Buổi tối ăn cơm, Hàn Vũ Tình tắm xong, mặc quần đùi áo ngắn tay ra, sắc mặt uể oải như cũ.
Cô không có tinh thần cũng không có tinh lực, một cái ôm sau lưng ngắn ngủi không tràn ngập điện.
Nữ chính và nam chính trong phim truyền hình đến một màn phân biệt, chạy khóc như điên cuồng trong mưa, cô cũng khóc, đang ăn cơm cũng rơi nước xoành xoạch.
Dường như là đời này cũng chưa từng khóc.
Hàng Thanh Độ bị doạ đến rồi, buông bát đũa đến gần bên cạnh cô, cũng không nghĩ lễ tiết mạo phạm cái gì, ngón tay gầy trắng ở trên lưng cô.
"Chị sao thế? Trong công việc có chuyện phiền lòng?"
Vòng xã giao của Hàn Vũ Tình hẹp hòi, ngoại trừ mấy người bạn tốt, dường như chỉ giao lưu với khách hàng, theo khuôn phép cũ, không thích cái gì vô ích.
Cô khổ sở, hơn phân nửa chính là công việc.
Có người nói cô lãng phí gương mặt này của mình, tiếp thu vụ án ly hôn cũng không ít, thế nào không câu một con rùa kim cương để về làm rể đâu.
Cô không phải loại người như vậy, cũng không muốn chạy con đường tiện nghi.
Hiện tại đi đến cái cửa kẹt này, không cao không thấp, cho nên không chịu nổi.
"Chị nói với em đi, được không?" Hàng Thanh Độ nắm tay cô, lúc này hai người không có khoảng cách, chỉ có sự lo lắng của cậu.
Hàn Vũ Tình lau nước mắt một phen, mắt thấy cậu nhíu mày quan tâm, vốn không muốn nói, chọc người phiền lòng, lại không nhịn được mà oán giận: "Nay chị gặp một khách hàng, anh ta nói chị kiếm chút tiền lương này, còn không bằng ngủ với anh ta một giấc, chị liền đổ nước trên bàn lên mặt anh ta, cuối cùng còn phải xin lỗi người ta."
Hàng Thanh Độ ôm chặt cô, nước mắt cọ ở ngực, ướt một mảnh, nghe cô nói tiếp: "Bọn họ cười nhạo chị vừa kết hôn là mất chồng, hiện tại đến tuổi này, có phải nên kết hôn lần hai hay không, kết hôn lần hai có phải muốn sinh con không, cô đơn tịch mịch nhiều năm như vậy sao?"
"Chị nhổ vào, bọn họ mẹ nó không biết thì đừng nói, lại không phải chị ngoại tình, chị cũng là một người bị hại, hừ, nói sau lưng chị, ức hiếp chị không nghe thấy."
"Chị không muốn làm việc, thật phiền."
"Chị nên làm thế nào." Hàn Vũ Tình nức nở khóc lóc kể lể, Hàng Thanh Độ không biết theo ai, chỉ có thể ôm lấy cô an ủi.
"Nhưng chị không có tiền, còn cần phải làm việc."
Mắt thấy nước mắt của cô không thu được, Hàng Thanh Độ đề nghị đưa cô đi dạo công viên dưới lầu, giải sầu.
Hai người xuống lầu thay đổi quần áo, Hàng Thanh Độ mặc áo T-shirts màu tím đậm, quần đùi màu trắng, chân đi giày AJ, mà cô mặc váy dài màu trắng đen, tóc dài tán đến eo, bọn họ đi cùng một chỗ giống như nam nữ học sinh lén tìm đối tượng sau lưng ba mẹ.
Hàn Vũ Tình muốn thu tay lại, Hàng Thanh Độ cố chấp không để cô rụt lại, ngón tay toát mồ hôi ấm áp của thiếu niên giống như đang nói với cô, cậu đang ở đây vì cô thấy khổ sở.
Cô nói ra cho rằng sẽ dễ chịu một chút, không nghĩ đến càng khó chịu, đi vài bước sẽ dựa vào sườn vai của cậu, yên lặng khóc.
Người khác nhìn hai người bọn họ như người yêu, cô cũng cảm thấy mình như là bạn gái của cậu.
Loại hoang đường này đến đêm nay hoàn toàn biến thành thật, cô thật sự đang được chăm sóc, Hàng Thanh Độ thật sự không có chiêu thuật dỗ con gái, chỉ biết nắm tay ở cạnh cô, không tiếng động mà tịch mịch.
Chắn cầu lông đột ngột bay đến từ phía quảng trường thay cô, đi trên đường nhất định sẽ đi bên ngoài, cô muốn ăn bánh xúc xích ở quầy bán hàng rong nhỏ bên đường cũng không thích ăn, không thích ngửi mùi dầu lại kiên nhẫn chờ, mặt đất không bằng phẳng, cậu sẽ nhắc nhở cô bước chân ra, sự chú ý của cô bị vướng lại, cũng sẽ kịp thời giữ chặt tay túm về sau, sau đó âm thanh rất nhẹ: "Không có việc gì chứ."
Cô ấm ức muốn khóc cậu sẽ ôm, không nói một chữ, lại quan tâm khắp nơi.
Sự tốt bụng này, rẻ tiền, là thứ cậu chỉ cho được bây giờ.
Cuối cùng cô có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng khóc nức nở, đi xuống túm tay cậu, Hàng Thanh Độ cúi đầu, cong lưng, nghi hoặc: "Dạ?"
"Em có thể cảm thấy chị phiền hay không."
"Không ạ."
"Có phải chị rất đáng ghét hay không."
Cậu biết cô nói chính là cái loại đáng ghét muốn từ chối lại còn nghênh đón, thông đồng không phụ trách này.
Cậu không chán ghét.
“Không có.”
"Không có cái gì chứ!" Hàn Vũ Tình hôm nay không băn khoăn về tuổi tác, muốn tâm sự với cậu.
Hàng Thanh Độ nắm cánh tay cô kéo lên eo chính mình, giống như cô đang ôm eo cậu vậy, nóng đến lỗ tai đỏ lên của cậu.
Cậu nói: "Em không ghét chị."
Mấy chữ nổi trong không khí ngày hè oi bức, thời gian đọng lại, hô hấp hơi trầm.
"Sau này tiền em kiếm được, cho chị tiêu sao?" Mắt cô nhìn quảng trường vang lên âm nhạc duy mỹ phía trước, các cô chú ở bên trong đang nhảy múa.
Hàng Thanh Độ nghĩ một chút, trong đêm tản bộ này, cậu vẽ một cái bản đồ lớn cho mình, cậu sẽ cho cô cuộc sống tốt hơn.
Hàn Vũ Tình sẽ không đầu tư không có lời cho cậu, cô là người không cần hồi báo sao? Có lẽ vừa mới bắt đầu là vậy, sau đó động lòng thì không phải vậy.
Đồ miễn phí đều không tốt, cô tốt, cho nên cô không làm đồ miễn phí.
Hàng Thanh Độ không muốn nhắc trả hay không, cậu xem nhẹ cái giao dịch này, đổi thành cái khác: "Chúng ta xem như là yêu nhau sao?"
Tên nhóc này, chính là thông minh.
Mấy năm nay rút đi sự ngây ngô, bắt đầu thành thục, là tiền cô cho, là điều kiện cô cho, cậu từ cây non biến thành một gốc cây cao che trời, làm người không có cách bỏ qua.
Hàn Vũ Tình hỏi lại: “Em bằng lòng?”
"Em bằng lòng." Trả lời rất dứt khoát, không ướt át bẩn thỉu.
Xem như… qua cửa đi.
Hàn Vũ Tình chúc phúc: "Hy vọng Hàng Thanh Độ sớm ngày phát tài, để chị lên làm phú bà, sớm ngày về hưu."
Hàng Thanh Độ đảm bảo với cô: "Nguyện vọng này sẽ được thực hiện."
Hai người dựa vào nhau, nhìn về ánh sáng lấp lánh sân khấu bắn ra trên không trung.
Phía sau lưng bọn họ có người yên lặng nhìn chăm chú.
Quả thực, trong ánh mắt phẫn hận của thiếu nữ kia chất đầy sự ghen ghét.
Đây là chị gái?
-
Ngày kết thúc thi Đại học, bài thi giấy trắng phủ kín một tầng đất trống của khu dạy học, chủ nhiệm giáo dục cầm loa mắng hung dữ cũng không làm nên chuyện gì.
Bọn họ giải phóng, bọn họ tự do, có thể thoát khỏi gia đình đi đến thế giới nhỏ của mình.
Hàng Thanh Độ mở cửa phòng học, tìm notebook ở trong hộc bàn.
Cậu muốn nhanh lên, Hàn Vũ Tình đã nói đến đón cậu.
Lương Lâm Lâm đột nhiên xông vào, vừa vào đã bắt đầu cởi quần áo, cô ta cũng đẹp, dưới quần áo rộng thùng thình không hiện ra bộ ngực cao của cô ta.
Cởi ra là sẽ có, cô ta chuyên môn chọn thời gian này.
Hàng Thanh Độ biểu diễn một sự sững sờ ngay lập tức, thấy được áo ngực màu tím của thiếu nữ, giây tiếp theo, được cởi ra lộ ra nhụy hồng.
"Chị gái trẻ hơn tớ sao? Chị ta có gì tốt? Tớ không nhỏ hơn chị ta."
"Tóc cũng không ngắn hơn chị ta."
"Chân cũng không thô bằng chị ta."
"Thậm chí, nhà tớ rất có tiền, tớ có rất nhiều rất nhiều tiền." Nói xong, đã móc hai cọc tiền mặt ở trong cặp sách ra, vô cùng ngang tàng đặt trên bàn bằng gỗ đỏ.
Ánh sáng ngoài cửa sổ đã ảm đạm, người trong đã đi gần hết, nơi này yên tĩnh không tiếng động, chỉ có hai người, một người xấu hổ, một người hùng hổ doạ người.
Bị Trương Vũ mở cửa sau đó đánh gãy: "Tớ nói này, sao cậu còn chưa dọn xong hả?"
"Hàng Thanh Độ, hôm nay là lần cuối cùng chúng ta cùng nhau về nhà."
Giây tiếp theo thấy rõ tình huống, mẹ kiếp một tiếng, Lương Lâm Lâm thét chói tai.
Hết đợt này đến đợt khác, tiếng thét đinh tai nhức óc của con gái, thành công làm mọi người chú ý, học sinh còn chưa kịp rời đi, chạy đến nhìn thấy tất cả.
Thấy một màn như vậy: Nửa người trên của Lương Lâm Lâm khoác áo khoác đồng phục của Hàng Thanh Độ.
Trương Vũ kinh hoảng thất thố, đối mặt với cái nhìn của mọi người, cậu ấy là người đầu tiên phát hiện.
Tình huống lúc ấy như thế nào, Lương Lâm Lâm làm sao lại khoác áo khoác của Hàng Thanh Độ chứ.
Trương Vũ: Là Hàng Thanh Độ nhanh tay ném áo khoác của chính mình cho cô ta, là có lòng tốt.
Hỏi lại Lương Lâm Lâm, cô ta chỉ khóc, nhìn Hàng Thanh Độ khóc, muốn trốn vào trong lồng ngực của cậu, bị cậu tránh ra xa.
Cô ta nói: "Hàng Thanh Độ muốn cưỡng hiếp tớ."
Không có thời điểm nào máu chó hơn lúc này.
Đối mặt với sự dò hỏi của giáo viên, Hàng Thanh Độ hừ lạnh: "Em không làm, cậu ta nói dối."
Thật ra, mọi người đều tin cậu, ánh mắt chuyển sang chỗ Trương Vũ.
Vẻ mặt Trương Vũ ngẩn ra, nói thật: "Tớ vừa vào cửa, đã thấy cậu ta đứng đó không mặc quần áo, cậu ta vừa thấy tớ là gào lên, sau đó mọi người đã đến."
"Cậu ta có phải có bệnh gì không? Hàng Thanh Độ nói cậu ấy lấy notebook, tớ chỉ chờ hai phút mà thôi, hai phút có thể làm gì hả? Hôn một cái cũng không đủ đi."
"Lúc Hàng Thanh Độ nói lời này, mấy bạn học đi ngang qua cũng nghe thấy, cậu ấy hoàn toàn không có lý do gây án trong thời gian này, trừ phi đầu óc của cậu ấy bị ngu, bài thi Đại học hôm nay, cậu ấy viết bừa."
"Tránh sang một bên!" Chủ nhiệm giáo dục nam mắng, làm cậu ta câm miệng.
Lương Lâm Lâm mặt đỏ tai hồng, gắt gao bọc áo đồng phục kia, đôi mắt đỏ rực nhìn Hàng Thanh Độ.
Đợi lâu rồi người cũng không thấy đệ, Hàn Vũ Tình gõ cửa văn phòng.
Tóc xoăn màu đen, sơ mi trắng, quần tây màu đen, dáng người xinh đẹp, có hương vị thành thục cũng có sự dịu dàng nhàn nhạt.
Lương Lâm Lâm dường như muốn ăn vạ Hàng Thanh Độ.
Sau khi Hàn Vũ Tình hiểu hết sự việc từ đầu đến cuối, đưa cho cô ta danh thiếp của mình: "Muốn kiện, tôi có thể liên hệ luật sư cho em."
Lương Lâm Lâm cầm chắc, sụp đổ trong khoảnh khắc.
Chuyên ngành của Hàn Vũ Tình là pháp luật, cho nên cậu sống chết muốn học luật!
Đây là đang nói cho cô ta, đừng trêu người như khỉ.
Chủ nhiệm giáo dục nam không nhịn được dò hỏi: "Ngài là?"
Hàn Vũ Tình mỉm cười chuyên nghiệp: “Tôi là phụ huynh của em ấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...