Những ngày
mùa thu, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, gương mặt lạnh lùng đầy vẻ
cô đơn phơi bày đến không có chỗ trốn, ngẩn người đứng lặng dưới ánh mặt trời. Di động không ngừng reo lên, anh lại như quên mọi động tác, ánh
mắt vẫn dõi theo Mẫn Nhu.
“Thiếu Tổng, tới lúc phải lên máy bay rồi”
Phía sau
người trợ lý hồng hộc chạy theo Kỷ Mạch Hằng, sắc mặt có chút gấp gáp,
nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng đứng bất động trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội
tắt điện thoại, không quên giục nói.
Có trời mới
biết, khi anh ta làm xong thủ tục, quay đầu lại thì chẳng thấy Thiếu
Tổng đâu. TRong lòng vừa lo vừa bất an, còn mấy phút nữa là mấy bay cất
cánh, anh ta cũng không muốn thiếu tổng bỏ lỡ cuộc hội nghị thương mai
quan trọng này, nên cuối cùng kẻ xui xẻo vẫn là anh ta/
Kỷ Mạch Hằng nghe trợ lý gọi mình, ánh mắt lóe lên khôi phục sự lạnh lẽo, đôi mắt từ xa dời lại quay người đi về phía thang máy.
Trợ lý khó
hiểu phóng mắt về phía Kỷ Mạch Hằng nhìn, chỉ nhìn thấy khách du lịch đi qua lại không hề thấy có gì khác thường. Anh ta nhíu mày, xoay người
đuổi theo Kỷ Mạch Hằng, sau đó báo cáo công việc đã sắp xếp.
“Thiếu Tổng, tôi đã đặt sẵn khách sạn bên New York, cuộc họp diễn ra ở..”
Kỷ Mạch Hằng chỉ nhẹ nhàng đáp, không hề nói nhiều lời, một mình chìm đắm trong thế
giới của anh, làm cho anh trong lúc nhất thời không thấy có bóng người
đang chạy tới.
“Thiếu tổng, cẩn thận!”
Hai người va chạm mạnh, điện thoại di động rơi xuống phát ra âm thanh giòn tan, dù
trợ ý đã nhắc nhở nhưng người cũng ngã xuống đất.
“Thiếu tổng, anh không sao chứ”
Kỷ Mạch Hằng không để ý đến câu hỏi trợ lý, tay phải chạm nhẹ vào vai trái, mày nhăn lại tạo thành những nếp uốn, chứng thật anh bị đụng không nhẹ.
Môi nhếch
nhẹ, sắc mặt lúc nãy không thay đổi gì mấy, anh cũng không chửi ầm lên
cũng không đưa mắt nhìn cô gái đang té trên đất, chỉ cúi đầu nhặt di
động lên đi theo trợ lý vào thang máy.
Cô gái bị va chạm từ từ đứng dậy khỏi nền đá cẩm thạch trơn bóng, dùng sức vỗ đầu
mình cho tỉnh táo lại, tay chống lên mặt đất thì đụng vào vật gì đó rất
lạnh lẽo.
Mái tóc dài
rũ xuống, mày nhướng lên, cúi đầu, nhìn chiếc di động giống hết cái di
động Kỷ Mạch Hằng vừa nhặt lên, đôi môi anh đào cầm di động lên quan
sát.
“May quá không bị vỡ, cảm ơn ông trời, amen”
Phủi bụi
trên người, cô đem di động nhét sau vào túi, nghe tiếng gọi gương mặt
đang mỉm cười bỗng hốt hoảng, quay đầu nhìn thấy bảo vệ đang từ xa đi
lại, chân dùng sức bỏ chạy.
“Xin hành khách tắt điện thoại di động, cảm ơn”
Kỷ Mạch Hằng thắt dây an toàn, nghe tiếng tiếp viên hàng không vang lên, anh tắt
điện thoại đi như mọi ngày không hề cảm thấy lạ. Nhưng khi anh móc di
động ra lần nữa, phấn phím tắt máy thì màn hình nền khiến đôi mắt anh co lại, sau đó ánh mắt trở nên lạnh tựa băng.
Kỷ Mạch Hằng nhìn chăm chăm màn hình, trong đầu nhanh chóng tập họp lại các kí ức,
nhớ tới gương mặt cổ quái lúc nãy, lông mày nhíu lại, môi mở ra, giọng
nói không biết là vui hay buồn.
“Jayson, mau nghĩ cách báo cho bên Newyork máy điện thoại tôi bị trộm..”
Trên bầu
trời xanh thẳm, chuyến bay quốc tế tới Newyork chậm rãi lọt qua đám mây, phía dưới đường bay cũng chỉ có vài chiếc phi cơ, một chiếc máy bay từ
từ cất cánh bay ngược hướng với chiếc vừa nãy, rồi biến mất cuối chân
trời..
Ở Tây Tạng Lhasa, trung tâm huấn luyện bộ đội đặc chủng, mặt trời ngã về tây bao phủ cảnh sắc nơi đó.
Những con
đường uốn lượn trong núi đá, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy một đoàn bộ đội đặc chủng đang di chuyển trên những con đường, sự mờ ảo đơn điệu của vùng núi càng làm nổi bật họ.
Trên sườn
nói, một bóng người cao to đứng thẳng, những chiếc lá cuối thu tiêu điều lướt qua người anh nhưng không hề ảnh hưởng đến sự nhảy cảm của anh.
Mãi đến khi không nhìn thấy người lính nữa, ống nhòm trong tay hạ xuống.
Gương mặt
tuấn nhã đã không còn trắng như trước, người cũng gầy đi nhưng càng làm
nổi bật ngũ quan hoàn chỉnh cùng cơ thể cường tráng cứng cáp. Lông mày
nhíu lại, đôi mắt đen lạnh lóe lên những tia sắc nhọn.
“Huấn luyện viên Lục, nhận lệnh, nhận lệnh”
Bên trong
điện đàm màu xanh lá cây, tiếng người đàn ông Shasha đầy mạnh mẽ cất
lên. Lục Thiếu Phàm nhướng mày, ngón tay chộp lấy điện đàm, giọng nói
nghiêm nghị đáp.
“Đã nghe”
“Chạy bền với vật nặng trên vai đã hoàn thành, chạy về căn cứ, chỉ huy yêu
cầu tập hợp tất cả các binh chủng, mười phút nữa hoàn thành”
Mắt nhìn bóng người đang chạy trên núi, Lục Thiếu Phàm ghé vào bộ đàm, trầm giọng nói:
“Lập tức thi hành”
Để bộ đàm
đeo vào thắt lưng, đôi mắt đen nhíu lại. Ánh mắt tinh nhuệ đánh giá hoàn cảnh xung quanh như đang tính toán, nhìn những người lính đang chạy gần lại, đôi giày màu đen của anh cũng nhích lên một bước.
Người mặc bộ quần áo ngụy trai, chân mang ủng đạp lên lớp lá khô phát ra tiếng xào
xạt. Anh như một con báo giữa rừng, thân thủ nhanh nhẹn chạy xuyên qua,
rõ ràng là lần đầu tiên tới đây nhưng lại giống như sớm đã nắm rõ địa
hình nơi này.
Nếu không
phải nhận được mệnh lệnh của cấp trên, trong quân đội lại coi trọng
chuyện chấp hành mệnh lệnh, sợ rằng anh sẽ không chịu xuống núi, mà
giống như lúc này tiếp tục diễn tập với mức độ khó cao.
Sắc mặt Lục
Thiếu Phàm lãnh túc, mất đi sự ôn hòa, cánh tay dài duỗi ra đẩy những
cành cây ngã xuống, thân hình nhảy lên không trung tạo thành đường cong
rất đẹp, rồi hoàn hảo đáp xuống đất.
Nhóm bộ đội
đặc chủng vừa chạy xong 5km, chưa kịp thở lẫn lau mồ hôi đã thấy Lục
Thiếu Phàm từ trên trời giáng xuống, ngồi trên mặt đất giống như vị
thần, tiếng kêu thán phục không ngừng, thậm chí họ còn đưa ngón tay trái lên hướng về Lục Thiếu Phàm.
“Huấn Luyện Viên Lục, anh thật là giỏi”
“Huấn luyện viên quả thật cũng có chút tài, lần sau chúng ta đấu một trận được chứ?”
Nhóm binh
lính trên mặt đều quẹt sơn, nhất thời không ai nhận ra ai, một người
lớn bừng bừng khí thế đứng dậy, kích động nói với Lục Thiếu Phàm.
Lục Thiếu
Phàm đem tầm mắt rời khỏi đồng hồ đeo tay, môi mím lại cười nhạt, không
cần anh mở miệng, một vài người lính đã nhảy dựng lên, vỗ vào ót người
lính kích động kia, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
“Huấn luyện viên là người anh có thể khiêu chiến sao? Huấn luyện viên là
người chúng ta phải nghiêng bốn mươi lăm độ để nhìn, là người lúc nào
cũng tỏa ra ánh hào quang, là người…”
Lục Thiếu
Phàm vẫn mỉm cười, nhìn đám binh lính ca tụng anh. Tất nhiên bọn họ nịnh nọt như vậy vì muốn anh giảm bớt độ huấn luyện.
Những người
này không hề quanh co như những kẻ trên quan trường, một khi nghĩ gì sẽ
nói thẳng ra, nếu không phục ai đó cũng không che giấu, ở bộ đội thật sự thoải mái hơn so với quan trường, đây là con đường anh lựa chọn, nếu đã quyết định thì sẽ đi tới cuối cùng.
“Cho cả đội hai mươi giây, nếu không vượt qua, sáng mai chân mọi người sẽ mang thêm hai túi cát”
Lục Thiếu
Phàm cười vô hại, cúi đầu nhìn đồng hồ bấm giây, khoan thai nói, cuối
cùng không quên nhắc nhở nhóm bộ đội đặc chủng đang mơ màng.
“Đã hết 8 giây, xem ra mọi người nên chuẩn bị tinh thần”
Mọi người
nhanh chóng tập trung lại, động tác nhanh như diện, gác trang bị lên
thắt lưng, đứng thẳng người, hai tây cầm súng, mặt lộ vẻ nghiêm túc,
khiến người ta nghĩ vừa rồi đùa vui chỉ là ảo giác.
Nụ cười trên gương mặt Lục Thiếu Phàm thu lại, ánh mắt ôn hòa biến mắt thay vào đó
là sự nghiêm túc, dáng người cao bước tới trước đội, nhìn ra phía xa,
lông mi dài nhíu lại, hạ lệnh.
“Quay sang trái, chạy”
Giọng nam có vẻ khàn khàn ngược lại hoàn toàn với giọng nói thanh thoát trước đây,
nhưng vẫn không mất đi sự uy nghiệm, thậm chí còn lạnh lẽo và rất nghe
có lực. Binh sĩ nghe lệnh giống như gà chuẩn bị chiến đấu, đứng thẳng
lưng, vẻ mặt bừng sáng chạy như bay về căn cứ.
Mãi đến khi
bóng người cuống cùng khuất mắt, Lục Thiếu Phàm mới ngưng nhìn, đôi mắt
từ từ ngước lên nhìn không trung, khóe miệng cong lên mỉm cười, cử động
chân chạy theo nhóm binh lính phía trước.
Khu vực vân
khá rộng, đám đàn ông đầy nhiệt huyết ngồi xếp bằng, chỉnh tề ngay hàng
thẳng lối nhìn từ hướng nào sang cũng đều thẳng tấp. Bộ đồ huấn luyện
cũng trở nên dơ bẩn vì luyện tập cả ngày, mồ hôi rơi xuống như tắm khiến không khí trong sân cũng đầy mùi mồ hôi.
Ban chỉ huy
cả đội Lục Thiếu Phàm không biết từ khi nào đã rời sân. Trên khan đài,
một bóng người cao to đứng dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, khi ban chỉ
huy bắt đầu phát biểu cổ vũ tinh thần chiến sĩ thì bóng người kia hoàn
toàn biến mất, bây giờ lại xuất hiện đầy hiên ngang.
Đêm ở Lhasa
rất đẹp, cũng rất khác thành phố A, ngồi ở đây có thể nhìn mặt trời lặn
đi, sau đó đắm mình để ánh trăng bao phủ, dưới ánh trăng bóng người tạo
cảm giác thật lẻ loi.
Mượn ánh
sáng của trăng, anh đưa cổ tay lên nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, trước khi anh đi, Mẫn Nhu đã bám theo dai dẳng bắt anh mang nó, nói nó là chiếc
đồng hồ đôi, nhìn nó sẽ nhớ đến cô, lúc ấy anh chỉ nói đùa một câu:
“Nhìn nó anh sớm muộn cũng sẽ phải chịu giáo dục tư tưởng”
Khi cây kim
chỉ sang số 19, Lục Thiếu Phàm lấy điện thoại di động trong túi ra, màn
hình sáng chớp động, nhưng anh không có thời gian để thưởng thức, chỉ
nhanh tay bấm dãy số quen.
Tiếng máy
chờ khiến anh cảm thấy an tâm, trong lòng thầm cười khổ, hình tượng cứng rắn của mình liền sụp đổ khi đối diện với Mẫn Nhu, anh giống như đứa
trẻ chờ lấy kẹo, mà viên kẹo đó là Mẫn Nhu.
Buổi tối lúc bảy giờ, hai người hoàn tất xong công việc sẽ nấu cháo điện thoại, có
khi anh bận nhiệm vụ chỉ kịp nói vài lời rồi ngắt máy, nhưng không có
ngày nào quên gọi.
“Ăn cơm xong chưa?”
Câu hỏi thân thiết, cố che giấu đi sự mệt mỏi, có lẽ cô cố ý không để anh phát hiện, giọng nói dịu dàng khiến anh nhíu mày, lòng đau như cắt.
Anh biết Mẫn Nhu đã từ bỏ việc vẽ tranh quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô cũng đồng ý
thỉnh cầu của Mẫn Chí Hải tiếp quản mẫn thị, trở thành chủ tịch mới. Hôm nay, việc cô cần làm là tăng thêm kiến trức về quản lý công ty, sau này nó sẽ giúp cô rất nhiều.
“Em mệt lắm sao? Mau nghỉ ngơi sớm đi”
Những điều
muốn nói đều chuyển thành câu nói quan tâm cô. Anh có thể tưởng tượng ra cô đang mệt mỏi nằm trên giường, mắt bên cao bên thấp cố gắng nghe điện thoại của anh, không đành lòng để cô chịu khổ, anh thúc giục cô ngủ đi.
Nếu có ai đi ra nhìn vị huấn luyện viên độc ác của họ lại dịu dàng, ánh mắt ôn nhu
như thế nhất định sẽ bị làm cho kinh ngạc nhanh chóng thông báo cho toàn quân doanh.
Hai tháng ở
chung, ai không biết huấn luyên viên Lục đối đãi với thủ hạ rất nghiêm
khắc, mỗi lần nhắc tới Lục Thiếu Phàm binh sĩ nào cũng nghẹn lại. Anh bị phân công vào quân doanh Aus, lúc đầu cũng có một vài tin đồn bậy,
nhưng chân tướng thế nào cần phải trải nghiệm trực tiếp
Nhưng thủ
đoạn huấn luyện của Lục Thiếu Phàm vang dội khắp nơi là điều không thể
phủ nhận, không nói đến việc quản binh của Lục Thiếu Phàm, riêng xem
cách anh huấn luyện sắp xếp binh ngũ nhìn mà còn thấy sợ, cuối cùng mọi
người tổng kết huấn luyện viên Lục một câu:
“Huấn luyện viên Lục anh minh thần dũng, những kẻ lười biếng, nói nhiều không có, thể lực càng thêm cường tráng, tự tin từ trong ra ngoài”
Vì vậy có
không ít bộ đội đặc chủng nghe mấy vị tiền bối than khóc tán dương,
quyết tâm cuốn chăn nệm nằm chết dí ở phòng làm việc của chỉ huy, không
sợ chết nắm lấy ống quần chỉ huy, thì thào nói:
“Chỉ huy xếp tôi vào đội huấn luyện viên Lục, tôi sẽ…”
“Sẽ gì hã?”
Tân binh run rẩy cả người, chỉ thấy một cơn gió lạnh quét qua, nghe giọng nói hiền
lành phía sau hỏi liền gấp gáp nuốt nước miếng, vẻ mặt thiên biến vạn
hóa, cuối cùng buông lỏng quần chỉ huy, nhắm hai mắt chịu chết nói to:
“Tôi sẽ nhớ kĩ đại ân đại đức này “
Người này
dưới ánh trăng cười thản nhiên, ánh mắt lưu luyến dịu dàng như vậy chỉ
có thể là huấn luyện viên Lục, thật là hiếm thấy, nói cách khác quả thật rợn cả người!
Ở doanh
trại, Lục Thiếu Phàm là ai, là sói đội lốt cừu, lúc ban đầu còn nở nụ
cười ấm áp như mùa xuân với mọi người, nhưng những ngày sau đối diện với họ là gương mặt lạnh lẽo nghiêm khắc, làm sao giống với nụ cười đơn
thuần lúc này!
“Sao vậy? Anh không có gì muốn kể với em sao?
“Có chứ, nhưng không cần nói ra, tâm trạng anh bây giờ rất tốt”
Bên kia điện thoại, Mẫn Nhu không hề có ý cúp điện thoại, bỗng nhiên có tiếng cười
khúc khích từ đầu bên kia, ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thiếu Phàm liền trở
nên ấm áp, nụ cười sáng rực, hai mắt mở to nhìn ánh trăng, nụ cười tươi
để lộ hàm răng trắng, càng như vậy càng thấy da anh đen đi không ít.
Anh nhớ cô,
không lúc nào không nhớ, còn có con của hai người, mới vừa sinh ra anh
đã đi bộ đội sang Tây Tạng, ở một mức độ nào đó anh vẫn cảm thấy áy náy.
Khi một
người con gái chịu sinh con cho mình, cô ấy đã từ bỏ rất nhiều thứ, từ
bỏ tuổi xuân xinh đẹp của mình, nhớ lại lúc ở phòng bệnh, Mẫn Nhu quan
sát hai đứa bé ngủ say, đôi mắt toát lên tình mẫu tử khiến trái tim Lục
Thiếu Phàm cảm thấy hạnh phúc.
“A Karma Curragh” (* Phiên âmtiếng Tạng: “Anh Yêu em” ^^~~)
Một từ cổ
quái phát ra từ miệng Lục Thiếu Phàm, trong bóng đêm yên tĩnh, anh có
thể nghe thấy tiếng thở rất rõ. Lục Thiếu Phàm khẽ cười, bên đầu dây kia là giọng nói nghi hoặc hỏi:
“Cái gì? Thiếu Phàm, anh vừa nói gì, em không hiểu, anh nói lại được không?”
Lục Thiếu Phàm nhướng mày, giọng nói rõ ràng nghiêm túc hướng vào điện thoại nói:
“A Karma Curragh, bà xã”
Tiếng ồn ào
bao trùm cả điện thoại, anh không rõ là do bên đây anh ầm ĩ hay bên kia
đang có tiếng động lớn, như cảm nhận được gì đó, anh quay đầu, đập vào
mắt là bóng đêm tĩnh lặng.
Anh sực nhớ
Mẫn Nhu có lẽ đang nằm trong chăn, đang cho con gái ăn, Lục Thiếu Phàm
mỉm cười nhíu mày, xem ra anh huấn luyện riết phát điên.
Giọng nữ mơ hồ khiến tâm trạng Lục Thiếu Phàm tốt lên nhiều, môi cong lên, đi về phía bãi đất trống, giọng nói bình thản đáp:
“Không có gì, chỉ là cụm từ thăm hỏi bình thường mà thôi.. con chúng ta có ngoan không?”
Ngừng mấy
giây, Lục Thiếu Phàm không quên hỏi thăm con mình, bên đầu dây kia, Mẫn
Nhu không đưa điện thoại tới chỗ mấy đứa trẻ cho chúng nó gào thét, mà
dùng giọng nói thích thú trả lời Lục Thiếu Phàm
“Ngoan lắm, Bắp rất hoạt bát, Đậu Đậu cả ngày quay lấy nó, Tiểu Đóa thì lúc
nào cũng im lặng trầm tĩnh, càng nhìn càng thấy phúc hắc xảo trá”
Gió đêm thổi qua mặt, Lục Thiếu Phàm nghe Mẫn Nhu thì thầm nói, trong lúc lơ đảng
anh quên mất mình đang ở đâu, nhớ tới đứa con gái đáng yêu và vợ mình,
anh bật cười to.
Lục Thiếu
Phàm mãi chìm trong niềm hạnh phúc gia đình, tất cả mọi thính lực nhảy
bén đều biến mất, không chú ý cách đó không xa sau cây đại thụ, có mấy
tên như như ăn trộm nấp ra nấp vào.
“Lục ma quỷ cười kìa, thấy không, điều này khiến tôi liên tưởng tới một câu…”
“Liên tưởng tới cái gì?”
Mấy người
đều tò mò quay lại nhìn tên binh lính mặc xám mày tro có vài phần thành
thục, ánh mắt sùng bái nhìn Lục Thiếu Phàm dưới ánh trăng,
“Người nếu cười, hoa xuân sẽ nở”
“Stop”
Ra là sau
khi chỉ huy kết thúc, không ai tìm thấy huấn luyện viên đâu nên phái mấy binh sĩ ra ngoài tìm, kết quả phát hiện một hiện tượng lạ, Huấn luyện
viên Lục lại cười dịu dàng như thế, cười đến vạn vật đều hồi sinh, hoa
thi nhau đua nở.
Lục Thiếu
Phàm nghe ồn ào liền quay lại, thấy đám binh sĩ đang tính co giò chạy,
nụ cười anh tuấn thu lại, thay vào đó là nụ cười mỉm đầy thâm ý, đôi mắt lóe sáng chỉ vì bên đầu kia Mẫn Nhu muốn cúp điện thoại.
“Thiếu Phàm, anh đang bận sai? Vậy cứ thế đi, nghỉ ngơi cho tốt, tạm biệt anh”
Không đợi
anh mở miệng giữ lại, trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút khiến anh
rất ảo não, lòng bực bội nhìn đám đang núp núp trốn trốn môi cong lên,
nhét điện thoại vào túi quần, bình thản nói:
“Sao không xếp hàng, trễ thế này còn chạy ra đây, mau ra đây, hôm nay tôi
cũng muốn biết năng lực chiến đấu của bộ đội đặc chủng tới đâu.
Mấy người
thầm than không hay rồi, quay lại nhìn nhau dù trong đêm không nhìn thấy nhau cũng đều có chung suy nghĩ, quay đầu chạy mau/
Mấy kẻ kiên
cường nhất mặt cũng nhăn lại, xem ra đã bị nắm thóp sáng mai chắc chắn
sẽ tăng thêm sức nặng vật đeo trên lưng chạy dọc tới mấy cây số, với
chút hiểu biết về thân thủ của Lục Thiếu Phàm, mạng nhỏ của họ chẳng thể sánh bằng, không bằng được ăn cả ngã về không
Lục Thiếu Phàm nhìn mấy người kia chạy thoát đi, không đuổi theo, nghĩ Mẫn Nhu đã ngủ, anh liền tắt điện thoại.
Thầm thở dài, anh tính đi về kí túc xa, nhưng trực giác khiến anh dừng chân, không hề quay đầu, mà nói to:
“Còn không ra!! Muốn chiều mai đánh đối kháng, tôi đích thân ra sân huấn luyện sao!”
Lục Thiếu
Phàm trước kia ở bộ đội đánh đối kháng liền duy trì thành tích siêu
việt, có thể đánh ngang tay với anh không được mấy người, đánh với Lục
Thiếu Phàm không khác gì đào hố chôn mình, nhất là lúc anh đang giận dữ, ra tay không hề biết nặng nhẹ
Trên mặt
đất, bóng anh trải dài, cách đó không xa, một bóng người mảnh khảnh tới
gần, chầm chậm bước tới, không hề có chút sợ hãi.
Lục Thiếu
Phàm ngẩn ra đây là binh sĩ do mình huấn luyện sao? Đi gì lại nhẹ nhàng
như con gái thế kia, anh nhíu mày chưa kịp xoay người lại thì nghe giọng nói thanh thoát.
“Đánh bị thương rồi phải bồi thường tiền thuốc đó huấn luyện viên Lục?”
Cả người Lục Thiếu Phàm cứng đờ, giọng nói quen thuộc như vậy sớm đã ăn sâu vào máu
anh. Đôi mắt mất đi sự kinh ngạc, anh mừng rỡ, mỉm cười, nghiêng người.
Bốn mắt nhìn nhau, bóng người trong đêm hòa tan vào nhau…
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...