Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Sắc mặt Mẫn
Tiệp đại biến nhìn về phía cửa. Lục Thiếu Phàm đang cầm cặp tài liệu,
gương mặt lãnh túc căng cứng, nhìn thẳng về phía Mẫn Tiệp.

“Mẫn tiểu thư cũng không cần giao ra có thể mang theo nó rời đi. Nhưng khi
cô vừa rời khỏi gian phòng này, tôi sẽ báo cảnh sát có trộm vào nhà dân
phi pháp, để chuyện này cho cảnh sát xử lý”

Giọng Lục
Thiếu Phàm réo rắt, thái độ rộng rãi tùy ý nhưng nếu quan sát cẩn thận
có thể thấy bên ngoài mặt tuy ôn hòa lễ độ bên trong lại lạnh lùng.

Mẫn Tiệp nhìn ánh mắt chết cũng không đùa của Lục Thiếu Phàm, sắc mặt tái đi giận lên nói:

“Không phải chỉ là một sợi tóc thôi sao, Lục Thiếu Phàm, anh có cần phải làm tới mức đánh nhau không!”

“cần hay không không quan trọng, Mẫn tiểu thư có thể thử xem, không phải sao?”

Hai mắt Lục
Thiếu Phàm lấp lánh nụ cười để cặp tài liệu xuống. Anh móc di động từ
trong túi quần ra, vuốt nhẹ những con số trên màn hình, tuy cười mà
khiến người rét run.

“Mẫn tiểu thư luôn coi lời khuyên của người khác như gió bên tai, đó không phải thói quen tốt đâu”

Lục Thiếu
Phàm híp đôi mắt đen, lấp lánh lóe trên người, đôi môi mỏng nói xong
những chữ cuối tỏ vẻ không vui mím chặt. Mẫn Nhu biết Lục Thiếu Phàm
không vui, cúi người nhặt túm tóc mà Đậu Đậu vứt lúc nãy, đi tới bên
cạnh Lục Thiếu Phàm, khoác vào tay anh.

“Chị không giao cũng không sao, dù sao chúng tôi cũng sẽ trả lễ, chị lấy tôi một cọng tôi lấy lại chị một túm, tính đi tính lại vẫn là tôi lời”

Mẫn Nhu đung đưa mấy cọng tóc rối trong tay, tựa sát vào Lục Thiếu Phàm hảo tâm nhắc nhở Mẫn Tiệp.

Với tính
tình đa nghi của Mẫn Tiệp, cô ta nghe Mẫn Nhu nói thế chắc chắn lo lắng
Mẫn Nhu cũng lấy bùa chú ra đối phó cô ra. So với việc muốn hại Mẫn Nhu, mạng cô ta còn quý hơn nhiều.

Lục Thiếu
Phàm thấy Mẫn Nhu dựa vào liền vòng tay ôm Mẫn Nhu, ánh mắt nhu hòa nhìn vẻ mặt hơi giận của cô, không để ý tới Mẫn Tiệp, đưa tay xoa nhẹ gương

mặt căng thẳng của cô, nhẹ giọng dỗ dành Mẫn Nhu:

“Sao mặt lại căng thẳng thế kìa, cười một cái để chồng em sau một ngày làm việc cũng thấy vui a”

Mẫn Nhu nhìn nhìn thái độ dỗ dành của Lục Thiếu Phàm, môi cong lên, sau khi cô ở bên Lục Thiếu Phàm, cơn giận cũng hạ bớt, tâm trạng bình tĩnh lại.

Mẫn Nhu cầm bàn tay to của Lục Thiếu Phàm áp lên mặt cô, môi cười như có như không, cô thu lại nụ cười nhìn về phía Mẫn Tiệp:

“Suy nghĩ sao rồi? Nếu chị vẫn chưa giao ra thì mau đi đi”

Mẫn Tiệp
thấy Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm thân mật với nhau không coi ai ra gì,
trong lòng oán hận và ghen tỵ, hai tay nắm chặt thành quả đấm từ từ
buông ra, cọng tóc của Mẫn Nhu bị cô ta vứt trên đất, cô ta nhìn Mẫn Nhu nói:

“Trả tóc lại cho tao”

Mẫn Tiệp cẩn thận nhặt sạch hết tóc của mình, tay cầm túi liếc nhìn Mẫn Nhu và Lục
Thiếu Phàm, bực bội muốn bỏ đi lại bị Lục Thiếu Phàm ngăn lại:

“Mẫn tiểu thư, cô làm chuyện sai chẳng lẽ không nên nói xin lỗi sao?”

Lục Thiếu
Phàm ôn hòa đề nghị nhưng cảm giác mang tới là không được cự tuyệt. Lúc
anh ôm Mẫn Nhu thì lại dịu dàng bảo vệ quá mức, khi đới diện với Mẫn
Tiệp thì lại trở thành con người cực đoan nghiêm nghị.

Mẫn Tiệp xoay người nhìn Lục Thiếu Phàm, cười mỉa mai:

“Lục Thiếu Phàm, anh quả thật là con chó trung thành. Người phụ nữ bên cạnh, anh nên nhìn cho kỹ, hôn nhân không có tình yêu sẽ không chịu được sự
phá hoại của người yêu cũ đâu!:

Mẫn Nhu bị
những lời của Mẫn Tiệp làm cho nổi giận, cái gì mà con chú trung thành,
hôn nhân không có tình yêu. Cô ta căn bản không hiểu tình cảm giữa cô và Lục Thiếu Phàm, có tư cách gì mà đứng đây phán xét.

Trước kia,
cô ta ở trước mặt Kỷ Mạch Hằng đảo lộn thị phu, bây giờ đứng trước mặt
Lục Thiếu Phàm lại bóp méo sự thật. Mẫn Tiệp này chọn tam thông suốt bốn hành vị thực khiến người ta phát điên, nếu không phải cô đang ngại mình mang thai, cô chỉ sợ bản thân sẽ công lên tát cô ta.

Lúc đưa mắt

nhìn, Mẫn Nhu thấy gương mặt không hề dễ nhìn của bà Lục, cô vòng chặt
tay Lục Thiếu Phàm, muốn mang đến sự tin tưởng cho Lục Thiếu Phàm, lạnh
lùng đối mặt chế giễu nhìn Mẫn Tiệp, nghiêm túc đáp:

“Mẫn Tiệp, chị không cần coi ai cũng xấu xa như chị. Cho đến hôm nay, người
tôi yêu là Lục Thiếu Phàm, người đàn ông bên cạnh tôi cho dù anh ấy chỉ
còn lại hai bàn tay trắng tôi cũng sẽ không ích kỉ viện cớ mà bỏ đi. Lúc anh ấy có quyền có thế trở lại mà tốn tâm tốn sức quay về bên cạnh anh
ấy. Một mặt nói yêu anh ấy, mặt khác lại mang thai con người khác”

Những lời
này của Mẫn Nhu thật độc ác, sắc mặt của Mẫn Tiệp tái nhợt kinh hoàng
cắn chặt môi, còn tính bôi bác Mẫn Nhu thì Lục Thiếu Phàm đã không cho
cô ta cơ hội.

“Trốn trong góc nhà có một người phụ nữ ác độc giỏi ngụy trang nhưng cũng có
được một người vợ hiền, cho dù có làm con chú trung thành thì đã sao.
Tôi rất thích cảm giác hạnh phúc này, đáng tiếc Mẫn tiểu thư và hôn phu
của cô xem ra mãi mãi không thể đến được với nhau.”

Lục Thiếu
Phàm uyển chuyển nói nhưng hàm ý lại châm chọc nói móc, so với những câu chửi thẳng của Mẫn Nhu cũng không kém hơn là bao.

“Vậy tôi chúc hai người được như mong ước, hạnh phúc cả đời”

Mẫn Tiệp cắn răng nghiến lợi chúc phúc, càng khiến nó giống như một lời nguyền rủa
ác độc, Mẫn Nhu nhíu mày, nhìn bóng Mẫn Tiệp tức giận bỏ đi. Trong lòng
đang cảm thấy bình an lại sinh ra cảm giác bất an, Lục Thiếu Phàm nắm
chặt bàn tay nhỏ của cô.

“Vì một người không liên quan mà giận thì không đáng, anh sẽ nói với cảnh vệ, sau này thấy cô ta thì thả chó ra là được”

Mẫn Nhu rung động hai mắt nhìn Lục Thiếu Phàm mỉm cười, ánh mắt sủng nịch. Môi cô
cong lên, ôm chặt Lục Thiếu Phàm làm nũng, đề nghị nói:

“Phải thả con chó to nhất, còn nữa phải đóng chặt cửa lại”

Bàn tay to
của Lục Thiếu Phàm xoa đầu cô, tiếng cười khẽ quanh quẩn bên tai, sau đó bóp lấy đầu mũi, giữ vai cô đi về phía nhà bếp:


“Sứ mệnh hoàn thành, phu nhân của anh!”

Đi sau lưng
hai người, bà Lục ôm Đậu Đậu nhìn hai người ân ân ái ái, thở dài đi
theo. Nhìn trên bàn đầy thức ăn thì dì Mai đã giải thích, bà liền khôi
phục vẻ hòa ái hiền lành, không quên quay sang Mẫn Nhu nói:

“Tiểu Nhu, mẹ cũng chưa kịp chuẩn bị gì cả, chỉ biết chúc con sinh nhật vui vẻ”

Đậu Đậu đang nhai cơm, đôi mắt to nhanh như chớp đảo một vòng, hai bàn tay nhỏ để
bên cạnh bằng, kéo cao cổ họng nói với Mẫn Nhu:

“Mẹ sinh nhật vui vẻ ạ”

Mẫn Nhu cười vui vẻ, nhéo hai bên má đầy thịt của Đậu Đậu, ngồi xuống cùng mọi người chuẩn bị ăn, nhận ra ánh mắt dịu dàng kế bên, Mẫn Nhu cố gắng né tránh, trên mặt cười thản nhiên.

“Anh ăn cơm đi”

Cô không
phải người thích bày vẽ, sẽ không yêu cầu những người trên bàn cô này
làm chút gì dùm cô, như thế cô sẽ cảm thấy bữa cơm này làm có đáng hay
không. Thay vì tổ chức tiệc tùng, mọi người trong nhà quay quần bên bàn
ăn mới là món quá sinh nhật cô thích nhất.

Khóe mắt cô
liếc nhìn về vị trí chủ tọa còn trống, Mẫn Nhu hơi có chút tiếc nuối,
công việc gia gia bận rộn đã lâu không về Lục gia, nếu có ở đây thì tốt
quá/

“Ha ha, nghe nói hôm nay sinh nhật con dâu Thiếu Phàm, ông cùng Lục lão đầu đến ăn cơm đây”

Tiếng cười
sang sảng vang lên. Bàn cơm vẫn còn chưa động đũa, tất cả đều quay về
phía nơi phát ra tiếng, chỉ thấy Lục Tranh Vanh quân trang phẳng phiu
xuất hiện ở sảnh, bên cạnh ông là một ông già trạc tuổi.

Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm hỏi xem là ai, cô nghi ngờ thân phận của ông ấy, hơn
nữa, làm sao biết hôm nay sinh nhật cô, cái ngày mà ngay cả bản thân cô
còn không nhớ cách đây vài giờ.

Lục Thiếu Phàm cong môi, không trả lời Mẫn Nhu. Anh lễ phép đứng dậy rời khỏi chỗ, nghênh đón hai người Lục Tranh Vanh.

“Chú Thẩm và Gia gia tới đúng lúc quá. Tối nay, Tiểu Nhu tự tay làm đồ ăn,
mọi người vẫn chưa kịp dùng bữa, ngồi xuống trước đi ạ”

Thấy hai vị

trưởng bối tới gần, Mẫn Nhu lập tức đứng dậy theo Bà Lục, Lục Thiếu Phàm kéo ghế nghênh đón hai vị, còn cô lễ phép gọi.

“Chào gia gia, chào Thẩm Gia gia”

So với Lục
Tranh Vanh quân uy khí phách, ông Thẩm nhìn qua mạch văn không ít, mang
theo mắt kính lão, tinh thần phấn chấn cười ha ha, ánh mắt tinh nhuệ
nhìn Mẫn Nhu lễ phép chào, gật đầu cười khen:

“Lục lão đầu, cháu dâu này của ông cao thật, thượng phòng hạ bếp, cô gái tốt như vậy bây giờ rất hiếm”

Nụ cười trên mặt Lục Thiếu Phàm càng sâu, dường như hưởng thụ lời khen của ông Thẩm
dành cho vợ mình. Khi Lục Tranh Vanh và ông Thẩm ngồi xuống, Lục Thiếu
Phàm cũng kéo Mẫn Nhu tới chỗ ngồi, không quên khen ngược lại.

“Tấn Hàm tuấn tú lịch sự, đến lúc đó cháu tin ông Thẩm cũng tìm được một người con dâu tốt như vậy”

Ông Thẩm vui vẻ gật gù, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Mẫn Nhu. Mặt tỏ ra hài lòng,
tự hồ Mẫn Nhu là con dâu Thẩm gia, nhận ra điều này khiến một người tỏ
vẻ không vui.

Lục Tranh Vanh cầm lấy đôi đũa dì Mai đưa tới, gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhìn ông Thẩm, hừ nói:

“Cháu dâu tôi là tốt nhất, Thẩm lão đầu ông cũng đừng suy nghĩ quá, chắc chắn nhà của ông không lý tưởng để tìm được một cô con dâu tốt”

Ông Thẩm
nghe Lục Tranh Vanh khích bác nói, gương mặt đang tủm tỉm cười liền hạ
nhiệt. Ông ta bất mãn nhìn vẻ đắc ý của Lục Tranh Vanh, đem mọi sự chú ý dời sang Mẫn Nhu:

“Nghe Lục lão đầu nói, vợ Thiếu Phàm mang thai còn là sinh đôi phải không?”

Mẫn Nhu xem
ra cũng hiểu tính tình nham hiểm của Thẩm Tấn Hàm là di truyền từ ai,
nghe ông Thẩm ôn hòa cười hỏi cô lại cảm thấy bản thân đang bị đưa vào
bẫy, cảm giác hết sức bất thường.

“Trong đại viên, mấy cô gái trẻ tuổi cũng không nhiều, vợ Thiếu Phàm có thể
gọi bạn bè tới đây nói chuyện. Nếu ở nhà cháu không tiện có thể qua nhà
ông, dù sao phòng trống cũng chỉ để trống..”

Mẫn Nhu đang gắp thức ăn liền để tuột, hai mắt ngước lên nhìn ánh mắt sáng của ông
Thẩm. Vẻ mặt chân thành tha thiết, trong đầu giật mình bừng tỉnh hiểu
ra, coi như cũng hiểu ra ý của ông Thẩm.

Mím môi cười một tiếng, Mẫn Nhu lễ phép đồng ý: “Thẩm gia gia yên tâm, ngày mai cháu sẽ gọi Kỷ Nguyệt Hân tới chơi, Thẩm gia gia nói lời phải giữ lời đấy ạ”

“Không phải gọi Chân Ni sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận