Tôn Phá nhìn hắc ảnh chậm rãi đáp xuống bên cạnh mình, trái tim đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Gã nắm chặt bàn tay, nhưng không vận được chút linh lực nào.
Biết chỉ còn có con đường chết, Tôn Phá phun hết máu tươi trong miệng ra, trừng mắt lên nói:
“Nếu ngươi giết ta… khụ, sư phụ ta… khụ khụ, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”
“Sư phụ ngươi? Lợi hại lắm sao?” Hắc ảnh đang hướng bàn tay phải về phía Tôn Phá, nghe những lời này thì dừng lại.
Ba con mắt màu đỏ trên đầu thay nhau chớp chớp, không rõ nó đang nghĩ gì.
“Đúng vậy! Sư phụ ta vô cùng lợi hại.” Tôn Phá thấy đối phương chần chừ thì vội đáp: “Người chính là Nhiếp Hồn Lão Nhân ai nghe thấy cũng đều sợ mất mật, là một trong hai đại trưởng lão của Sát Hồn tông, tu vi đã đạt tới nguyên anh hậu kỳ.”
Thực ra, Tôn Phá chỉ biết sư phụ mình có tu vi nguyên anh, chứ không rõ bên trong cao thấp thế nào.
Nhưng nếu đã đem ra hù dọa người khác, vậy thì cứ phóng đại lên một chút, biết đâu đối phương e ngại mà tha cho mình một mạng.
“Nguyên anh sao?”
Hắc ảnh khẽ run lên, cảm thấy vô cùng nực cười.
Tuy nhiên, Tôn Phá lại tưởng kẻ trước mặt đang sợ hãi tu vi của sư phụ mình, trong lòng liền xuất hiện một tia dũng khí.
Gã chống khuỷu tay xuống đất, nâng cao nửa thân trên rồi dõng dạc nói:
“Sư phụ rất yêu thương ta, nếu ngươi giết ta, cho dù ngươi có trốn tới chân trời góc biển, sư phụ cũng sẽ tìm ra ngươi để báo thù.
Lúc đó, người không chỉ róc thịt bẻ xương ngươi, mà còn đem hồn phách ngươi luyện trong cửu u hỏa, khiến ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh.
Khôn hồn thì quỳ xuống dập đầu lạy lão tổ tông ngươi mười tám cái rồi cút đi, Tôn lão gia sẽ niệm tình mà xin sư phụ không lấy cái mạng chó của ngươi…”
Tôn Phá càng chửi càng hăng, quên luôn rằng sự sống chết của mình đang nằm trong một ý niệm của đối phương.
“Khặc khặc khặc, khặc khặc khặc khặc khặc…” Hắc ảnh vốn định để cho Tôn Phá nói thêm, nhưng nó không cách nào nhịn được nữa, chợt cất tiếng cười vang cả trời đất.
“Đã rất lâu rồi, ta mới lại có cảm giác vui vẻ như thế này.
Vậy nên, ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái nhất.”
Lúc này, Tôn Phá mới biết mình nói sai.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao, chửi cũng đã chửi rồi, vả lại đằng nào chẳng phải chết, vậy thì cứ chửi cho sướng miệng.
Gã đạp đạp hai chân, lùi thân hình dựa vào một gốc cây, dốc chút hơi tàn gào lên:
“Con mẹ nó, ngươi không nghe rõ sao, sư phụ ta chính là một lão quái nguyên anh…”
“Đám sâu kiến đó.” Hắc ảnh vừa chậm rãi lướt tới gần Tôn Phá, vừa ồm ồm nói.
“Ta giết không biết bao nhiêu rồi.”
“Khốn kiếp! Ngươi nói bậy!” Tôn Phá hét lên, giọng mỗi lúc một cất cao.
“Ngươi không được qua đây! Không được qua đây! Đừng qua đây!”
Nhưng hắc ảnh chẳng để tâm đến những lời nói này nữa, bàn tay phải khẽ nâng, ngón trỏ phóng ra một tia khói đen về phía Tôn Phá.
“Sư phụ, cứu đồ nhi!” Tôn Phá khóc rống lên, hốt hoảng đưa hai tay che ở trước mặt.
“Đồ nhi chưa muốn chết.”
Đúng lúc này, chiếc áo hoa Tôn Phá đang mặc bỗng căng lên như có gió lùa vào.
Hàng trăm bông hoa đủ màu sắc đột nhiên rách toác ra, hiển lộ phía bên trong là những lá bùa màu vàng.
Từng tiếng vù vù vang lên, những lá bùa vụt bay khỏi chiếc áo hoa, xếp thành một bức tường chắn ở trước mặt Tôn Phá.
Trên mỗi lá bùa là một dòng văn tự khác nhau, được viết bằng máu người, tỏa ra sát khí kinh hồn.
Những quầng sáng màu đỏ nhạt chợt lóe, hàng trăm huyết sắc văn tự uốn éo như đang sống lại.
Máu tươi ứa ra, chảy xuống từng vệt dài ngắn, nhuộm tấm giấy vàng thành một màu đỏ thẫm.
Trong thanh âm của gió rừng, mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ ai oán, lúc xa lúc gần.
Xa thì chẳng khác nào từ cửu tuyền vọng lại, gần thì cảm giác như ở ngay phía sau lưng, vân vê vấn vít vào từng đốt xương sống.
Chớp mắt, những lá bùa tựa như đã tan biến vào trong hư vô, chỉ còn lại máu đỏ bềnh bồng giữa không trung.
Những tia máu như có linh tính, ngọ nguậy tìm đến nhau rồi xoay tròn thành một vòng xoáy.
Từ giữa vòng xoáy, một bàn tay máu vươn ra, năm ngón tay quặp lại, chộp lấy tia khói đen đang phóng tới.
Hai luồng lực lượng ma sát vào nhau, không tạo ra chấn động quá lớn, nhưng cây cỏ xung quanh đều bị hủ hóa thành chất mủ màu trắng đục, tỏa ra mùi tanh tưởi buồn nôn.
Tôn Phá nằm ở phía sau bức tường nên không bị ảnh hưởng, chiếc áo hoa không chỉ bảo vệ gã, đồng thời còn tỏa ra một luồng khí nhu hòa ấm áp, giúp gã khôi phục lại một phần linh lực, những vết thương lớn nhỏ cũng được chữa trị ít nhiều.
Gã nhìn tia hắc khí rơi xuống hạ phong, đang dần bị bàn tay máu bóp nát, trong lòng không khỏi sung sướng.
Thương thế đã hồi phục được ba phần, tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho gã có thêm khí lực.
Gã dựa vào gốc cây đứng lên, nhổ một bãi đờm vẫn còn dính máu rồi nói:
“Con bà ngươi, còn không mau quỳ xuống, dập đầu lạy Tôn lão gia mười tám lạy rồi xin tha mạng? Không được, mười tám lạy vẫn chưa đủ, phải một trăm tám mươi lạy, một ngàn tám trăm lạy thì Tôn lão gia đây mới bớt giận.”
Thấy hắc ảnh chỉ hơi liếc nhìn mình một cái mà không nói gì, Tôn Phá càng tỏ ra đắc ý, lôi cả mười tám đời tổ tông đối phương ra thóa mạ.
Trong lúc gã hăng say chửi bới, bàn tay chợt hấp thụ toàn bộ vòng xoáy máu bên ngoài, bóp mạnh một cái phá vỡ tia khói đen, phóng thẳng về phía hắc ảnh.
“Ha ha ha, chết con bà nhà ngươi đi.” Tôn Phá ngửa người ra sau cười lớn, đầu đập vào thân cây mà cũng không thấy đau.
Gã đang tưởng tượng, thần thông của sư phụ chớp mắt sẽ đánh chết cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ kia.
Đúng như tưởng tượng của Tôn Phá, bàn tay máu vụt phóng tới, chộp vào đầu hắc ảnh rồi vặn một cái.
Hắc ảnh hú lên thảm thiết, sau đó đầu lìa khỏi cổ, vỡ vụn thành một nhúm mụi than, phần bị gió thổi đi, phần thì rơi xuống đất…
Tôn Phá đứng dựa vào gốc cây, thất khiếu không ngừng chảy ra máu tươi.
Gã vừa hoa tay múa chân loạn xạ vừa chửi bới om sòm, sau đó cất tiếng cười khằng khặc.
Hóa ra, một cái liếc nhìn của hắc ảnh lúc trước đã khiến gã chìm vào ảo giác, ngay cả thanh linh phù cũng trở nên vô dụng.
Quay trở về với thực tại, bàn tay máu đã bóp nát tia khói đen, phá không lao đến tấn công hắc ảnh.
Nhưng khác với những gì Tôn Phá tưởng tượng, hắc ảnh chỉ há miệng ra một cái, nuốt lấy toàn bộ huyết sinh thủ của sư phụ hắn, không một chút mảy may thương tổn.
“Chờ đến khi ta khôi phục hoàn toàn, giết đám nhãi nhép này chẳng cần động đến nửa ngón tay.” Hắc ảnh nói thầm rồi xoay người rời đi.
Trong khi đó, Tôn Phá chảy máu mỗi lúc một nhiều.
Máu bám đầy trên gương mặt cười cợt, nhuộm đỏ phía trước ngực áo của gã, trông vô cùng đáng sợ.
Chỉ vài hơi thở nữa thôi, chắc chắn gã sẽ phải mất mạng.
Đúng như những gì hắc ảnh đã hứa, Tôn Phá chết thế này không hề đau đớn, thậm chí còn có phần thống khoái.
Nhưng đột nhiên, hắc ảnh chợt dừng bước, quay lại nhìn Tôn Phá rồi nói:
“Xem ra, có kẻ muốn ngươi phải chết trong đau đớn.”
Phía bên kia, Tôn Phá vẫn điên điên dại dại, nhưng tay trái thì bỗng giơ cao, từ trong ống tay áo vụt phóng ra một vệt sáng màu tím đen.
Đó là một chiếc vòng tay được bện bằng chỉ đen, ở giữa buộc lấy một viên pha lê nhỏ màu tím nhạt.
Giữa không trung, viên pha lê khẽ rung động, vang lên những tiếng ngân lanh lánh, hệt như tiếng kim khí va chạm vào nhau.
Những tia sáng mãnh liệt chợt lóe, viên pha lê đột nhiên nổ tung thành muôn vàn mảnh nhỏ.
Một thân ảnh già nua dần hiện ra, không ai khác ngoài sư phụ của Tôn Phá, Nhiếp Hồn Lão Nhân Chu Hành.
Lão có thân hình hơi thấp bé, mái tóc đã bạc trắng, gương mặt lấp đầy bởi nếp nhăn, chỉ có đôi mắt là vẫn còn tinh anh hữu thần.
Từ trên người lão, lúc nào cũng toát ra một luồng khí âm hàn, khiến cho những người đến gần đều không rét mà run.
Tuy nhiên, thân hình lão có phần trong suốt, chứng tỏ đây không phải người thật, mà chỉ là một tia hồn ảnh.
Lão giơ ngón trỏ tay phải chỉ về phía tên đồ đệ của mình ở sau lưng, đồng thời nhìn chằm chằm vào hắc ảnh, âm trầm nói:
“Muốn giết đồ đệ của ta rồi bỏ đi như vậy sao?”
Nghe được âm thanh quen thuộc, Tôn Phá ngẩng đầu lên, lờ mờ trông thấy thân ảnh của sư phụ.
Gã không biết tại sao sư phụ lại ở đây, nhưng hình bóng đó khiến gã cảm thấy vô cùng ấm áp.
Trước khi lên đường lịch luyện, Tôn Phá đã được sư phụ ban cho hai món đồ, chính là chiếc áo hoa cùng với vòng tay.
Bên trong áo hoa tích tụ một đòn phản kích cấp bậc nguyên anh, còn vòng tay thì ẩn chứa một tia phân hồn của sư phụ Tôn Phá.
Tuy nhiên, Tôn Phá từ đầu đến cuối không hề biết tác dụng thực sự của hai thứ này.
Gã chỉ biết rằng, thứ mà sư phụ cho mình đều là đồ tốt, nên lúc nào cũng mang trên người, chứ không bỏ vào túi trữ vật.
Trong suốt thời gian rời khỏi môn phái, Tôn Phá chưa từng gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, thành ra hai món bảo vật của sư phụ vẫn chưa được dùng đến, dần dần gã cũng quên mất sự hiện diện của chúng.
Tôn Phá nhìn hắc ảnh ở phía xa rồi nhìn lại mình, thấy chân tay rã rời, người đầy máu me, mới biết sư phụ lại cứu mình một mạng.
Bao nhiêu ấm ức bỗng tuôn trào, gã muốn nhảy tới ôm lấy sư phụ khóc một trận, nhưng gã còn chưa kịp làm việc đó thì đã đổ gục xuống đất rồi ngất đi.
“Ngươi đủ tư cách ngăn cản ta sao?” Hắc ảnh nói với Nhiếp Hồn Lão Nhân, nhưng tay thì xuất chưởng đánh về phía Tôn Phá.
“Đê tiện!” Chu Hành quát lên một tiếng đầy giận dữ, thân hình lướt tới trước mặt đồ đệ, cũng xuất ra một chưởng để chống đỡ.
Hai luồng chưởng phong, một bên ẩn chứa lực lượng hủ hóa, một bên mang đầy khí tức chết chóc, mãnh liệt va chạm vào nhau.
Từng tầng gợn sóng vô hình không ngừng khuếch tán ra xung quanh, mọi sinh linh trong phạm vi một dặm đều bị đồ diệt ngay tức khắc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...