Phong Đô thức dậy bằng tiếng hét chói tai của đám quỷ sai U Minh.
Khi hắn chầm chậm mở mắt, thấy cả Địa Môn Quan đều loạn cào cào.
Một tên quỷ sai chạy nháo nhào tới chân hắn, vội vã nói: "Không xong rồi...!Thanh Anh Lục Lạp...!Đốt...đốt...""Đốt??""Đốt cháy vườn U Minh rồi!!"Tên quỷ sai vừa dứt lời thì thấy chúa chúng phẩy tay áo, thoắt cái đã biến mất.Khi tới nơi, xung quanh giăng tầng tầng khói xám, vườn U Minh bị đốt rụi quá nửa.
Mới sáng sớm phủ hắn đã chấn động tới mức này, nếu không phải nàng ta là bảo vật của mẹ hắn, xem chừng ngay hôm nay sẽ bị phanh thây rồi ném vào dầu sôi.Đám quỷ sai lũ lượt kéo đến dập lửa, quỷ sư quỷ tổ cũng tới giúp đỡ, trông thấy chúa mình, khuôn mặt nhăn nhúm của chúng mới giãn ra."Đại Đế, ngài mau dùng thuật pháp dập lửa đi, nếu cháy hết vườn U Minh, Địa Phủ ta tổn thất nhiều tới mức Thiên Đình cũng nhòm ngó đó!"Thấy chúa chúng đảo mắt nhìn quanh, không có vẻ gì để tâm tới lời chúng nói, quỷ ông dè chừng hỏi: "Đại Đế?"Hắn lạnh lùng hỏi:"Thanh Anh đâu?"Quỷ ông ờ à huých vai tên quỷ sai ở bên cạnh: "Ngươi trả lời ngài đi..."Nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của chúa chúng, quỷ sai đổ mồ hôi lạnh: "Dạ thưa...!Chúng con không thấy nàng đâu, khả năng cao vẫn còn trong đó, sợ bỉ ngạn hoa hút cạn âm khí nên không ai dám vào cứu"Tên quỷ sai chưa dứt lời, chúa chúng đã mất dạng.Vườn U Minh là chốn thiêng của Địa Phủ, rộng ngang với vườn tiên trên thiên đình.
Ở đây chứa đầy kì hoa dị thảo, đặc biệt là bạt ngàn những hoa bỉ ngạn đỏ rực, âm khí cực nhiều, hồn thể lạc vào còn có thể bị tan biến vào hư vô.
Càng vào sâu, khói bay càng mù mịt.
Phong Đô thi triển thuật chú, lửa bốn phía lập tức dập tắt.
Đi thêm chừng nửa canh giờ sau, Phong Đô nghe thấy tiếng hát lanh lảnh."Ta lạc trong rừng sâuQuái thú đánh ta đauNhưng khóc thì sẽ xấuThanh Anh không khóc đâu"Xem ra vẫn an toàn lắm.Phong Đô dựa vào cây Dạ Xoa lén nghe nàng hát.
Lục Lạp nhỏ vừa tước hoa bỉ ngạn yêu quý của hắn vừa hát vang:"Quái thú đánh ta đauNhưng ta là cô dâuCủa Phong Đô Đại ĐếChúng dám làm gì xấuChàng đánh chúng vỡ đầu"Phong Đô Đại Đế: "...""Gây họa xong vẫn ung dung quá nhỉ"Phong Đô bước tới gần nàng, thấy Lục Lạp nhỏ mặt mũi lấm lem, chỉ có đôi mắt to tròn vẫn luôn lấp lánh.
Thấy người trước mặt, nàng nhào tới ôm chầm lấy hắn, cười toe: "Tùy Phong, ta đợi mãi cuối cùng chàng cũng tới"Sau đó thích chí dụi dụi đầu vào lòng hắn.Phong Đô đã quen với hành động thân mật này, coi đó là chuyện hiển nhiên, để mặc nàng cọ cọ, nhưng vẫn tiện tay cốc nhẹ nàng một cái.
Bỗng hắn thấy ươn ướt ở vạt áo, nhìn xuống chỉ thấy đỉnh đầu của Lục Lạp nhỏ, đột nhiên hắn cảm thấy cảnh này rất giống cô vợ nhỏ làm nũng với tướng công...Hắn thở dài:"Làm gì có ai phóng hỏa rồi ôm chủ nhà khóc lóc chứ"Lục Lạp nhỏ ngẩng đầu lên, nhíu mày phân trần:"Ta cũng đâu có ý định phóng hỏa! Ta dậy sớm nấu bữa sáng cho chàng, quỷ sai nói vườn U Minh có rất nhiều thảo dược, ăn vào vô cùng bổ"Phong Đô nhướn mày, Lục Lạp nhỏ lí nhí:"Ta thấy chạy đi chạy lại giữa vườn U Minh và nhà bếp rất bất tiện""Vậy nên thay vì hái thảo dược từ vườn mang về bếp, ngươi lại mang đồ tới vườn U Minh mồi lửa nấu?" - Phong Đô bất lực nói.Như thông suốt ra một vấn đề gì đó vô cùng lớn lao, mặt Lục Lạp nhỏ ngẩn ra rồi đập tay: "Ờ ha!"Hắn cảm thấy mình quả thật đang nuôi một đứa trẻ nhỏ, dù sao nàng ta cũng là Lục Lạp hóa linh, có thể trông chờ điều gì chứ.Bất đắc dĩ lại nghĩ ra một lí do để dung túng nàng thêm một chút.
Hắn đúng là điên rồi.------Vì chuyện vườn U Minh bị thiêu rụi quá nửa, thiên đình thật sự phải để mắt đến, quyết định trách phạt Phong Đô.
Khi bị hỏi tội ở thiên đình, hắn bá đạo nói một câu:"Ờ...!Bỉ ngạn thấy lạnh, tiện tay phóng hỏa"Đây là lí do gì vậy chứ...Chủng quỷ sai dưới âm ty không biết chúa chúng bị xử ra sao, chỉ biết suốt mấy tháng trời, chúng không thấy chúa mình trở về Địa Môn Quan nữa.Tuy nhiên, sự vắng mặt của kẻ đứng đầu cũng không làm cho Địa Môn Quan yên ắng hơn, bởi vì cô vợ nhỏ bất đắc dĩ của hắn ngày nào cũng phá bung cả địa phủ.Nàng chơi trốn tìm cùng bọn tiểu quỷ, lúc thì xảy chân ngã vào chảo dầu sôi, may mắn được quỷ sư quỷ tổ kịp thời đỡ lấy.
Khi lại trốn lên núi băng, nặn ra một người tuyết lớn, trên mình người tuyết ghi: "Phong Đô Đại Đế - Phu Quân Thanh Anh", sau đó tự cảm thấy rất oách, khoái trí cười sung sướng, dọa cho đám ma nữ phàm nhân sợ hãi thà đi chịu phạt còn hơn ở cạnh nàng thêm một khắc, vì điều này mà quỷ sai rất cảm ơn Lục Lạp nhỏ.Một lần nàng gặp được Lam Tùy tiên tử đang thất thểu xuống địa ngục, nghe ra mới biết nàng ta đã gây ra đại tội, phải đi lịch kiếp cùng Thái Âm Tinh Quân.
Trước khi nàng vào Lục Đạo Luân Hồi còn ở địa phủ vài ngày, trong thời gian này hai người cùng nhau bày trò cho quỷ sai chơi.Lam Tùy dạy Lục Lạp nhỏ trồng cây.
U Minh âm khí dày đặc, chỉ có Bỉ Ngạn, Đồ Mi mới có thể mọc, nhưng dưới bàn tay của Lục Lạp nhỏ, những loại hoa rực rỡ sắc màu cứ đâm chồi nảy lộc rất tươi tốt, giống như nàng rót tiên khí của mình vào chúng vậy.Lục Lạp nhỏ có giọng hát rất hay, thanh âm của nàng trong trẻo hơn những loại nhạc cụ trên thiên giới, cho nên nàng dạy Lam Tùy hát.Hai nàng và đám quỷ sai còn tổ chức tiệc tùng, lấy hoa kết vòng trang trí, lấy xương trắng làm thành bàn ghế, mượn luôn nồi nấu canh của Mạnh Bà để nấu rượu ngon chiêu đãi toàn cõi âm ty.
Từ một U Minh tăm tối lạnh lẽo, giờ không khi nào ngơi tiếng đàn hát và cụng ly no say, đã mấy ngàn năm rồi chúng quỷ mới vui vẻ như thế.Còn hai kẻ đầu xỏ lại trái ngược hoàn toàn, sáng vui vẻ hưởng lạc, tối đến ôm nhau khóc ầm ĩ.
Lục Lạp nhỏ chỉ có đúng một câu: "Ta nhớ phu quân của ta quá đi huhuhu"Sau đó Lam Tùy tiên tử lại ôm nàng vào lòng dỗ dành.
Mỗi lần như vậy, Lục Lạp nhỏ lại khóc lớn hơn: "Chàng cũng hay ôm ta như vậy, nước mũi của ta dính hết vào áo chàng, sau đó chàng sẽ cốc đầu ta một cái" - Điệu bộ có bảy phần tự hào.Khóc chán chê xong, Lục Lạp nhỏ lại hỏi Lam Tùy: "Tỷ không cần lịch kiếp nữa sao?"Lam Tùy yên lặng rồi đáp: "Ta cũng chờ đợi phu quân của mình..."Âm Ty không trăng không sao, nhưng hai người vẫn nằm thư thái trên phản, nhìn lên trời, giống như chỉ cần vươn tay, là tất cả ước vọng sẽ biến thành sự thật.
Bỗng nhớ điều gì đó, Lục Lạp nhỏ quay sang hỏi Lam Tùy: "Sắp tới ngày sinh thần của phu quân ta rồi, ta nên tặng chàng món quà gì khiến chàng vui vẻ nhỉ?"Lam Tùy cười nham hiểm: "vui vẻ hả? Dễ đấy! Chỉ cần...dính vào nhau thôi""Dính vào nhau?" - Lục Lạp nhỏ tròn mắt không hiểu."Đúng, chính là cái chuyện đó đó, đêm không trăng không sao, ánh nén leo lắt, hai người hòa hợp làm một, dính vào nhau" - Nói xong nàng ta còn thích chí cười hihi.Lục Lạp nhỏ suy nghĩ một hồi, còn định hỏi thêm gì đó, quay sang thấy người bên cạnh đã ngủ say từ lúc nào, cho nên cũng không hỏi nữa, chỉ im lặng ghi nhớ, chờ mong ngày Phong Đô Đại Đế quay về..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...