có chút lo lắng, gã vẫy tay cười nói: “Chủ Nhân ngươi vào cái điện kia rồi, một chút nữa sẽ ra, chúng ta đợi ở đây đi.”
Tiểu Hắc Trư nghe vậy vội vã chạy tới thềm đá, động tác tuy có vài phần ngớ ngẩn nhưng tốc độ không chậm, trông rất đáng yêu, Đỗ Thiết Kiếm cười cười thò tay muốn sờ đầu nó, nhưng Tiểu Hắc Trư kêu lên vào tiếng, thân hình lóe lên tránh khỏi ma chưởng, sau đó đặt mông ngồi xuống cạnh Hắc Sắc Cự Kiếm, đắc ý nhai Linh Thảo.
Đỗ Thiết Kiếm lắc đầu cười, không nói thêm gì nữa, tùng bách như lâm, u nhiên vắng lặng.
※※※
Sau khi Thẩm Thạch đi vào Vân Tiêu điện, chỉ cảm thấy trước mắt có chút tối lại, sau đó hắn nhìn qua tám cây trụ lớn xếp theo hình bát quái nâng đỡ đại điện, trong điện có một chiếc chiêng vàng sáng như gương phản chiếu bóng người, sâu trong đện mấy cây nến lặng lặng cháy, dưới ánh lửa bày biện vài cái bồ đoàn bằng gỗ mộc mạc, trên bồ đoàn có hai người đang ngồi.
Thẩm Thạch kinh hãi, chẳng biết vì sao lại có tới hai người, nhưng lúc hắn tiến vào trong điện, hai ánh mắt tựa hồ nhìn về hắn, mặc dù vô hình vô chất, nhưng Thẩm Thạch cảm giác như mình bị nhìn thấu.
Hắn nín thở, đề xuống những kích động trong lòng, bước nhanh về phía trước, cách hai người kia hai trượng liền quỳ rạp xuống, nhẹ dập đầu nói: “ Đệ tử Thẩm Thạch bái kiến chưởng giáo chân nhân cùng…”
Hắn tắc họng không biết phải xưng hộ với vị kia như thế nào, một lát sau một thanh âm trầm ổn nhưng ôn hòa vang lên, ngữ khí bình thản, không buồn không vui, lạnh nhạt nói:
“Lão phu là Hoài Viễn còn vị này là sư thúc tổ của bổn môn Hỏa Diệp Trưởng lão”
Thân thể Thẩm Thạch khẽ run, ngay cả hô hấp cũng đình trệ, khuôn mặt rạp xuống đất hồi lâu cũng không ngẩng lên. Dù hắn đã có chuẩn bị nhưng không nghĩ tới chờ đợi mình là hai đại nhân vật như vậy.
Hoài viễn là chưởng giáo, danh chấn thiên hạ, mà Hỏa Diệp trưởng lão lại càng phi thường, là Nguyên lão Thiên Cương Cảnh duy nhất của Lăng Tiêu Tông, luận về bối phận còn là sư thúc của Hoài Viễn Chân Nhân, là trấn sơn chi bảo chính thức của Lăng Tiêu Tông.
Giờ phút này hai người bọn họ ngồi trước mặt mình, áp lực vô hình so với băng hàn khi vượt qua Vân hải tới Kim Hồng Sơn còn lớn hơn.
Hỏa Diệp trưởng lão không có ý mở miệng, một lát sau chỉ nghe Hoài Viễn Chân nhân bình tĩnh nói:
“Đứng lên đi, chúng ta có vài lời muốn nói với ngươi”
Thẩm Thạch hít sâu vài cái, cố gắng khống chế tâm tình của mình, sau đó đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh nến, trên bồ đoàn, một người mặc đạo bào, mắt sáng như sao, khí độ trang nghiêm, tiên phong đạo cốt, giống như Thần Tiên trong truyền thuyết, đó là Hoài Viễn Chân Nhân, còn người ngồi phía sau thân hình ẩn trong bóng tối, chỉ có thể thấy được một đầu tóc trắng, sắc diện già nua.
Thẩm Thạch không dám bất kính nhìn nhiều, kính cẩn đứng một bên, Hoài Viễn Chân Nhân liếc nhìn hắn, không có một lời nói nhảm nào, trực tiếp hỏi:
“Ba năm nay, ngươi đã ở nơi nào?”
Thân thể Thẩm Thạch lập tức cứng đờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...