Khi cô rời đi năm đó, tình cảm anh em của bọn họ cũng rạn nứt đi không ít, hai người anh bọn họ nhẫn nhịn, nghe lời người hại chết mẹ mình như vậy không đáng là anh của cô.
Từ khi đó, cô nói chuyện với các anh cũng không quá nhiều lời, 5 năm nay bọn họ gặp nhau không quá 5 lần.
Hầu như mỗi lần cô trở về là ngày mẹ mất, sau đó cãi nhau với cha và mẹ kế rồi rời đi.
Ngày hôm nay cũng là ngày mẹ mất
- Lan Nhi em đừng như vậy nữa được không? Chúng ta sống như trước kia không tốt sao?
Anh hai – Triệu Thiếu Vũ lên tiếng giải hòa nhưng cô vốn chẳng đặt lời của bất kì ai vào tai mình.
Triệu Lan Nhi cười nhạt :” Sống như trước kia sao? Trừ khi mẹ tôi sống lại, nếu không cả đời này cũng đừng mong chúng ta cùng chung sống.
Tôi nói cho các người biết, tôi sống không tốt thì đừng mong bất kì người nào trong căn nhà này yên ổn”
- Năm đó, là các người ép tôi phải thành thế này, nếu ông ta không cùng con đàn bà kia hại mẹ ra như vậy thì gia đình chúng ta có phải bây giờ rất hạnh phúc sao?
Cô lạnh lùng nhìn người phụ nữ vừa bước đến, bà ta không đẹp bằng mẹ cô cũng chẳng giỏi giang bằng mẹ cô có gì khiến cha cô mê như vậy chứ
- Lan Nhi con về rồi, con vào nhà đi, dì làm…..
- Đủ rồi Kì Tố Tố, bà nên nhớ cho rõ bản thân mình đã làm cái gì ? Đừng làm như bản thân mình vô tội, tôi và bà cùng những người họ vốn không đội trời chung.
Cứ chờ tôi xử các người thế nào
Nói rồi, Triệu Lan Nhi xoay người rời đi.
Cô ở lại có ý nghĩa gì chứ, cô phải trả thù cho mẹ, phải khiến bọn họ phải chịu cảnh mà mẹ cô đã chịu năm đó
- Đừng tức giận, còn có anh ở đây, anh giúp em
Lục Đình Quân ôm cô vào lòng an ủi :” Đừng tức giận, sẽ xấu đi đó”
Ngày hôn lễ của cô và anh cuối cùng đã đến, sảnh cưới trang trí đầy hoa tươi, treo đèn lắp lánh, còn có rất nhiều ảnh cưới của anh và cô
Triệu Lan Nhi mặc chiếc váy cô dâu lộng lẫy, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, trên đầu còn đeo vương miệng trong cứ như nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Cô nhìn ảnh của một người phụ nữ trên bàn mỉm cười nhẹ nhàng :” Mẹ, con kết hôn rồi, mẹ có linh thiên thì dõi theo con nhé”
Hoàng Ngữ Ngữ bước đến sau lưng cô vỗ vai:" Sao lại khóc chứ, hôm nay là ngày vui của cậu mà.
Phải vui vẻ lên"
- Mình không có
Cô bĩu môi chỉnh trang lại lớp trang điểm.
Triệu Lan Nhi nhìn bản thân trong gương xinh đẹp mà mỉm cười thỏa mãn, cuối cùng cô cũng lên xe hoa lấy chồng rồi nhưng không có mẹ bên cạnh, cũng chẳng có người thân nào khác ngoài Hoàng Ngữ Ngữ và Từ Diệp Vy nghĩ đến đây cô cảm thấy hơi buồn
- Lan Nhi sắp đến giờ làm lễ rồi, chúng ta ra ngoài thôi
Từ Diệp Vy đẩy cửa bước vào nhẹ nhàng nói với cô.
Diệp Vy vừa từ nước ngoài về để làm phù dâu cho cô, tuy rất bận nhưng cũng chừa thời gian bên cô lúc này.
Khác với Hoàng Ngữ Ngữ lanh lẹ thì Từ Diệp Vy rất ít nói.
- Được, chúng ta đi thôi
Cô đẩy ghế đứng dậy, còn Diệp Vy đi phía sau nâng váy cho cô.
Tại sảnh lớn, khách khứa đi vào tấp nập, bầu không khí trở nên rất nhộn nhịp.
Cha mẹ Lục đứng trước cửa vui vẻ tiếp khách đi vào, miệng cười không ngớt, có lẽ vì con trai của ông bà đã thật sự thoát ế rồi, hoặc là cưới được một cô con dâu như ý của ông bà
- Chủ tịch Lục xin chúc mừng
- Cảm ơn, cảm ơn, mời vào trong.
Không say không về nhé ?
Không lâu sau thì phù rể ra gọi ông bà vào trong vì đến giờ làm lễ.
Hôn lễ được tranh trí vô cùng hoành tráng khiến ai nhìn cũng trố cả mắt
Cánh cửa mở ra, Triệu Lan Nhi nâng váy bước vào, đầu phía bên kia chính là Lục Đình Quân.
Anh mặc vest đen được thiết kế tinh xảo, trên ngực cài bông hoa đỏ, bên trong là áo sơ mi trắng, nhìn anh toát lên một vẻ điển trai sang trọng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...