Tiễn Nghĩa lững thững đi ra khỏi khu rừng. Tay hắn cầm một cánh tay vạm vỡ bị chặt đứt đến vai, máu tươi tí tách nhỏ giọt rơi xuống mặt đất. Hình ảnh tanh máu này khiến hắn trông như một ác quỷ dữ tợn hung ác đến từ Cửu U Hoàng Tuyền.
Nam Cung Oánh và Cảnh Thành đứng ở cửa thôn nhìn thấy bộ dáng này của hắn, mặt nhăn lại rất khó coi. Nam Cung Oánh nhìn chằm chằm Tiễn Nghĩa, trên mặt tràn đầy chán ghét. Cảnh Thành dù sao cũng là đệ tử đồng môn của Tiễn Nghĩa trong Huyền Kiếm Môn, tuy rằng mày hắn khẽ nhíu nhưng lại lập tức cười lớn một tiếng, quay đầu thấp giọng giải thích với Nam Cung Oánh:
“Tiền sư đệ này bình thường cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình hơi cực đoan một chút, ghét ác như cừu…”
Nam Cung Oánh lạnh lùng cắt lời hắn: “Ghét ác như cừu? Ta thấy hắn là hiếu sát khát máu thì đúng hơn. Huyền Kiếm Môn thân là tông môn dưới trướng Thiên Kiếm Cung, cũng coi như làm gương cho thiên hạ chính đạo, sao có thể thu dưỡng một người tâm tính như vậy làm môn hạ?”
Cảnh Thành im lặng, nhất thời không phản bác được gì. Nhưng hắn không còn ít tuổi, hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, cũng hiểu rõ vị Nam Cung sư muội trước mặt này rất có địa vị trong Thiên Kiếm Cung. Vạn nhất nàng trở về thuận miệng nói vài câu thì không chỉ Tiễn Nghĩa gặp rắc rối mà cả nhóm người mình cũng không thoát được bị trưởng bối răn dạy, thậm chí trách phạt.
Cảnh Thành thầm mắng Tiễn Nghĩa mấy câu, bề ngoài vẫn nhún nhường cười nói: “Ngày thường ở trong môn hắn kỳ thật tính tình ôn hòa, ít khi tranh chấp với ai. Chẳng qua khi nhỏ hắn gặp tai kiếp, cha mẹ đều chết trong tay bọn cướp bóc yêu tộc. Cho nên hắn hận thấu xương mấy kẻ dư nghiệt yêu tộc này, mới ra tay hơi quá mức. Khi trở về ta sẽ giáo huấn hắn, mong sư muội thông cảm”
Nam Cung Oánh có chút dao động, cuối cùng hừ lạnh một tiếng: “Không thể xem nhẹ danh tiếng vạn năm của Thiên Kiếm Cung, các ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Dứt lời nàng xoay người vẫy tay một cái, một đạo kiếm quang sáng rực đột ngột xuất hiện, chở nàng bay lên không trung. Một người một kiếm lướt gió mà đi, trong nháy mắt chỉ còn là một chấm nhỏ giữa màn mây.
Cảnh Thành dõi theo bóng Nam Cung Oánh, lúc xoay người trên mặt đã rất khó coi. Lúc này Tiễn Nghĩa đã đi đến trước cửa thôn. Lúc đi ngang qua Thẩm Thạch, hắn hơi dừng bước, ngoảnh nhìn Thẩm Thạch. Ánh mắt thâm ý thoáng hiện tia hung quang thù hận, vài giọt máu dính lên mặt, mùi máu tươi nồng đậm đến gay mũi. Trong một khoảnh khắc, khiến Thẩm Thạch nhớ tới yêu tướng Huyết Lang khát máu tại yêu giới.
Lúc này, từ cách đó không xa truyền đến tiếng nói mang vài phần tức giận của Cảnh Thành: “Tiễn Nghĩa, ngươi một thân máu me như vậy là đã làm cái gì?”
Tiễn Nghĩa quay đầu nhìn Cảnh Thành, thoạt nhìn hắn đối với vị sư huynh đồng môn này khá coi trọng. Hắn gật nhẹ đầu, cười hắc hắc giải thích nhưng thần sắc không có chút dấu vết sợ hãi chột dạ: “Ta tìm được mấy tên yêu tộc lọt lưới ở trong rừng, nhìn không vừa mắt liền thuận tay dạy dỗ một chút”.
Người Thẩm Thạch khẽ run lên.
Cảnh Thành hừ một tiếng, hơi khó chịu nói: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, xử lý yêu tộc cũng không nên cực đoan như vậy. Đặc biệt lần này bộ dạng của ngươi bị Nam Cung sư muội nhìn thấy, ngươi có biết vạn nhất nàng ấy trở về phàn nàn mấy câu, chúng ta sẽ có bao nhiêu phiền toái không? Ngay cả sư phụ cũng chưa chắc có thể che chở được chúng ta!”
Tiễn Nghĩa không nói gì chỉ lạnh lùng nhếch nhếch môi, tiện tay quẳng cánh tay đứt xuống đất, phát ra một tiếng “bộp” trầm đục. Thẩm Thạch đứng một bên sắc mặt tái nhợt, thân thể giống như chạm phải điện, lại thoáng run lên lần nữa.
Cảnh Thành nhìn thái độ của Tiễn Nghĩa, lắc đầu thở dài: “Thôi được, thôi được, ta cũng không quản nổi ngươi. Ngươi muốn làm gì thì làm. Sau này ta không bao giờ chung đụng với ngươi nữa, thật sự là nước đổ đầu vịt!”
Cảnh Thành chán ngán quay đầu bỏ đi, xem ra rất thất vọng với vị sư đệ khó bảo này. Hắn đi được vài bước, như nhớ ra điều gì, tức giận ngoái đầu nhìn Thẩm Thạch một cái rồi cảnh cáo Tiễn Nghĩa: “Nam Cung sư muội đã liên lạc được với bên kia. Họ nói Lăng Tiêu Tông quả thật có người như vậy, hơn nữa đã phái người tới đón hắn trở về. Ngươi biết điều một chút, chớ làm chuyện hồ đồ, nếu không trưởng bối trách tội xuống, ngươi gánh không nổi hậu quả đâu”
Cảnh Thành nói xong liền quay người rời khỏi thôn trang, xem ra không còn tâm tình ở lại. Trước thôn nhỏ chỉ còn lại Thẩm Thạch và Tiễn Nghĩa.
Không gian yên ắng, gió vi vu, hàng cây xào xạc. Gió thổi qua con sông nhỏ ngoài thôn tạo ra những gợn nước lăn tăn lấp lánh ánh bạc. Gió mơn man lay động vạt áo Thẩm Thạch. Trong gió mang theo vài phần máu tanh nhàn nhạt, bắt nguồn từ cách đó không xa, là mùi máu từ trên người Tiễn Nghĩa truyền tới.
Màu sắc đỏ tươi kia không ngừng nhỏ giọt kéo thành một đường máu dài từ trong rừng đến tận cổng thôn. Đường máu chói mắt trên nền đất nhìn thấy mà đau lòng.
Tiễn Nghĩa lạnh lùng nhìn Thẩm Thạch, ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm con mồi. Một lát sau, hắn bỗng nhe răng cười, đưa tay lên chậm rãi lau đi mấy giọt máu trên mặt rồi búng tay một cái. Mấy giọt máu như vô tình như cố ý bắn lên vạt áo Thẩm Thạch
“Xú tiểu tử, coi như ngươi gặp may!”
Nói xong câu đó, hắn không nhìn Thẩm Thạch, mang một thân lấm máu đi vào trong thôn.
Thẩm Thạch ngơ ngác đứng đó, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay cụt trên nền đất, hô hấp ngày càng dồn dập, trong mắt tơ máu ẩn hiện. Tiểu Hắc Trư ở bên cạnh giờ phút này cũng bất an khó chịu, hai móng trước không ngừng dậm dậm lên đất.
Vũng máu đỏ thẫm trong mắt hắn dường như hóa thành huyết hải vô biên đè ép xuống đầu khiến hắn không thể nào thở nổi. Trong đầu hắn vang vọng tiếng gào thê lương thảm thiết lúc trước, giống như một cái dùi sắc nhọn không ngừng đào khoét hồn phách hắn. Huyết hải mang theo vô tận sợ hãi chiếm cứ toàn bộ thân thể Thẩm Thạch
Đột nhiên hắn mãnh liệt lao về phía cánh rừng, đạp trên con đường làm bằng máu, chạy như điên về phía rừng sâu.
Đôi chân điên cuồng dẫm đạp lên mặt cỏ, trong lòng sôi trào như sóng xô bờ. Hắn không biết bản thân sẽ có lúc sợ hãi đến vậy. Dù suốt ba năm hắn ở trong yêu giới giãy dụa sinh tồn, trải qua biết bao trận chém giết, bước qua bao lằn ranh sinh tử, hắn cũng chưa từng sợ hãi như lúc này.
Tiến vào rừng cây, ánh sáng bị tán cây trùng điệp ngăn cản. Dường như khoảnh rừng âm u này và vùng đất nắng rọi ngoài kia là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Thẩm Thạch ồ ồ thở dốc, cắm đầu chạy về phía trước. Vệt máu chói mắt dẫn lối, Thẩm Thạch lướt qua từng gốc cây đại thụ, băng qua từng bụi cỏ đầy gai. Dù gai nhọn đâm rách quần áo, cào rách da thịt, hắn cũng không hề phát hiện ra.
Ánh mắt đỏ hồng chỉ nhìn chăm chăm phía trước, theo vết máu mà dốc sức lao đi, lao đi.
Mảng rừng u tĩnh chỉ có tiếng thở hổn hển quẩn quanh. Sau một lúc lại chợt im bặt.
Mùi máu tanh đột nhiên đậm đặc hơn gấp mười lần. Thẩm Thạch đứng sau một cây đại thụ cành lá sum xuê. Hắn nhớ rõ khung cảnh này, tối qua hắn đã trải qua một đêm ở đây.
Thẩm Thạch thẫn thờ, bước chân nặng như đổ chì. Cuối cùng hắn cố lấy dũng khí, vòng qua thân cây to lớn xù xì.
Khoảng đất trống xanh biếc bị máu tươi nhuộm đỏ, vò rượu Hoa Điêu đổ nghiêng, nằm lăn lóc. Chút rượu còn xót lại cũng lấp loáng màu máu.
Lão hầu yêu già nua lưng còng xuống, đầu cúi thấp không nhìn rõ mặt đang tựa lưng ngồi dưới gốc cây đại thụ. Hai chân vặn vẹo khác thường, như là bị người ta tàn nhẫn giẫm gãy. Trên người hắn bị một cây côn gỗ to bằng nắm đấm, một đầu vót nhọn đâm xuyên qua phần bụng, ghim cứng lên thân cây.
Mà cách đó không xa, thân hình cao lớn cường hãn của Thạch Trư nằm ngửa trong vũng máu lớn. Cánh tay duy nhất còn lại đã bị chém chụt, trên người hắn là vô số miệng vết thương lớn nhỏ gây ra bởi lưỡi dao sắc bén. Gương mặt vốn dữ tợn giờ chỉ còn vặn vẹo, thống khổ.
Thế nhưng tên Trư yêu này vẫn chưa chết, vẫn cương quyết không để bản thân ngất xỉu, miệng gào thét những thanh âm không rõ nghĩa. Hắn cứ nằm đó ra sức gào lên, như là gào thét lão Bạch Hầu.
Thế nhưng đầu lão Bạch Hầu vẫn một mực rủ xuống, không có chút động tĩnh nào.
Mắt Thạch Trư đỏ ngầu, gầm thét giãy dụa bò lại gần lão. Dù hắn đã không còn cánh tay nào, nhưng vẫn cố gắng lê lết trên mặt đất, từng chút một nhích tới cạnh lão. Hắn ngóc đầu lên muốn rút cây cọc gỗ dưới bụng lão.
Nhưng mà hắn không có tay.
Không còn cái nào.
Mắt Thạch Trư trợn to đến muốn vỡ ra, thân thể run lên bần bật không biết vì đau nhức hay cuồng nộ. Hắn há to miệng, liều lĩnh dùng răng cắn chặt cây cọc, liều lĩnh giãy dụa muốn rút cây cọc gỗ khỏi bụng lão Bạch Hầu.
Lúc Thẩm Thạch xông trở lại, đã tận mắt thấy một màn này.
Toàn bộ thế giới đột nhiên đông cứng lại. Sau đó, một đạo sấm sét nổ vang từ trong sâu thẳm hồn phách hắn. Mọi âm thanh đều biến mất, ánh sáng bị che phủ bởi màn đêm vô tận, cả thế giới chỉ còn lại máu tanh cùng tuyệt vọng.
Hắn gầm lên chạy vọt tới quỳ rạp xuống bên cạnh hai yêu tộc. Hai tay hắn run lẩy bẩy, nội tâm trống rỗng.
Thạch Trư nhìn thấy hắn, trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ, hô hoán Thẩm Thạch nhưng tiếng nói cứ hàm hồ mà quái dị. Theo tiếng hô, máu tươi trong miệng ồng ộc trào ra. Thẩm Thạch mờ mịt ngẩng đầu, thân thể mãnh liệt run lên, phát hiện ra miệng Thạch Trư máu thịt nhầy nhụa, lưỡi đã bị cắt mất.
Gương mặt Thẩm Thạch vặn vẹo, ôm Thạch Trư vào trong ngực, thiên ngôn vạn ngữ xông lên đầu, miếng há ra ngậm lại, cuối cùng chỉ còn lại vẻ mặt sầu thảm, một chữ cũng nói không nên lời.
Thạch Trư gặp được Thẩm Thạch , vui mừng vô cùng. Thần sắc cũng dịu lại, hắn ngậm miệng ngừng kêu gào, chăm chú nhìn Thẩm Thạch. Vẻ thống khổ nồng đậm trên khuôn mặt dữ tợn cũng lui dần, lộ ra vài phần an tâm, ánh lên nét tươi cười nhàn nhạt, đôi mắt phảng phất ý tứ hỏi thăm.
Thẩm Thạch cảm thấy cảnh vật trước mắt nhòa đi, nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống, rơi trên mặt Thạch Trư. Hắn ra sức gật đầu, ôm chặt Thạch Trư, thanh âm nghẹn ngào khàn khàn run rẩy nói: “Ta không sao, ta không sao…”
Thạch Trư nhếch miệng, như là vui vẻ, dường như muốn nói cái gì đó, dường như muốn dặn dò Thẩm Thạch , dường như muốn trở lại cái ngày xưa ấy. Đầu hắn chậm rãi lệch sang một bên, trong ánh mắt tuyệt vọng của Thẩm Thạch, thân hình to lớn đổ gục vào ngực hắn, cứ như vậy, bất động, mãi mãi.
Thân thể Thẩm Thạch cứng đờ như bị nhét vào hầm băng không cách nào nhúc nhích. Máu trong người cũng đông lại. Hắn gầm lên tuyệt vọng như dã thú bị dồn vào đường cùng.
Dưới chân hắn, Tiểu Hắc đứng đó nhìn nhìn nét mặt Thạch Trư, sau đó đến gần liếm liếm lên mặt hắn, thấp giọng kêu vài tiếng, lại cọ cọ vào đầu Thạch Trư, giống như hồi ở yêu giới, nó vẫn thường làm vậy khi gọi hắn thức dậy mỗi sáng.
*** Lấy của độc giả một giọt nước mắt để tiễn đưa lão Bạch Hầu - Liêu Doanh! ***
Một tiếng rên rỉ rất nhỏ vang lên cạnh Thẩm Thạch. Hắn chấn động, vội quay đầu nhìn lại, thấy thân thể lão Bạch Hầu khẽ nhúc nhích. Hắn cả kinh, đặt Thạch Trư nằm xuống rồi ôm lấy bả vai lão Bạch Hầu, dồn dập hô gọi: “Lão hầu, tỉnh dậy! tỉnh dậy! Ta là Thạch Đầu đây!”
Lão Bạch Hầu mặt trắng như tờ giấy, không còn chút huyết sắc nào. Dường như sức sống trong thân hình già nua ấy đã theo máu mà trôi đi hết, chỉ còn lại một tia sinh cơ cuối cùng. Lão như là nghe được tiếng gầm của Thẩm Thạch, con mắt suy yếu hấp háy, nỗ lực mở ra. Lão nhìn Thẩm Thạch, thều thào nói:
“Không phải bảo ngươi đi rồi sao, sao còn quay trở về?”
Thẩm Thạch cúi đầu nhìn bụng lão, nội tâm tuyệt vọng. Cây côn gỗ xuyên thấu ổ bụng lão Bạch Hầu, đã là tổn thương chí mạng, giờ phút này nếu rút ra, lão Bạch Hầu lập tức mất mạng.
“Vô dụng thôi ~~”
Lão Bạch Hầu nhìn ra suy nghĩ của hắn, lộ nụ cười sầu thảm. Lão ngước nhìn xung quay, thấy xác Thạch Trư nằm bên cạnh, còn thấy Tiểu Hắc Trư vẫn một mực liếm mặt Thạch Trư muốn gọi hắn thức dậy.
Lão cụp mắt xuống, im lặng không nói, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Thạch
Hai tay Thẩm Thạch nắm bả vai lão không ngừng run rẩy, khàn khàn nói: “Ngươi đừng vội, đừng vội, ta sẽ cứu ngươi, ta nhất định sẽ cứu ngươi…”
Lão Bạch Hầu khẽ lắc đầu, lại thoáng cười, tựa hồ đã cố hết sức, thân thể khẽ dựa vào cánh tay Thẩm Thạch, nói khẽ: “Ta muốn chết”
Thẩm Thạch giận dữ hét lên: “Ngươi sẽ không chết!”
Lão Bạch Hầu nhìn hắn, nét mặt tang thương xẹt qua một tia đau đớn, nhưng vẫn cố an ủi Thẩm Thạch, cười nhẹ: “Ta già rồi, dù sao cũng sắp chết, ngươi đừng buồn”
Giọng Thẩm Thạch nghẹn lại, cảm giác như có thứ gì đó xé toang ngực hắn. Hắn ôm chặt lão Bạch Hầu, nước mắt rơi như mưa, thấm ướt cả khuôn mặt, thì thào nức nở nói:
“Ngươi đừng chết…đừng chết mà…ta, ta mang ngươi và Thạch Trư quay về yêu giới. Ta có biện pháp, ta sẽ nghĩ biện pháp…ta sẽ mang bọn ngươi trở về mà…”
Lão Bạch Hầu lưu luyến nhìn người trẻ tuổi này, ánh mắt dừng ở khuôn mặt thân thiết giờ đây đẫm lệ bi thương. Lão cố hết sức nâng tay lên, run run chạm vào mặt hắn.
“Thạch Đầu…”
Thẩm Thạch ra sức gật đầu, nước mắt vung vẩy rơi lên bàn tay khô gầy.
Thần thái trong mắt lão Bạch Hầu đang nhanh chóng tiêu tán. Tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, lão cố sức thì thào, mang theo mấy phần ôn nhu và kỳ vọng, nhẹ giọng nói:
“Hảo hảo….sống…tiếp…”
Tiếng nói nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt hẳn, dường như mấy từ này đã lấy hết khí lực của lão. Cái đầu già nua gục xuống, cánh tay vô lực buông thõng, nặng nề đập lên mặt cỏ.
Thẩm Thạch ngây dại, mắt trợn trừng, thân thể lung lay như sắp đổ. Mùi máu tanh đậm đặc từ bốn phương tám hướng ồ ạt xông đến hóa thành biển máu cuồn cuộn nuốt chửng hắn.
Môi hắn run run, ngây ngẩn nhìn lão Bạch Hầu trong ngực mình và Thạch Trư nằm dưới chân. Cả hai đều đã không còn sinh khí. Hắn lảm nhảm nói:
“ Các ngươi..các ngươi làm gì thế…đừng chết mà…không được chết, ta..ta..ta…ta…”
Tất cả những ký ức bọn họ từng có với nhau bỗng ùa về, từng cảnh một nối tiếp nhau hiện ra trong lòng hắn. Hắn cảm thấy bị ngăn cách với cả thế giới, rớt lại một mình bên dòng đời.
Bỗng nhiên, một giọng nói mỉa mai lãnh đạm truyền tới:
“Quả nhiên là ngươi cùng một hội với đám dư nghiệt yêu tộc này. Bây giờ ngươi còn lời gì để nói nữa hả?”
Thẩm Thạch giật mình, từ từ ngoái đầu lại, nhìn thấy Tiễn Nghĩa bước ra từ sau một cây đại thụ, máu trên người đã sậm màu, sát khí bừng bừng, gằn từng tiếng: “Lão tử làm thịt hai kẻ đó đấy. Mặc kệ ngươi có thân phận gì, cũng cho ngươi theo chân bọn chúng luôn”
Bầu trời đã âm u từ lúc nào,một tia chớp nhá lên, sấm sét ầm ầm nổ vang. Mây đen từ đằng xa tụ lại khiến màn trời tối sầm, tựa như thế giới này chẳng nơi nào còn có một tia sáng. Ánh chớp liên tục rạch xẻ nền trời xám xịt.
Gió càng lúc càng mạnh, cây cối ngả nghiêng vật vã. Cả phiến rừng lắc lư, các phiến lá như muôn ngàn lưỡi gươm đang múa tít.
Thẩm Thạch nhẹ nhàng buông thi thể lão Bạch Hầu ra, nhìn thật sâu khuôn mặt tang thương đang rủ xuống, ở bên cạnh, gương mặt Thạch Trư trong thống khổ mang theo một tia an ủi cuối cùng.
Sau đó hắn đứng dậy, áo đen phần phật, đứng trong vũng máu loang lổ, nơi khoảnh rừng âm u sâu thẳm.
Hắn đứng đối diện Tiễn Nghĩa, như âm linh tràn ngập hận ý.
Không bao giờ chịu lùi bước nữa.
-----
Lấy của độc giả một giọt nước mắt để tiễn đưa lão Bạch Hầu - Liêu Doanh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...