Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Bà Lục mặc
bộ đồ công sở màu trắng ngà, tóc đen búi ra sau, trang điểm thanh lịch
nhẹ nhàng, ung dung cao quý toát lên sự giỏi giang, không như lần trước
khiến người khác cảm thấy mơ hồ, qua đó đoán được có lẽ bà từ nơi làm
việc chạy sang đây.

Là điều gì mà làm cho bà Lục giận đến thế.

Nhớ lại Thẩm Tấn Hàm vội vàng đưa hộ khẩu, bàn tay Mẫn Nhu vịn chặt cánh tay Lục
Thiếu Phàm không khỏi siết chặt, trái tim cô co lại khi thấy bà Lục giận dữ nhìn Lục Thiếu Phàm.

“Đây là những gì mà một người con trai Lục gia nên làm sao?

Bà Lục lấy
tờ giấy A4 ném lên cao giống như chiếc lá tàn khô từ từ rớt xuống, ánh
mắt Mẫn Nhu cũng nhìn theo, cả người ở trong ngực Lục Thiếu Phàm trở nên thẫn thờ.

“Con cho rằng kêu Tấn Hàm đi trộm thì có thể lừa dối được sao?”

Giọng nói
nghiêm khắc của bà Lục không ngừng to lên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự trang nhã. Cho dù là lỗi sai của cả Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm,
nhưng bà đều đem tất cả mọi tội lỗi trút lên một mình Lục Thiếu Phàm,
không hề chỉ trích Mẫn Nhu lấy một câu, ngay cả trừng mắt cũng không.

Lục Thiếu
Phàm khẽ nắm lấy tay cô đanh tính cúi xuống đất, sau đó đẩy nhẹ cô, bàn
tay với từng khớp xương rõ ràng xoa xoa mái tóc quăn, đôi mắt dịu dàng
an ủi cười nhìn cô: “Ngoan, vào phòng chờ anh”

Lục Thiếu Phàm xoay nhẹ cơ thể cô, đẩy cô đi hướng về gian phòng, ý bảo cô đi vào.

Trong ngực
Mẫn Nhu như có vật gì đó đè nặng xuống, miệng không cách mở to để thở,
lúc quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng to lớn của Lục Thiếu Phàm chặn đứng
tầm mắt của cô, đem bà Lục và thế giới của cô ngăn ra bên ngoài.

“Nếu không phải người bạn trong cục dân chính cho mẹ biết, con tính giấu mẹ, giấu Lục gia cả đời đúng không”

Không khí
trong phòng bị câu hỏi lớn tiếng chất vấn mà trở nên lạnh lẽo, Mẫn Nhu
sững sốt, không thể không tin một sự thật tàn nhẫn nhất : người lục gia
không chấp nhận cô.

“Con chưa từng giấu giếm ai, mẹ nói con trai lục gia thì phải có trách
nhiệm, lúc này con đang thực hiện trách nhiệm với bản thân”

Giọng nói Lục Thiếu Phàm hết sức bình tĩnh không hề có chút dao động cũng khiến cho sắc mặt của bà Lục đang giận mà tái nhợt.

“Lục Thiếu Phàm, con muốn cả mẹ và gia gia phải tức chết mới cam tâm đúng không?”

Mẫn Nhu đi
về trước một bước, tiếng trách mắng của bà Lục khiến cô khựng lại, bàn
tay đặt lên nắm cửa tính mở ra cũng chỉ siết chặt.

Bà Lục vẫn
chưa nguôi ý định ngăn cản, chẳng qua Lục Thiếu Phàm chưa bao giờ kể cô
nghe, thứ anh mang tới cho cô lúc này chỉ có hạnh phúc, còn mọi đau khổ
và khó chịu một mình anh đỡ lấy.

Giống như
khi bà Lục xuất hiện trong nhà của họ, anh không chút do dự liền lựa
chọn bảo vệ cô, một mình chịu sự trách móc nặng nề chất vấn của bà Lục.

Lần trước ở
Lục gia, đối mặt với lời nói như kim đâm của bà Lục cô đã bỏ chạy, thậm
chí từ bỏ cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Thiếu Phàm. Lúc này, cô còn muốn
giống như khi đó, chật vật bỏ chạy, trốn tránh bà Lục sao.

Nếu như một
cuộc hôn nhân chỉ có thể chạy trốn, như vậy sớm hay muộn cũng tới một
ngày, kẻ chạy trốn sẽ vì mệt mỏi mà khuất phục trước mọi khó khăn, còn
cô không muốn mất Lục Thiếu Phàm.

Hít sâu một
cái, Mẫn Nhu không đi vào phòng, chỉ xoay người đi về phía nơi hai mẹ
con đang giao tranh, trước vẻ mặt kinh ngạc của bà Lục và Lục Thiếu
Phàm, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy Lục Thiếu Phàm, mười ngón tay đan
vào nhau, vừa mang đến cho anh sự tin tưởng cũng là mang đến cho bản
thân dũng khí.

Nhìn thấy
hai người thân mật đứng sát bên, sắc mặt bà Lục càng khó coi hơn, hai
hàng lông mày nhíu lại, cánh môi mím chặt nhưng Mẫn Nhu không lùi bước,
dũng cảm cùng Lục Thiếu Phàm nghênh đón ánh mắt nghiêm khác đó.

“Con thật lòng muốn lấy Thiếu Phàm, muốn sống cùng anh ấy, xây dựng gia đình hạnh phúc của hai người, hi vọng mẹ có thể thành toàn cho chúng con”

Lời cầu xin
chân thành, vẻ mặt tha thiết, Mẫn Nhu đứng thẳng lưng nhìn bà Lục không
hề do dự, cho dù cầu xin nhưng ngữ khí kiên định không hề dao động.

Một tiếng
“mẹ” khiến cho bà Lục trở nên u ám, câu kế tiếp lại khiến cho lồng ngực
bà Lục phập phồng, nhưng vẻ mặt tao nhã không hề mất đi, vì giận mà méo
mó.

Bà Lục nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó mở mắt, trong mắt bình tĩnh như nước không hề thấy chút giận dữ

“Thiếu Phàm, Mẫn tiểu thư tuổi còn nhỏ có nhiều việc không hiểu, làm sao con
có thể khư khư cố chấp như thế tùy ý làm bậy, đem hạnh phúc cả đời của
Mẫn tiểu thư ra đùa giỡn, trong lúc chuyện chưa xé to chưa để lại hậu
quả thì nên biết chừng mực”

Mọi lời chỉ
trích của bà Lục đều nhắm vào Lục Thiếu Phàm, ngay cả một câu nặng lời
với Mẫn Nhu cũng không, nhưng lại khiến cho Mẫn Nhu khó chịu không thở
được.

“Mẫn tiểu thư, tôi thay mặt Lục gia xin lỗi cô, chuyện hôn sự này, tôi và
gia gia Thiếu Phàm đều không biết. Nếu sớm biết tin nhất định sẽ không
để nó làm càn, làm ra chuyện hủy hoại danh dự con gái nhà lành như thế”

Bà Lục không hề kiêng dè cúi người thành khẩn ta tội với Mẫn Nhu, trong lời nói đem
Mẫn Nhu đặt lên vị trí cao, trách cứ Lục Thiếu Phàm đồng thời không quên khen ngợi cô, kỳ thật muốn cảnh báo cô.

Nếu cô kết
thúc với Lục Thiếu Phàm, thì cô là cô gái tốt thấu tình đạt lý, nếu cứ
dính lấy Lục Thiếu Phàm, cô là loại chẳng biết xấu hổ, là phụ nữ không
có danh dự

Mẫn Nhu bị
năm ngón tay của Lục Thiếu Phàm siết chặt như muốn đứt ra từng đoạn,
giống như sợ cô vì những lời của bà Lục mà bỏ đi lần nữa, lần này có thể sẽ không bao giờ quay đầu lại.


Mẫn Nhu mím môi, không vì đau mà thả tay anh ra, năm ngón tay cũng bấu chặt năm ngón tay của anh khiến cho anh an tâm.

Môi Lục
Thiếu Phàm đang mím chặt bỗng trở nên ôn hòa, bàn tay cũng thả lỏng,
nghênh đón sự phản đối và ngăn cản của bà Lục, lãnh đạm nói: “Mẹ dùng kế ly gián với con không thấy quá đáng sao?”

Bà Lục vì
giận Lục Thiếu Phàm mà mặt tái xanh, đôi bàn tay mảnh khảnh thu lại nắm
thành quyền, giận dữ trừng mắt nhìn Lục Thiếu Phàm một cái, xoay người,
cầm lấy chiếc túi da trên ghế, trước khi đi ánh mắt sâu xa liếc nhìn Mẫn Nhu.

“Nếu mẹ đã không quản được con, vậy thì để gia gia quản!! Con tự mình giải quyết cho tốt”

Mẫn Nhu căng thẳng cô không quên Lục gia còn có một vị tham mưu trưởng. Nghe bà Lục nói thế, có phải Lục tham mưu trưởng đối với cuộc hôn nhân giữa Lục
Thiếu Phàm và cô luôn phản đối, có phải đó là điềm báo cho những khó
khăn sắp tới’?

Bà Lục nuốt
cơn giận vào bụng, dáng người tao nhã mất hút trong căn hộ, nhưng tiếng
đóng cửa thật to cho thấy tâm trạng lúc nãy của bà.

Cơ thể đang
đứng thẳng của Mẫn Nhu vừa nhìn thấy bà Lục mất hút liền mềm nhũn, không nhịn được giật nhẹ tay Lục Thiếu Phàm, bất an hỏi: “Chúng ta có phải đắc tội rất nhiều người không?”

Vẻ mặt
nghiêm túc sắt đá của Lục Thiếu Phàm vì Mẫn Nhu mà trở nên nhu hòa, đôi
đen thâm sâu từ từ vui vẻ trở lại, bàn tay vuốt ve gương mặt hồng hồng
vì sợ của cô,, hai bên khóe môi tạo thành độ cong ưu nhã.

“Đắc tội ai không quan trọng, quan trọng là Mẫn Nhu có rúc vào trong mai rùa của mình lần nữa không, dù Lục Thiếu Phàm kêu thế nào cũng không chịu
đi ra ngoài”

Trái tim Mẫn Nhu run lên, trong mắt cảm động, nhẹ nhàng bước lên hai tay ôm chặt Lục Thiếu Phàm, đem đầu mình tựa vào vòm ngực gầy gò của anh, mỗi một từ cô trả lời đều nghiêm túc chắn chắn.

“Mai rùa bị Lục Thiếu Phàm ném đi rồi, Mẫn Nhu không thể trốn ở đâu được nữa, ngoại trừ trong lòng Lục Thiếu Phàm”

Lời nói nghiêm túc của cô khiến Lục Thiếu Phàm cười khẽ, cánh tay của ô cũng không hề bị siết chặt nữa.

Khi Mẫn Nhu
từ phòng tắm đi ra thì thấy Lục Thiếu Phàm ngồi trên giường xem tạp chí, gương mắt tuấn tú cao nhã bao phủ dưới ánh đèn ngủ tỏa ra một vầng sáng hài hòa khiến cho anh trở nên thật anh tuấn và hấp dẫn.

“Em tắm xong rồi, anh vào tắm đi”

Ánh mắt Lục
Thiếu Phàm dời khỏi cuốn tạp chí nhìn về phía cửa phòng tắm. Do nhiệt độ không khí nên hai gò má trăng nõn thuần khiết sau khi tắm lại đỏ ửng,
hàng mi thon dài rậm rạp trở nên ướt đẫm, cứ tưởng sẽ là đóa sen hồng
rực lửa trong chớp mắt lại thành hoa phù dung thanh thủy đứng trước mặt
anh.

Để cuốn tạp
chí trong tay xuống, Lục Thiếu Phàm thong thả đứng dậy, mỉm cười nhìn
Mẫn Nhu đang lau khô tóc rồi bước vào phòng tắm.

Nghe tiếng
nước chảy trong phòng tắm vang lên, bàn tay lau khô tóc của Mẫn Nhu bắt
đầu chậm lại, ánh mắt nhìn về phía cuốn tạp chí Lục Thiếu Phàm đang để
trên giường.

Là tạp chí
chính trị theo tuần, nhìn tấm ảnh bìa hình chính trị gia Mẫn Nhu không
khỏi chán nản, lấy cô, tiền đồ sau này của Lục Thiếu Phàm sẽ bị ảnh
hưởng ra sao?

Gian nan
tiếp nối, cẩn trọng, hoặc sẽ dừng lại không tiến lên.. Dù là kết quả nào cũng không thể lên như diều gặp gió, điểm này Mẫn Nhu rất rõ, Lục Thiếu Phàm sao lại không hiểu cái lợi và hại trong đó?

Cửa phòng
tắm mở ra, Lục Thiếu Phàm từ bên trong đi ra, Mẫn Nhu đã nằm trên giường hai mắt nhắm lại, hàng mi như cánh bướm khẽ run, mái tóc đen quăn xõa
bên gối tạo thành một bức tranh thủy mạc, gương mặt sáng sủa nhỏ nhắn có vẻ thơ ngây mà trẻ con.

Cảm giác ấm
áp trong chăn bị một luồng khí lạnh tiến vào khiến cho Mẫn Nhu đang buồn ngủ phải run rẩy, tỉnh táo lại giụi nhẹ hai mí mắt nặng chịch, hai tay
chống lên, tựa vào giường mơ hồ nhìn người ở bên cạnh, miễn cưỡng nói:

“Anh tắm xong rồi sao?”

“Phải”

Một giọng
nam truyền vào trong ý thức hỗn độn của cô, Mẫn Nhu khẽ ngáp, đôi mắt lờ mờ không mở hắn, theo cảm giác tiến sát vào nguồn nhiệt bên cạnh mình.

Vì cô đối
với Lục Thiếu Phàm đã có tình cảm khác thường cho nên khi anh nằm bên
cạnh cô, cô liền muốn được làm nũng, hưởng thụ sự quan tâm yêu thương
của anh.

Hai cánh tay như dây quấn ôm lấy lưng áo Lục Thiếu Phàm, cơ thể mềm mại tựa vào
người anh muốn tìm một chỗ thoải mái nhất để nằm, đôi môi đỏ mọng sáng
bóng nhẹ than:

“Anh ôm em!!

Bên trong
phòng ấm áp, Lục Thiếu Phàm chỉ biết nhìn cô gái nhỏ lười biếng nằm
trong ngực, khóe môi cong lên vì buồn cười, không dám lộn xộn cẩn thận
vươn tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô.

Bên môi nở
nụ cười ngọt ngào, Mẫn Nhu hướng đầu mình cọ cọ vào người Lục Thiếu
Phàm, bàn tay nhỏ khua lung tung dùng chăn che hai người lại, sau đó hài lòng tiếp tục ôm Lục Thiếu Phàm.

Mùi hương
bạc hà quẩn quanh trong mũi khiến Mẫn Nhu hơi tỉnh táo, nhưng vẫn không
muốn rời đi cái ôm ấm áp của Lục Thiếu Phàm. Cô xoa xoa hai mi mắt, từ
từ thích ứng với ánh đèn sáng.

“Chồng à, gia gia của anh rất hung dữ sao?”

Vỗ nhẹ sau
lưng cô, tiếng cười Lục Thiếu Phàm bên trong phòng rất nhẹ nhàng mà bay
bổng, ngón tay thon dài nhéo lấy chóp mũi cô, thở dài: “Không phải là một ông già, còn hò hét được là tốt rồi”

Mẫn Nhu bất mãn cong môi, đưa tay đẩy bản tay trêu cợt của Lục Thiếu Phàm ra, tiếp tục ôm lấy anh nói to: “Nếu gia gia anh là người bảo thủ, chẳng phải em sẽ rất thê thảm sao?”

Lục Thiếu
Phàm khẽ cười, đôi mắt đen trong suốt hơi cong lên không để tâm đến sự
lo lắng của cô, ôm cô thật chặt vào lòng, rồi áp môi lên trán cô.

“Ngốc ạ, cứ thuận theo tự nhiên là được”

Chẳng qua kẻ an phận lại giống như gà bị chọc tiết, đột nhiên thoát ra khỏi lòng Lục Thiếu Phàm, vẻ vui mừng hiện lên trong mắt, hưng phấn nhìn vẻ mặt đang

khó hiểu của Lục Thiếu Phàm nói:

“trên tivi không phải cũng diễn thế sao, một cặp không được gia tộc đón nhận
sẽ uyên ương mệnh khổ, chờ thêm một hai năm, ôm đứa con trở về, đau đớn
cầu xin sau đó chờ người trong nhà chấp nhận họ!”

Giảo hoạt che miệng cười, Mẫn Nhu cười híp mắt ghét sát vào gương mặt Lục Thiếu Phàm, hỏi ý nói: “Nếu không chúng ta thử một chút đi?”

“Thử một chút sao?”- Lục Thiếu Phàm chợt nhíu mày, nhìn Mẫn Nhu cười đến vô tâm vô phế gương mặt nhỏ phồng to, hỏi ngược lại.

Đôi mắt to
của Mẫn Nhu khẽ đảo, chưa biết trả lời ra sao thì cả người nghiêng về
trước, trời đất xoay chuyển, cả cơ thể nhỏ nhắn mềm mại bị một cơ thể
đàn ông thật cao lớn rắn rỏi đè xuống dưới.

Bàn tay mạnh như gọng kềm không kịp nắm lấy eo thon của cô, cả thân hình cao lớn đè lên trên khiến cho hơi thở trở nên khó khăn, đôi mắt mở to kinh hoàng
nhìn vẻ mặt cười đến vô hại của Lục Thiếu Phàm.

“Muốn thử thì phải tạo người trước, anh nói như thế có đúng không vợ yêu?”

Một luồng
hơi thở đầy nam tính phả trên mặt cô, giọng nói trong trẻo ôn nhuận nay
lại trở nên khàn khàn, ngang hông lại tạo ra ma sát khiến cô khó chịu,
cơ thể không chịu bị khống chế liền giằng co.

“Đừng nhúc nhích”

Giọng nói
của anh khàn khàn, bàn tay to lớn đang giữ lấy eo cô liền dời đi giam
cầm lấy đôi tay lộn xộn của cô, đem nó đặt lên trên đỉnh đầu, không nhìn thấy vẻ chống đối và bất mãn của cô, ngũ quan nho nhã nở nụ cười đắc ý xuân phong dào dạt.

“Vợ yêu, vì để tương lại sau này của chúng ta được thoải mái, không bị quấy rầy hay chúng ta đem cơm nấu chín đi”

Lời nói quá
rõ ràng lại rất có lý , gương mặt nhỏ nhắn của Mẫn Nhu vì câu nói của
anh mà đỏ như máu, đôi môi run lên lại không thể phát ra tiếng, cánh môi hé mở khiến cho nhiệt độ trong đôi mắt đen của Lục Thiếu Phàm tăng lên.

Bàn tay Lục
Thiếu Phàm giữ lấy eo nhỏ của cô khiến cho cô áp sát lấy cơ thể đang
nóng đến muốn bừng cháy của anh, đôi môi hoàn mỹ cong lên, cánh môi nhẹ
nhàng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng đang hé mở của cô.

“Lục…”

Tim Mẫn Nhu
đập nhanh muốn nói gì đó kết quả để cho Lục Thiếu Phàm thừa cơ hội,
chiếc lưỡi mềm mại tiến vào miệng cô, muốn trốn lại trốn không thoát chỉ có thể trúc trắc phối hợp, cùng anh triền miên.

Mẫn Nhu
hoảng sợ đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm trần nhà, cho đến khi môi bị cắn một cái đôi mắt mới đung đưa nhìn lên Lục Thiếu Phàm.

Đôi mắt đen
nóng bỏng mang theo tình cảm sâu nặng và nhiều si mê, hoàn toàn bộc lộ
không hề che dấu trước cô, Mẫn Nhu nuốt nước miếng, từng đường cong trên cơ thể bị lắp đầy khiến cô cảm thấy được biến hóa trên người anh, nhất
thời cả người cứng đơ như trúng bùa mất đi tất cả sức lực mềm nhũn nằm
dưới thân anh.

Nụ hôn nóng
bừng, anh thỏa thích mút lấy đầu lưỡi cô, trước biểu hiện ngây ngô của
cô, anh dịu dàng dây dựa, nước bọt ngọt ngào không được phân bố khiến
Mẫn Nhu khẩn trương phát ra tiếng rên như mèo kêu, cơ thể run rẩy bắt
đầu không nghe lời mà ngọ nguậy, lại bị anh dùng sức ngăn lại.

Đột nhiên
lưỡi của anh rời khỏi miệng cô, khi cô vừa mở to miệng hít thở luồng
không khí không bị ngăn lại liền nghe thấy âm thanh thở dốc của anh khi
vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng ướt át phả ra.

Trên môi vẫn còn lưu cảm giác ấm nóng, hai mắt Mẫn Nhu mê loạn phủ một tầng sương mù dày, tay bị giữ lại trên đỉnh đầu không biết từ khi nào đã thôi giãy
giụa, vô lực để trên gối.

Trên cánh
môi sưng đỏ nụ hôn dịu dàng vừa hạ xuống, tim Mẫn Nhu đã đập mạnh, ánh
mắt ngơ ngẩn nhìn về phía gương mặt tuấn tú không mất đi sự thành thục,
nhẹ nhàng chà sát môi cô, không giống như vừa nãy điên cuồng kích thích nhưng lại khiến cô động tình.

Cảm giác tê
dại trên môi khiến cô vươn đầu lưỡi liếm nhẹ. Khi cô chạm vào được đôi
môi nóng như lửa của anh thì anh liền dời đi, hàng loạt những nụ hôn
nóng bỏng triền mên rớt xuống sau tai cô, sau đó là mặt, dưới cằm, cổ
cũng để lại hàng loạt dấu ấn

Cảm giác
ngột ngột trên cổ khiến cô càng nâng cằm dưới lên, âm thanh quyến rũ
cũng trở nên cao hơn. Trên chiếc gối màu trắng những sợi tóc theo đầu cô đung đưa tạo thành một đường cong duyên dáng.

Lục Thiếu
Phàm không ngừng hôn xuống cho đến khi đụng phải vật cản, mới ngừng lại, ánh mắt như lửa thiêu nhìn chiếc áo ngủ chướng mắt, không vui nhíu mày.

“Lục Thiếu Phàm”

Một giọng
nói e thẹn vang lên phía trên, ánh mắt thâm thúy nóng bỏng của Lục Thiếu Phàm vừa ngẩng lên đập vào mắt là gương mặt nhỏ xinh đẹp quyến rũ, ngũ
quan xinh xắn khó chịu nhăn nhúm lại, không ngừng thở dốc.

“Gọi chồng …”

Giọng nói
khản đặc của đàn ông mang theo chất độc rót vào tai cô, cắn hôn vào
vành tai khiến cô không kiềm được run lên, cúi đầu nức nở, nghênh tiếp
anh, đôi mắt xinh xắn chớp chớp, run rẩy kêu: “Chồng à…”

Lục Thiếu
Phàm mỉm cười hài lòng, gương mặt tuấn mỹ tỏ vẻ yêu chìu người nằm dưới, bàn tay anh cởi bỏ nút áo ngủ thứ nhất, bàn tay đang rũ ra bỗng nhiên
giãy giụa, đôi mắt ngại ngùng dõi theo anh, vừa khẩn trương vừa sợ.

“Đừng sợ!”

Giọng nói
dịu dàng thì thầm vào tai cô, bàn tay nóng bỏng vuốt nhẹ hai gò má đỏ
bừng, dịu giọng dụ dỗ, cơ thể cô từ từ thả lỏng, năm ngón tay không chần chờ nhanh chóng cởi bỏ những nút còn lại.

Nút áo mở
ra, nhìn cảnh đẹp hoàn toàn phơi bày, Lục Thiếu Phàm chỉ cảm thấy máu
nóng trong người chạy tán loạn, lý trí của anh khi nhìn thấy thân thể
trắng nõn phía dưới đều mất đi, dục vọng trong mắt nhanh chóng lan ra.


Cô lại không mặc áo lót.

Yết hầu lên xuống, nhìn bộ ngực cao ngạo đầy đặn trước mắt một luồng khí nóng tràn
vào đại não, trước ánh nhìn đó cô nằm phía dưới cũng bất an thẹn thùng.
Trong lòng điên cuồng không kiềm được nữa, anh cúi thấp đầu, từng nụ hôn nóng bỏng rớt xuống nơi căng đầy của cô.

“ưm..”

Khi ngón tay thô ráp của anh đặt lên nơi căng đầy, cô giống như bị điện giật, không
kiềm được cất cao giọng, ý thức được bản thân đang làm gì, Mẫn Nhu xấu
hổ cắn môi đỏ mọng, buộc bản thân nuốt xuống thứ âm thanh làm người ta
mặt đỏ tai hồng.

Những nụ hôn liên tiếp rớt xuống trên da thịt mềm mại trơn nhẵn của cô, thân thể Mẫn Nhu như bị kích thích, hai mắt mở to như có bông hoa ngũ sắc đang nở rộ khiến cô từ từ đắm mình.

Đôi môi nóng như lửa lướt xuống dưới bụng, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của Mẫn Nhu cong
lên, tạo thành một đường cong tuyệt mỹ gây nên sức hấp dẫn chết người.

“Nhu…”

Tiếng kêu êm ái của anh khiến cô lấy lại bình tĩnh, thân thể không xương rơi xuống
giường, đôi mắt xinh đẹp mờ ảo, âm thanh ưm rất nhỏ như có như không, vẻ đẹp tinh sảo tuyệt mỹ, vóc người hoàn hảo khiến cô như con mèo hoang
quyến rũ, làm cho người khác vì cô mà đánh mất lí trí.

“Chết tiệt!”

Nghe Lục
Thiếu Phàm đột nhiên nói tục, Mẫn Nhu hoảng hốt ý thức quay về, đầu khẽ
nghiêng, cảnh nhìn thấy khiến cô mặt đỏ tai hồng.

Lục Thiếu
Phàm ngồi ngang trên người cô, ngón tay thon dài như được điêu khắc đang không ngừng đẩy quần áo ngủ của cô, động tác linh hoạt như nước chảy
mây trôi liên tục mà ưu nhã, không hề có chút rối loạn hay gấp gáp.

Thân người
đàn ông cao to trắng nõn xuất hiện trong mắt cô, Mẫn Nhu xấu hổ nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy tiếng cười vui vẻ ranh mãnh đầy hài lòng của
anh.

Chiếc quần
ngủ bỗng nhiên bị thả lỏng, Mẫn Nhu kích động nắm chặt lấy ra giường,
ngay cả thở to cũng không dám, tùy ý để bàn tay nóng bỏng của anh lướt
qua chiếc đùi ngọc bóng loáng của cô, cảm giác kích động mãnh liệt khiến cô muốn khép chân lại, thế nhưng anh không chấp nhận liền dùng thân
hình cao to hoàn mỹ của mình chen vào giữa hai chân cô, khiến cô vừa
nóng vừa giận lại chỉ biết đỏ bừng mặt

Ngắm nhìn
đôi môi đỏ mọng đang chu ra dáng vẻ ngây thơ khiến Lục Thiếu Phàm sung
sướng nhíu mày, nhìn cô khó chịu giữ chặt lấy ra giường vẻ quyễn rũ đến
mê người, trong đôi mắt lóe lên chút ganh tị không dễ dàng nhận ra nhưng khi thấy vẻ bất lực của cô thì liền trở nên nhu hòa.

Lồng ngực
rắn rỏi áp sát bộ ngực đầy đặn của cô, cả thế giới của cô như bị một
luồng sáng xâm nhập, cướp đi sự an tĩnh còn sót lại.

“ô.. ô”

Khó chịu
khiến cô lay đầu, mái tóc xõa loạn trên giường, giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rớt xuống gối, chiếc khăn trải giường trắng như tuyết ướt đẫm
nước.

Cánh tay
trắng khôi phục được thả ra liền vòng lấy cơ thể gầy gò của anh, cơ thể
trống rỗng muốn tìm sự an ủi, khi ở phía dưới bị đầu ngón tay thon dài
của anh thăm dò cô không kiềm được nở mở miệng.

“Ừ.. ừ… không… ông xã….”

“Nhu, thả lỏng được không?”

Lục Thiếu Phàm nằm trên người cô, cố nén dục vọng bị cô mê hoặc, giọng nói khàn khàn trấn an nỗi thấp thỏm lo âu trong cô.

Nước mắt che kín hai gò má đỏ ửng, lông mi dài ướt đẫm, cánh môi sưng đỏ không ngừng tràn ra tiếng kêu khó chịu khiến cho người đàn ông trên người dường như không khống chế được…

Nụ hôn nóng
như lửa ở trên môi cô, cùng cô triền miên, hai cánh tay chống hai bên
sườn, để mặc cánh tay mảnh khảnh của cô khóa chặt anh.

“Thiếu Phàm… ông xã à…”

Cô khó chịu
vặn vẹo người, hàm răng trắng vì giận cắn vào anh thật mạnh, anh mỉm
cười đôi mắt đen nhướng lên không hề mất đi sự quyến rũ, nhẹ nhàng vuốt
chóp mủi ửng đó của cô, hai chân để cô được tự to đung đưa đùi

Khi để cô
cảm nhận được dục vông nóng như lửa, cơ thể không xương mềm mại bỗng
chốc cứng ngắn, giữ lấy hai tay của anh, hơi thở dồn dập.

“Nhu, đừng sợ….”

Giọng nói
thả lỏng, an ủi nỗi sợ hãi khẩn trưởng của cô. Mẫn Nhu sợ đến không dám
mở mắt nên không nhìn thấy giữa hàng lông mày của anh vừa thoát đi nỗi
lo lắng.

Thân thể
mảnh mai run lên, Mẫn Nhu theo cảm giác, đầu để trên gối hướng lên hôn
nhẹ lên cánh môi với những đường nét rõ ràng của anh, chủ động làm cho
anh thoải mái không hề e dè, dưới thân đột nhiên bị ép xuống, anh tiến
vào trong cô.

“A!”

Tiếng kêu
thất thanh vang lên trong phòng, ở dưới thân Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu đau đớn hai lông mày đen nhíu lại, cơ thể như xé ra từng đoạn, hai gò má
đang ửng hồng liền biến mất thay vào đó là vẻ tái nhợt, mười ngón tay ở
sau lưng Lục Thiếu Phàm lưu lại vô số vết cào màu đỏ.

“Đau quá….!”

Mẫn Nhu kêu
gào tố cáo ai đó đắc tội, hai tay chống ở giữa hai người tạo nên một khe hở, nửa thân dưới về đau mà không ngừng đon đưa, muốn tìm cách thoát
khỏi cảm giác đau vạn phần này.

Gương mặt
tuấn tú của Lục Thiếu Phàm tỏ vẻ sợ hãi không dám tin, nhìn vẻ mặt đau
đớn của Mẫn Nhu không có gì là giả tạo, ánh mắt nhìn xuống, kinh ngạc
nhìn vệt máu đỏ không ngừng từ nơi hai người thân mật chảy ra, quên đi
mọi phản ứng.

“Nhu, em vẫn…”

“Lục Thiếu Phàm, anh là tên xấu xa!”

Trước sự
mắng mỏ của cô, anh không giận ngược lại trên gương mặt tuấn tú đang
bàng hoàng còn mang theo niềm vui sướng kể khôn xiết, anh cúi người, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm.

“Lục Thiếu Phàm, anh mau ra ngoài đi!”

Đôi tay nhỏ
đánh vào lồng ngực anh như mưa, cô hờn dỗi ra lệnh cho anh, trong đôi
mắt đẹp phong tình vạn chủng có xấu hổ có thẹn thùng lại cho chút lí trí vừa tụ lại hóa thành hư không.

Đôi môi chặn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói, không để ý đôi tay đang đánh
vào mình, dưới thân lại tiến vào, nhưng khi thấy cô sợ hãi nhíu mày quên cả phản kháng, anh đành kiềm hãm cơn dục vọng đang hành hạ bản thân đợi cô thích ứng.

Mái tóc đen
như mực mơ hồ bị mồ hôi thấm ướt, Lục Thiếu Phàm cảm thấy cổ gọng như bị hỏa thiêu, lửa đốt, cảm giác khô nóng, yếu hầu động đậy, đôi mắt như
thiêu cháy mọi thứ nhìn chằm chú biểu hiện của cô, lại phát hiện cô hình như đã ngủ quên, dở khóc dở cười.


Anh cố nén nỗi đau thua thiệt, cô tốt lắm, dám gạt anh, ngủ quên mất.

Anh giận dỗi nặng nề đi vào trong, khi thấy tiếng rên rỉ kiều mị của cô, đuôi lông
mày đắc ý nhảy lên. Trong lúc cô từ từ thức giấc thì những nụ hôn nóng
như lửa tựa như nước thủy triều đập mạnh vào mặt cô.

“Ừ….”

Cẩn thận đi
vào, rồi từ từ rút ra, anh quan sát từng biểu hiện nhỏ của cô. Khi cô
nhíu mày anh liền an phận dừng lại, tình cảm thương yêu dào dạt không
lời nào tả được.

Mẫn Nhu thở
hổn hển, mỗi khi anh va chạm cô lại kiều mị rên lên, một tiếng cao hơn
một tiếng, đau đớn mất đi, đổi lại chỉ có luồng khoái cảm xa lạ, sự
nhiệt tình của anh có thể nhấm chìm cả chính bản thân Lục Thiếu Phàm,
anh cùng cô trầm mình trong biển tình.

“Bà xã…!”

“A—!”

Khi cô hoàn
toàn thích ứng sự tồn tại của anh trong cơ thể, ngũ quan tươi sáng không còn đau đớn nhăn lại, thậm chí còn nở nụ cười sung sướng hấp dẫn người
khác, cô giống như cây thuốc phiện làm cho anh nghiện không thể tự thoát ra được.

Tốc độ càng
lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ dụ hoặc càng dồn dập, gió đêm thổi vào làm
mành cửa bay lất phất nhưng không thể thổi tan nhiệt độ không ngừng tăng cao trong căn phòng…

Nắng sớm
chiếu vào căn phòng yên tĩnh, Mẫn Nhu nhẹ ngâm một tiếng, từ từ thức
giấc. Căn phòng quen thuộc, chiếc giường lớn quen thuộc, thâm chí cả
chăn mền cũng rất quen, chỉ có điều duy nhất khác lạ là, dưới chăn, trên người cô không có một mảnh vải, thắt long thon nhỏ bị một bàn tay to
giữ lấy.

Đôi mắt nhẹ
nhàng khép lại, cảnh điên cuồng tối hôm qua như nước thủy triều ập vào
đầu, gương mặt liền trở nên bối rối vì chính những hành động buông thả
của bản thân. Đột nhiên một thân hình nam tính kề sát sau lưng, khiến
cho sự bối rối chỉ dừng lại trong chốc lát còn lại là kinh hoảng.

Lục Thiếu
Phàm vẫn không thức giấc, chỉ thoáng lật mình càng ôm cô chặt hơn, gương mặt vùi sâu vào tóc cô mang theo mùi thơm bạc hà thơm ngát thoang
thoảng trong hơi thở, ấm áp phả vào chiếc cổ hương của cô.

Mẫn Nhu nhẹ
nhàng lấy tay Lục Thiếu Phàm ra, thấy anh vẫn chưa tỉnh cô mới nhẹ nhàng vé góc chăn lên, nhẹ đặt chân xuống giường, hai chân vừa đặt xuống đất
lại đứng không vững mém chút nữa là ngã xuống.

Bị đau đớn,
Mẫn Nhu cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình, toàn là chứng cớ phạm
tội của người khác để lại, kết quả của một đêm điên cuồng khiến cho
người cô khắp nơi đều toàn vết hồng loang lổ, không có chỗ nào bình
thường.

Quay đầu lại nhìn người đàn ông vẫn ngủ say, bộ ngực với những đường cong duyên dáng lộ ra ngoài, ở sau lưng và tay xuất hiện không ít vết cào còn mang theo máu, là do cô tối qua để lại sao?

Mẫn Nhu mỉm cười khóe môi nhếch lên, đôi mắt ngượng ngùng mang theo niềm hạnh phúc nhìn Lục Thiếu Phàm.

Dưới ánh
nắng, dung mạo ung dung tuấn tú cao quý lại có vẻ an bình và điềm tĩnh, sự chính chắn và sâu sắc cũng mất đi, bên môi Lục Thiếu Phàm tạo thành
độ cong rất tự nhiên tựa như cá hải thông, có vẻ đắc ý và tràn đầy hạnh
phúc.

Ngồi lại bên giường, ánh mắt thâm tình nhìn xuống cánh môi của anh. Cô cúi thấp
người, tựa như chuồn chuồn nước, khi cánh môi sưng đỏ đáp xuống, cô
giống như con mèo nhỏ ăn vụng thành công vui vẻ mỉm cười rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nước từ vòi
sen ấm áp phun lên người cô, những vết hồng cũng từ từ nhạt dần nhờ dòng nước ấm, gương mặt nhỏ nhắn tươi sáng được dòng nước rửa sạch, run rẩy
nhắm hai mắt, khóe môi tạo nên độ cong.

Lau sạch sẽ
cơ thể, Mẫn Nhu mới phát hiện mình quên mất một việc là đem theo quần áo khi vào tắm. Cô nghĩ Lục Thiếu Phàm ngủ say như vậy chắc chưa tỉnh nên
lặng lẽ mở cửa phòng tắm.

Một chân thò ra khỏi phòng tắm, cả cơ thể bị một luồng sức mạnh kéo ra ngoài, vừa
ngẩng đầu mặt đã chạm vào đôi môi nóng như lửa, sau lưng lại là vách
tường lạnh như băng, đôi mắt hé mở chỉ thấy tròng mắt đen ranh mãnh đắc ý của Lục Thiếu Phàm.

“A, anh mau buông ra!”

Cô làm nũng
vỗ nhẹ cánh tay anh, phát hiện anh cũng không mặc quần áo, cả người to
lớn thản nhiên đứng trước mặt cô, liền xấu hổ ra lệnh.

Gặm cắn môi
cô một lát anh mới cảm thấy hài lòng liền buông ra, hai tay chống vào
tường, giam cô giữa anh và vách tường thưởng thức vẻ mặt mê hoặc của cô, cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô.

“Cho tới bây giờ đều là anh hạ lệnh cho người khác, chưa có ai dám ra lệnh cho anh cả!!”

Trên gương
mặt thanh tú là nụ cười lưu mang xấu xa, Mẫn Nhu chớp mắt, mãi một lúc
mới xác nhận bản thân không nhìn lầm, cô hờn dỗi hất cằm:

“Ý anh nói em không thể ra lệnh cho anh?”

Đối mặt với
đôi môi đỏ mỏng đang nâng lên, anh hứng trí nói một câu, mày nhướng cao. Ở bên tai của cô thổi ra một luồng không khí nóng, giọng nói khàn khàn
khiến tai cô ửng hồng:

“Dĩ nhiên là được nhưng em phải trả giá rất lớn, bà xã à, giống như tối qua, anh không phải rất nghe lời em sao, hử?”

“Lục Thiếu Phàm, anh đúng là đồ lưu mạnh!”

Cô xấu hổ đưa chân, thế nhưng anh lại đột ngột thả cô ra, môi cong lên cười xấu xa khép cửa phòng tắm lại.

Đến khi Lục
Thiếu Phàm từ phòng tắm bước ra Mẫn Nhu đã không còn trong phòng, ánh
mắt nhìn áo sơ mi và đồ tây đã chuẩn bị sẵn để trên giường, khóe môi Lục Thiếu Phàm cong lên sung sướng.

“Không còn sớm nữa, anh mau ăn sáng đi.

Mặc áo sơ mi vào, đóng nút trên cổ tay áo, một cái đầu ló qua cửa, tay chống lên
khung cửa, Mẫn Nhu một tay cầm thìa, nhớ tới nụ hôn của Lục Thiếu Phàm
và cái thìa, hành vi xấu xa đó là do cô mà ra

Mẫn Nhu thấy hai mắt mờ ám của Lục Thiếu Phàm, hai má vội đỏ lên, ho một tiếng không dám nhìn thẳng anh chỉ xoay người chạy về phòng bếp.

Trên bàn cơm chỉ có cháo và rau xào rất đơn giản, không có những thức ăn tây hoa mĩ
lại khiến cho anh hạnh phúc khóe miệng mỉm cười, bởi vì tất cả đều do vợ đích thân làm.

“Ăn nhiều một chút, nếu không không có sức làm việc”

Nhìn chén
cơm rau trộn không ngừng nhiều thâm, Lục Thiếu Phàm bất đắc dĩ cười, đôi mắt đen thâm thúy nhìn Mẫn Nhu, người kia vừa đón lấy ánh Lục Thiếu
Phàm liền vội vàng hạ thấp đầu giống như con dâu nhỏ thẹn thùng.

Gương mặt
tươi sáng nhỏ nhắn mất đi tính trẻ con, sau một đêm lại mang theo vẻ
quyến rũ thành thục của nữ nhân, cô giống như đóa hoa chớm nở trong đêm, còn cô từ này về sau chỉ thuộc về mình anh.

Nghĩ tới đó, tâm trạng Lục Thiếu Phàm trở nên vui vẻ ăn tất cả rau, dù nó rất mặn
nhưng trái tim như được phủ mật ngọt, hạnh phúc và ngọt ngào.

“Tối nay, chúng ta sẽ về Lục gia”

Khi tiễn Lục Thiếu Phàm ra cửa, anh đột nhiên cầm tay cô, cẩn trọng nhìn, nghiêm túc nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận