Lúc Này Đúng Khi Đó Sai

12 giờ đêm, Liên Gia Chú tuyên bố buổi tiệc kết thúc.

12 giờ 15, Liên Thánh Diệu mời Lâm Phức Trăn tới vườn hoa đi dạo.

Cô nhìn anh ta, không đồng ý cũng không từ chối.

"Tối nay em rất đẹp". Anh ta đón lấy ánh mắt của cô.

Con cháu của Liên Gia đều nói ra những lời khen tặng tới vô cùng chân thành.

"Em cũng muốn đi bộ với anh nhưng không được". Cô mặt mày ủ dột chỉ vào đôi dày cao gót của mình.

"Hiểu rồi". Liên Thánh Diệu xoa tóc cô. "Vậy anh đưa em về phòng".

Cô lắc đầu, nét mặt bất đắc dĩ: "Em phải đi tìm mẹ em, em đã nhận lời đi tắm suối nước nóng cùng mẹ rồi".

Dưới ánh mắt nhìn theo của Liên Thánh Diệu, Lâm Phức Trăn đi về phía khu suối nước nóng.

Đi qua giữa những bông hoa, khi chắc chắn là mình không còn ở trong tầm mắt của Liên Thánh Diệu nữa, Lâm Phức Trăn đi về hướng ngược lại khu suối nước nóng, đó là hướng đi về phía căn phòng của Liên Gia Chú.

Buổi trưa nay nhóm người bọn họ đi tới đây, hùng hậu mấy chục người, căn bản là cô không có cơ hội ở riêng một chỗ với Liên Gia Chú, khó khăn lắm mới bắt được một thời cơ, cô đã ngầm ra hiệu cho anh tối nay đừng khóa cửa phòng lại.

Đúng là không khóa thật. Cô hớn hở mở cửa phòng ra.

Không có Tiểu Pháp bên trong, có lẽ cô có thể thử bày ra điệu bộ trêu ghẹo người ta, họ đã một tháng rồi chưa ở chung với nhau rồi.

Vừa bày ra điệu bộ xong, cửa phòng đã bị mở ra, chủ nhân căn phòng đã quay lại rồi.

Nhìn gương mặt không biết chán của Liên Gia Chú, cô quả quyết nói, mấy món trên buổi tiệc tối nay nếu như là sơn hào hải vị vậy thì khuôn mặt của Tiểu Pháp chính là cực phẩm nhân gian.

Vào lúc này cô muốn làm chuyện thân mật với anh.

"Gia Chú, mình cũng chưa tắm, có muốn tắm chung không?" Cô liếm môi, mặt dày mày dạn nói, thân thể như dây leo quấn lấy anh.

Một tay Liên Gia Chú đẩy cô ra, đồng thời cảnh cáo: "Trước khi mình tắm xong hãy đi khỏi ra phòng của mình".

Ngã lên giường, Lâm Phức Trăn không tình nguyện nhìn Liên Gia Chú đi vào phòng tắm, lớn tiếng nói về phía cửa phòng tắm: "Gia Chú, cậu không nhớ mình sao?"

Thiết bị cách âm của căn phòng này rất tốt.

Kỳ nghỉ hè mỗi năm cô và anh sẽ thỉnh thoảng ở đây mấy ngày, theo lời của Liên Gia Chú thì dù cho cô có ở đây hét tới khản cổ thì người ở bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy.

Năm ngoái họ đã ở đây ba ngày, cổ họng cô đã khàn suốt hai ngày, năm nay họ vẫn chưa chính thức vào ở chỗ này.

Đáp lại Lâm Phức Trăn là cánh cửa phòng tắm đóng chặt.

Tên khốn này, anh cũng biết là cô đã mạo hiểm thế nào mới tới được chỗ này, cô chỉ có thời gian 50 phút thôi.

Lan Tú Cẩm và hai nữ nhân viên đi theo bà đã đi khu suối nước nóng rồi, hai người phụ nữ ấy làm việc lúc nào cũng đâu ra đấy, trước 1 giờ rưỡi phải lên giường đi ngủ, khoảng 1 giờ 20 phút sẽ tới phòng cô để nói chúc ngủ ngon với cô.

Bây giờ là 12 rưỡi.

Gia Chú giận rồi, bởi vì Liên Thánh Diệu đã tới.


Dĩ nhiên Liên Thánh Diệu có thể tới nhưng nếu như là Lâm Phức Trăn gọi điện bảo anh ta tới thì không đúng, cô cũng không muốn chọc cho Liên Gia Chú tức giận, nhưng không phải trò chơi vẫn chưa kết thúc sao?

Cô phải kéo cả Liên Thánh Diệu vào để cho Liên Gia Chú biết, cái gì nên nghiêm túc, cái gì không nên nghiêm túc.

Nếu như không muốn chọc Liên Gia Chú gai mắt thì cô phải rời khỏi chỗ này trước khi anh tắm xong, nhưng mà.... cô thực sự rất nhớ anh.

Loại nhớ nhung này có lẽ vẫn chưa tới mức ngày nhớ đêm mong, nhưng vào lúc này, cô muốn hôn anh, muốn cảm nhận nụ hôn của anh, muốn dùng bàn tay tiến vào trong quần áo của anh, chạm vào anh, cảm nhận anh, thậm chí còn muốn quấn lấy nhau để cho mồ hôi hòa vào nhau.

Trong một tháng qua Lâm Phức Trăn chưa gặp riêng với Liên Gia Chú, ở một số trường hợp công cộng số lần gặp mặt cũng cực kỳ ít ỏi, họ vẫn rất vô cùng ăn ý cố gắng tránh mặt nhau, buổi tụ họp có Liên Gia Chú cô sẽ từ chối, mỗi khi không cẩn thận đụng mặt ở những trường hợp công cộng, Liên Gia Chú cũng lấy cớ rời đi.

Trơ mắt nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng nước trong phòng tắm vẫn đang tiếp tục, vừa nghĩ tới mình với Liên Thánh Diệu mắt đưa mày liếc ở trong buổi tiệc rượu Lâm Phức Trăn đã vô cớ chột dạ.

Nếu như là cô thì cô cũng sẽ tức giận thôi, đây là không tôn trọng với trò chơi.

Ngoài tiếng nước ra thì bỗng có thêm một âm thanh, theo âm thanh đó Lâm Phức Trăn nhìn tới chiếc điện thoại của Liên Gia Chú, điện thoại rung liên tục.

Người gọi là một người quen.

Liếc mắt nhìn thời gian.

Hiệu suất của Tiểu Pháp đúng là không tồi, một tháng ngắn ngủi mà đã phát triển quan hệ với Phương Lục Kiều tới mức có thể tâm sự đêm khuya với nhau rồi.

Điện thoại vẫn còn đang đổ chuông.

Suy nghĩ một chút, Lâm Phức Trăn quyết định làm người tốt một lần, mang chuyện chủ nhân của chiếc điện thoại đang tắm nói cho người kia biết.

Cô hắng giọng một cái, nhận điện thoại.

Điện thoại được kết nối, cô chờ đợi.

Trước khi nói cho Phương Lục Kiều biết hiện giờ Liên Gia Chú đang tắm Lâm Phức Trăn muốn biết tại sao đã trễ như vậy rồi rốt cuộc Phương Lục Kiều muốn nói gì với Liên Gia Chú.

Là người khởi xướng trò chơi, cô có quyền được biết sự phát triển của trò chơi, không phải sao?

Nhưng Liên Gia Chú đã nói rồi, dùng thời gian một tháng là có thể khiến cho Phương Lục Kiều có thiện cảm với anh.

Đầu bên kia điện thoại cũng là một mảng trầm mặc.

Đúng là sốt ruột mà, có biết là cô đã chờ tới không kiên nhẫn rồi không.

Rốt cuộc thì ____

"Này".

A lô? Sao mà từ "A lô" nói ra từ miệng Phương Lục Kiều không như kiểu chào khi gọi điện, trái lại lại càng giống như sự thân thiết giữa hai người vậy.

"Anh giận rồi sao?" Giọng điệu rụt rè.

Vì vậy... đây là bước ngoặt hai người cãi nhau? Lâm Phức Trăn ngồi thẳng người.

"Rất xin lỗi muộn như vậy mà lại gọi điện cho anh, tôi... tôi... tôi vẫn muốn gọi điện để xin lỗi anh, nhưng tôi cũng không biết tại sao lại chờ tới bây giờ mới gọi điện. Tôi.. tôi có thể hiểu được sự tức giận của anh, nếu đổi lại là tôi thì nhất định là tôi còn giận hơn anh nữa. Tôi... tôi rất xin lỗi, hôm đó đã nói với anh những lời như vậy".


Tuyệt vời sao? Có một chút chút.

Nghe được tâm can bảo bối của người phụ nữ mình căm hận ăn nói khép nép như vậy, mà người ở đầu bên kia điện thoại đã từng có mấy thời điểm được mình hâm mộ như vậy.

Có lẽ, vẫn có thể tiếp tục kéo dài thời gian tuyệt vời này một chút.

Chút mùi vị tươi đẹp này thế nhưng lại gầy dựng trên thời gian cô và Liên Gia chú không được ở riêng với nhau.

Lâm Phức Trăn tiếp tục giữ yên lặng.

"Này... hiện tại anh cũng không gặp ác mộng sao?" Giọng điệu rụt rè đã có thêm chút cảm xúc.

Quả nhiên tiếng "A lô" kia là sự thân thiết giữa hai người.

Lặng lẽ chờ đợi, nói không chừng cô có thể từ miệng Phương Lục Kiều biết được nguồn gốc của câu "Bây giờ anh không gặp ác mộng sao?"

Đối phương cũng duy trì sự trầm mặc.

Trần của căn phòng chọn lắp đặt vật liệu 3D, có thể tùy vào sự yêu thích của chủ nhân mà chuyển thành mùa xuân hạ thu đông tùy ý, cũng có thể chuyển nó thành một tấm gương.

Khi đã chỉnh chán chê qua các kiểu Lâm Phức Trăn đã chuyển trần nhà thành một tấm gương, cô muốn thông qua tấm gương này thưởng thức biểu cảm vui vẻ với tư cách một người khởi xướng trò chơi khi lần đầu tiên nếm trải được vị ngọt của trò chơi mang lại.

Cô hất cằm lên nở nụ cười với gương mặt ở trên trần nhà kia.

Cuối cùng ___

Đầu bên kia điện thoại đã lên tiếng.

"Sao anh vẫn không nói gì vậy, tôi... lời tôi vừa nói với anh chỉ là giỡn thôi, nghe qua có chút... có chút không giống như đùa giỡn nhỉ? Tôi... bản thân tôi cũng không thấy buồn cười gì cả".

Xì, chả buồn cười chút nào, bởi vì căn bản là cô không biết nguồn gốc của cái câu "Anh không gặp ác mộng sao" kia.

"Bạn học của tôi đều nói tôi là người không có khiếu hài hước, cái này tôi cũng biết, từ nhỏ tới lớn tôi kể chuyện cười cũng chỉ có mẹ tôi cười thôi. Không... chú Lâm cũng nói chuyện cười của tôi buồn cười".

Shit! Còn nhắc tới hai con người đáng ghét kia nữa.

Nhưng mà, không phải là ba sao? Sao giờ lại đổi thành chú Lâm rồi?

"Vẫn không nói chuyện hả.... Được thôi, vậy anh cứ tiếp tục giận tôi đi, nhưng mà... tôi hy vọng anh giận mình tôi thôi, anh... có thể đừng giận Tony không, hôm qua tôi đã mang Tony đi tiêm phòng, tình trạng của Tony không được tốt lắm, bác sĩ nói nó bị say nắng. Được rồi, tôi đã hoàn thành câu xin lỗi của tôi rồi". Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại nhẹ nhõm đi một chút: "Vậy tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, ngủ ngon".

Chờ chút, chuyện này sao có thể, cô vẫn chưa lên sàn cơ mà.

Khẽ ho nhẹ một tiếng, chỉ cần thính giác không có bất kỳ vấn đề gì thì có thể nghe ra tiếng hắng giọng này là của một cô gái.

Cô bé dễ thương không có khiếu hài hước, bây giờ sợ rồi chứ?

Sau khi bị dọa cho sợ hãi thì đau lòng muốn chết, trễ như vậy rồi mà người mình thích lại vẫn còn ở cùng với phụ nữ, giờ này không làm cho người ta suy nghĩ vẩn vơ cũng khó.

Nín thở chờ âm thanh giả vờ trấn định từ đầu bên kia truyền tới câu hỏi: "Cô là ai?"


Thế mà....

"Rất xin lỗi, chắc là tôi đã gọi nhầm số rồi".

Shit. Đúng là đồ chậm tiêu.

"Không, không có, đây đúng là điện thoại của Liên Gia Chú". Giọng nói muốn ngọt ngào bao nhiêu thì có ngọt ngào bấy nhiêu.

Giọng nói bằng tiếng Trung, rất rõ ràng mạch lạc, hơn nữa còn rất tiêu chuẩn, phát âm tiêu chuẩn thế này vẫn là nhờ vào công lao của cô giáo Thu của tôi, mẹ của cô đấy.

"Hả..."

Đúng là không phải là chậm tiêu bình thường đâu.

"Helen?" Lâm Phức Trăn giả bộ hỏi một câu thăm dò.

"Hả?" Giọng điệu vẫn tiếp tục như trong sương mù.

"Cô là cô gái thứ ba nói tiếng Trung". Với sự chậm chạp của Phương Lục Kiều, e là lại làm cô phải tốn thêm chút nước bọt rồi, nhếch miệng cười với gương mặt trên trần nhà, cô từ từ nói: "Ý của tôi là, đây là lần thứ ba tôi nhận được điện thoại của con gái biết nói tiếng Trung gọi tới máy của Gia Chú, cô là người nói tiếng Trung tốt nhất trong ba người".

Mẹ là giáo viên tiếng Trung, trình độ tiếng Trung của con gái đương nhiên cũng không thể kém được.

"Cảm ơn". Âm thanh ở đầu bên kia điện thoại vào lúc này đúng là rất lễ phép.

Tiếng cảm ơn kia đúng là làm cho người ta có thiện cảm mà.

Nhưng, mẹ của cô ta là Thu Linh Lung.

"Người Trung Quốc sao?"

"Đúng vậy",

"Trước khi tới Pháp là sống ở Bắc Kinh hả?"

"Đúng vậy".

Thật là, Lâm Phức Trăn vốn là muốn làm Phương Lục Kiều thuận theo lời của cô rồi hỏi làm sao cô biết sau đó cô sẽ trả lời là tôi sinh ra ở Bắc Kinh, ba tôi là người Bắc Kinh, giọng cô làm tôi cảm thấy vô cùng thân thiết.

Nhưng người này không có chút nào tò mò làm sao cô biết.

Đã chậm chạp lại không có tính tò mò.

Hai điểm này cũng không tính là ưu điểm, ấy nhưng mà, thông thường đám đàn ông đều thích kiểu con gái thế này. Trước mặt kiểu con gái chậm chạp có thể khiến cho đàn ông khoe khoang học thức của mình, không có tính tò mò khiến bọn họ mặc dù điện thoại không cài mật khẩu cũng không cần phải lo lắng mình đã để lại những lời trêu ghẹo trắng trợn với con gái ở trên trang mạng xã hội.

Cỏ vẻ như đã đi xa đề tài rồi.

"Cô có phải là cô gái Trung Quốc có tên tiếng Pháp là Helen không?" Lần này chắc là đã hiểu tiếng hỏi dò Helen lúc đầu kia của cô rồi chứ?

"Không, lần này thì cô đoán sai rồi, tôi không có tên tiếng Pháp". Âm thanh không tự ti cũng không kiêu ngạo.

Lúc này đây thật vẫn giống như mẹ, nhạy bén kiêu ngạo.

Sau mấy tiếng xin lỗi thì nghiêm chỉnh giải thích: "Bởi vì hai cô gái nói tiếng Trung lúc trước đều nói tên tiếng Pháp của họ là Helen, cho nên tôi cho rằng cô là cô gái Trung Quốc thứ ba có tên tiếng Pháp là Helen".

Cô nói y như thật, lời nói vớ vẩn này bắt nguồn từ bài hát tiếng Pháp "Tên của tôi là Helen", cũng bởi vì bài hát hày mà ở giai đoạn nào đó mà rất nhiều người đều có tên là Helen.

Then chốt của vở kịch lớn đương nhiên sẽ để tới cuối cùng.

"Đúng rồi, hình như tôi vẫn chưa giải thích với cô vì sao tôi lại nghe máy, bây giờ Gia Chú đang tắm". Nắm điện thoại, nhìn trần nhà, từ tốn nói.

Đáng tiếc là vào giờ phút này cô không cách nào thưởng thức được biểu cảm của người ở đầu bên kia điện thoại.


Im lặng ____

Cô bé đáng yêu không có khiếu hài hước, có phải bây giờ cô đang đau khổ tới mức muốn trốn vào lòng mẹ khóc lóc rồi không?

"Xin lỗi, vừa nãy bởi vì tôi tò mò muốn nghe được lời cô muốn nói với Gia Chú, để bày tỏ sự xin lỗi, tôi sẽ chuyển lời của cô cho anh ấy không sót một chữ, tên cô là..." Cô kéo dài giọng.

Gương mặt chiếu trên tấm gương trên trần nhà đúng là rất ăn khớp với hình tượng phụ nữ xấu trong phim lúc nào cũng muốn phá hoại quan hệ của nam chính và nữ chính.

Cô làm một cái mặt qủy với khuôn mặt đó.

"Không... không cần". Giọng nói đầu bên kia điện thoại rất bình tĩnh.

Chắc là giả vờ bình tĩnh đây nhỉ? Hay là thực sự bình tĩnh? Nếu là người phía sau thì Tiểu Pháp phải cố gắng thêm mới được.

Rõ ràng là Phương Lục Kiều muốn nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại này rồi.

Nhưng mà ____

Cô con gái đẻ và cô con gái riêng vẫn chưa chào hỏi nhau mà, không biết là thời khắc này có được coi là thời khắc lịch sử không nhỉ.

Trước lúc Phương Lục Kiều muốn kết thúc cuộc điện thoại lần nữa, Lâm Phức Trăn cũng dùng một giọng điệu bình tĩnh tương tự nói: Tôi là Lâm Phức Trăn.

Im lặng ____

Cũng không biết lần im lặng này xuất hiện là do gút mắc tình cảm của mẹ mình với chồng của người khác hay là đang suy nghĩ về mối quan hệ của Lâm Phức Trăn với người mà mình thích?

"Đúng rồi, cái tên Lâm Phức Trăn này hẳn là cô chưa từng nghe qua, Vianne chắc là đã nghe qua chứ". Cô tự lẩm bẩm " Mang hai cái tên Vianne và Yan này đặt chung một chỗ là chuyện mà giới truyền thông thích làm nhất, nhưng mà, không có mấy người biết được Vianne còn có một cái tên tiếng Trung là Lâm Phức Trăn".

Vẫn còn im lặng hử.

"Tôi không có ác ý gì, mẹ tôi thường nhắc nhở tôi, Lâm Phức Trăn, có một ngày sự tò mò của con sẽ làm cho con gặp phiền phức lớn đấy". Lâm Phức Trăn than vãn nói.

Cô bé đáng yêu không có khiếu hài hước, cô có mẹ, tôi cũng có mẹ đấy.

"Chuyện vừa rồi hy vọng cô đừng để trong lòng, tôi và Gia Chú lớn lên với nhau từ nhỏ, thỉnh thoảng có lúc tôi sẽ rất tò mò cô gái hiện tại cậu ấy đang hẹn hò là kiểu nào, cũng như có lúc cậu ấy cũng sẽ tò mò với kiểu con trai mà tôi hẹn hò như thế nào".

Thế nào? Những lời này rất phù hợp với lời khẳng định của họ khi đối mặt với mấy tin lá cải của đám truyền thông: Chúng tôi không có liên hệ.

Nghĩ tới phượng diện phản ứng của Phương Lục Kiều khá chậm chạp, Lâm Phức Trăn thấy mình cần phải giải thích thêm.

"Đúng rồi, tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện kỳ lạ gì khi tôi đã trễ như vậy rồi mà vẫn còn ở phòng của Gia Chú, nếu như vậy thì tôi sẽ cảm thấy rất không thoải mái, giữa tôi và cậu ấy đã quá thân quen rồi". Không biết cô bây giờ có tính là đang trợn mắt nói dối không nữa, đêm khuya cỡ nào, trên chiếc giường trong căn phòng này, thậm chí là cùng một chiếc gương, họ đã quân quýt lấy nhau, thông qua giọt mồ hôi không biết là của ai để chứng tỏ với nhau, họ thông qua chiếc gương dò xét nhau, vẻ mặt ai say mê hơn, còn ánh mắt của ai là tỉnh táo hơn. Cô vươn người một cái, nói: "Tôi đoán cô và Gia Chú đang giẫn dỗi, cô là bên làm sai trước, mấy ngày gần đây cô băn khoăn có nên gọi điện thoại cho Gia Chú hay không, cuối cùng cô đã hạ quyết định gọi cuộc điện thoại này".

"Cuộc điện thoại này nhất định là có chút kích động, bây giờ phục hồi lại tinh thần cô mừng là cuộc điện thoại này may mà người nhận không phải là Gia Chú, tôi đoán đúng chứ?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng tĩnh mịch.

"Sự im lặng của cô có phải là tôi có thể hiểu là ngầm thừa nhận rồi chứ?"

Vẫn yên lặng.

"Được rồi, ý của cô tôi đã hiểu rồi, vậy thì chúng ta coi như cuộc điện thoại này chưa từng xảy ra, ngủ ngon". Giọng nói rất đáng yêu tốt bụng.

Cô cười tít mắt cúp điện thoại.

Vừa xoay người, lập tức cầm chiếc gối lên ném mạnh về phía người đang đứng ở một bên, miệng hét: Liên Gia Chú, cái tên khốn nhà cậu, cậu có biết là cậu đã làm mình sợ hết hồn không.

MM

Hết chương 38!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui