Cảnh báo: Chương này có H.
Editor không có kinh nghiệm edit H, vì đại thần nhà tôi toàn viết H kéo rèm:( đã nỗ lực hết sức để Việt hóa nhưng vẫn có thể sót vài từ "không thuần Việt", cả nhà thông cảm nhớ:>
- ------------------------------
"Anh..." Tôi ngây người nhìn về phía cửa, "Anh làm gì vậy..."
Kevin cũng chưa từng thấy loại chiến trận này, một tay của gã còn luồn vào bên trong áo sơ mi của tôi, vuốt nhẹ sau hông tôi, một tay khác còn chụp ở trên thắt lưng của tôi.
Tôi lặng lẽ đạp gã một cước, ra hiệu gã buông tay.
Trần Cẩn Ngôn giống như là bị động tác này châm lửa, y hệt như một con sư tử nổi giận xông tới, túm lấy cổ áo Kevin quăng tới một cú đấm.
Tôi biết Trần Cẩn Ngôn vẫn luôn luyện đấm bốc, cú đấm này dùng toàn lực hơn nữa không cho gã bất kỳ thời gian nào để phản ứng, Kevin liên tiếp lui về sau vài bước sau lực va chạm cực lớn, còn chưa kịp đứng vững đã bị Trần Cẩn Ngôn tung một cú móc vào bụng.
Vào giờ phút này Trần Cẩn Ngôn hoàn toàn không có dáng vẻ áo mũ chỉnh tề của ngày xưa, cả người mang theo ngọn lửa giận sắc bén, thần sắc bị mây mù che phủ, từng nắm đấm dội xuống đánh cho người kia không còn sức chống trả.
Tôi phục hồi tinh thần từ trong cơn sốc, vội vàng đi kéo anh lại: "Trần Cẩn Ngôn! Anh đang làm gì vậy? Mau dừng lại!"
Cố Lãng vẫn luôn ở ngoài cửa xem kịch vui, thấy thế cũng đi vào, hắn vỗ sau lưng Trần Cẩn Ngôn, "Được rồi, đấm hai cú cho hả giận là đủ rồi mà, " hắn quay đầu lại liếc nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo một tia cười trên sự đau khổ của người khác cùng thương hại, "Tôi trước tiên mang người này ra ngoài."
Hắn đi tới vỗ mặt Kevin, kéo gã từ dưới mặt đất lên, "Cậu ấy à, đi theo tôi đi.
Biết cậu chọc phải người nào chưa, sau này đừng tùy tiện ở trong quán rượu hẹn bạn chịch, nếu không cậu chết như thế nào chính mình cũng không biết."
Không rõ Cố Lãng dùng thủ đoạn gì, sau khi hắn đi toàn bộ nhà vệ sinh liền yên tĩnh lại, không còn thêm một ai đi tới.
Ánh mắt của Trần Cẩn Ngôn như là vật thể sống mà liếm láp qua mỗi một nơi trên người tôi, từng tấc từng tấc một, mang theo soi mói cùng tức giận, phảng phất như có một đám lửa, ở trong đáy mắt anh lập lòe nhảy nhót.
Ở trong tình huống lúng túng như vậy, tôi chỉ có thể giật nhẹ áo sơ mi trên người gần như đã mất đi tác dụng che đậy thân thể, cố hết sức làm cho chính mình thoạt trông không dâm đãng đến thế.
"Em ngày hôm nay, " anh mở miệng, "Là uống nhiều rồi? Hay là hắn cưỡng bức em?"
Tôi trầm ngâm một hồi lâu, dưới tầm mắt của anh mở miệng một cách khó khăn: "Không phải.
Em không uống nhiều, hắn cũng không cưỡng bức em, em là một người trưởng thành, rất tỉnh táo, em biết mình đang làm gì.
Em chính là người như vậy, không có gì đáng thưởng thức, không có ưu điểm, hút thuốc uống rượu, ham muốn hưởng lạc, hết thảy những việc anh cho rằng em sẽ không làm em đều thích..."
Âm lượng của tôi dần dần nhỏ xuống, bởi vì ánh mắt của Trần Cẩn Ngôn như một lưỡi dao chém vào người tôi, lồng ngực chập trùng lên xuống biểu hiện anh giờ phút này đang phẫn nộ, tôi không dám nói tiếp nữa.
Tôi dựa vào tường, không tiếp tục nhìn sắc mặt của anh, từ đâu đó móc ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu, châm lửa.
Bỗng nhiên, Trần Cẩn Ngôn nhào tới, giật lấy điếu thuốc ở trong miệng tôi, ấn tắt ở trên tường.
Tay anh dùng sức mà kẹp chặt lấy cằm tôi, giữa lúc tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì mút vào, cắn xé đôi môi của tôi.
Nụ hôn nồng đậm vị thuốc lá này vừa kịch liệt lại vừa tàn nhẫn, Trần Cẩn Ngôn không để ý đến sự giãy dụa của Tần Sinh, vừa cắn xé vừa lấy tay kéo chiếc áo sơ mi gần như bị phá vụn kia xuống.
Bàn tay hắn tiến vào trong vạt áo sơ mi, từ hõm vệ nữ sờ soạng một đường hướng lên trên, trước tiên là dùng sức khẽ ngắt lấy vùng thắt lưng, lại chơi đùa với cặp xương cánh bướm tinh tế của cậu.
Hắn ra tay không nhẹ, ngón tay mang theo một lớp chai mỏng đi qua nơi nào, nơi ấy đều nổi lên một tầng màu hồng nhàn nhạt.
Không biết hôn bao lâu, Trần Cẩn Ngôn mới ngẩng đầu lên, Tần Sinh túm được cơ hội để hô hấp, giống y như là người chết đuối bị người vớt từ dưới nước lên, tay cậu không có sức lực gì để ở trên vai Trần Cẩn Ngôn.
Trần Cẩn Ngôn trầm thấp thở gấp, lại muốn ghé sát vào, Tần Sinh vội vã nghiêng đầu qua chỗ khác tránh né hắn, thế nhưng không ngờ lại để cho cần cổ của mình hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt của đối phương.
Trần Cẩn Ngôn nghẹn lại một hơi, sau đó nổi điên mà ngắt lấy đầu v* của cậu.
"A..." Tần Sinh đau đến nhíu mày lại, "Anh bình tĩnh một chút, Trần Cẩn Ngôn...!Anh trước tiên, anh trước tiên thả ra..."
"Hắn hôn chỗ này của em, có đúng không, em để cho hắn hôn em ở chỗ này, " Giọng nói của Trần Cẩn Ngôn đều lộ ra một luồng hung ý, "Con mẹ nó em không phải là cố ý, Tần Sinh?"
Dấu hôn màu đỏ tươi rơi trên cần cổ màu trắng sữa, trông đặc biệt kiều diễm và gợi tình.
Một cảnh sắc thật tuyệt mỹ, nhưng bởi vì dấu hôn là người khác lưu lại mà làm cho Trần Cẩn Ngôn đố kị đến phát điên, hận không thể vươn tay bẻ gãy chiếc cổ trắng nõn của Tần Sinh.
Hắn ghé vào bên tai Tần Sinh, cắn dái tai của cậu, liếm láp tai cậu, "Tôi giúp em che nó đi, có được không?"
Nụ hôn của Trần Cẩn Ngôn vừa gấp gáp vừa tàn nhẫn, như một đầm nước sâu, khiến cho Tần Sinh dần dần không còn giãy dụa.
Lúc mới bắt đầu cậu còn dùng sức mà xô đẩy cự tuyệt, sau đó dần dần nổi lên hứng thú, dục vọng cũng giống như cơn thủy triều mùa xuân, không một dấu hiệu nào báo trước mà kéo tới.
Từ trước đến nay Trần Cẩn Ngôn ở trên giường vẫn luôn là một người tình dịu dàng lại săn sóc, cố hết sức để bảo đảm hai bên đều có thể thoải mái.
Ngày hôm nay lại trở thành một mình hắn thi hành bạo lực, nhưng Tần Sinh ấy thế mà cũng dâng lên dục vọng từ bên trong loại hình thức thô bạo này.
Trần Cẩn Ngôn bế cậu lên, đẩy ra hai chân đặt cậu ở trên tường, chui đầu vào trước ngực cậu, từ xương quai xanh hôn đến đầu v*, dấu hôn xanh xanh tím tím trải rộng trên bả vai của cậu.
Tần Sinh cảm giác đầu lưỡi của đối phương mang theo ấm áp cùng ướt át, ở trên khoang ngực của mình càn quấy, cậu thiếu kiên nhẫn mà vặn vẹo thân thể, lại giữa lúc miệng lưỡi của Trần Cẩn Ngôn rời đi mà tự mình đưa người về phía trước.
Sau đó cậu thực sự không chịu được loại khiêu khích gần như dằn vặt này, giơ bàn chân lên cà vào bên eo của Trần Cẩn Ngôn, hai chân lại quấn quýt siết chặt, cảm nhận được bắp thịt căng chặt bên dưới lớp vải vóc."Anh muốn làm thì làm đi, có thể cho một phen sảng khoái được không?" Cậu ngẩng đầu, dùng đuôi mắt ửng hồng quét Trần Cẩn Ngôn, vừa cởi ra thắt lưng của chính mình, lại sờ soạng đũng quần Trần Cẩn Ngôn, "Làm hay không làm? Hửm?"
Trần Cẩn Ngôn không chịu nổi dáng vẻ cậu dùng đôi mắt ướt át mà nhìn mình, cách một lớp quần tây tàn nhẫn mà nắn bóp hai cánh mông của cậu.
Hắn kéo một phát lột ra quần lót của Tần Sinh, vỗ lên một cái tát, liền nghe thấy Tần Sinh phát ra một tiếng rên nghẹn ngào.
Hắn đã gần hai tháng không làm tình, lúc này bóp lấy cặp đùi mát lạnh mềm mại của Tần Sinh, chỉ cảm thấy máu tuôn trào xuống thân dưới.
Eo của Tần Sinh mềm đến không tưởng, hai cẳng chân vừa nhỏ nhắn vừa trắng muốt dễ dàng bị hắn kéo mở ra, gập đến trước ngực.
Ngón tay của Trần Cẩn Ngôn lướt qua tầng thịt mông, dọc theo khe mông vuốt ve không nặng không nhẹ, ở trên tầng nhăn nheo kia dùng ngón tay vẽ ra một vòng rồi đâm vào.
Sau đó hắn ngây ngẩn cả người, phảng phất giống như không thể tin được mà khiếp sợ nhìn về phía Tần Sinh, hung tợn mở miệng: "Em mẹ nó, tự mình bôi trơn mở rộng sẵn luôn rồi?"
Tần Sinh không nhịn được nói: "Làm hay không đây? Không làm thì thôi."
"Làm! Tôi con mẹ nó đêm nay muốn làm chết em."
Trần Cẩn Ngôn rất ít khi nói những lời như thế này ở trên giường.
Sau khi nói xong hắn liền lật người Tần Sinh lại, từ phía sau áp chặt chẽ Tần Sinh ở trên tường.
Ngực của Tần Sinh dán chặt lên mặt tường lạnh lẽo, giữa hai chân lại bị quy đầu khổng lồ cực nóng của Trần Cẩn Ngôn chống vững, cảm thấy ở giữa băng và lửa, toàn thế giới chỉ còn lại mỗi tình dục.
Cậu không kìm lòng được mà cọ xát cây cọc tràn trề tinh thần của Trần Cẩn Ngôn: "Nhanh một chút."
Trần Cẩn Ngôn bị cậu cọ đến khó nhịn, đang ngắt lấy eo cậu chuẩn bị chinh phạt, lại nghe thấy cậu đột nhiên nói: "Chờ đã, chờ chút! Em, trong túi áo em có bao..."
Thái dương của Trần Cẩn Ngôn nhảy một cái, không để ý tới cậu, vội vã lấy ngón tay mở rộng mấy lần liền đâm cái kia của mình vào.
"Làm công tác chuẩn bị rất tốt nhỉ, " Trần Cẩn Ngôn cắn răng ghé vào lỗ tai cậu thổi khí, dưới khố dùng sức cắm rút, "Em có phải là, ngày ngày nhớ thương để tôi làm em thế này?"
Nơi đã quá lâu không bị dị vật xâm nhập theo bản năng cho ra bài xích, trong nháy mắt tiến vào kia Tần Sinh đau đến mức trong lúc vô tình tiết ra một tia rên rỉ.
Đợi đến khi thứ đồ vật kia của Trần Cẩn Ngôn thật vất vả tiến vào hoàn toàn, lại vội vã không kiềm chế nổi mà chuyển động, trên trán Tần Sinh đã rịn ra mấy giọt mồ hôi nhỏ.
"Hô..." Cậu thở dài một hơi, "Ai nói là muốn bị anh làm? A!"
Thân dưới Trần Cẩn Ngôn đột nhiên giận dữ, bẻ chân cậu ra dứt khoát thoải mái mà thao lộng: "Em muốn bị ai làm? Nói?"
Tần Sinh bị hắn đâm đến cả người run rẩy, tiếng rên rỉ vỡ vụn tiết ra từ bên trong hàm răng nghiến chặt.
Trần Cẩn Ngôn chín cạn một sâu mà mạnh mẽ đâm xuyên, một tay xoa nắn nhũ thịt của Tần Sinh, một tay kẹp ở trên cổ cậu, buộc cậu ngẩng đầu lên.
Động tác này gần như là cầm cố cả người Tần Sinh lại, cậu hoàn toàn chịu thua, điểm tựa duy nhất chính là lồng ngực của Trần Cẩn Ngôn ở sau lưng.
Tần Sinh dựa vào trên người Trần Cẩn Ngôn, không hề có sức lực mà nhấp nhô lên xuống theo động tác của hắn.
Phân thân khổng lồ của Trần Cẩn Ngôn đóng vững vàng ở trong cơ thể cậu giống như là một cái nêm nóng rực, làm cho cậu không thể động đậy, một tầng mồ hôi mỏng phủ kín trên thân thể.
Đột nhiên, động tác Trần Cẩn Ngôn chậm lại, đồ vật trong cơ thể Tần Sinh cũng theo đó chầm chậm thong thả mà khuấy động, vừa vặn không nặng không nhẹ mà nghiền đến điểm mẫn cảm của cậu, nhưng vẫn luôn chỉ sượt qua rồi lại thôi.
Mới đầu Tần Sinh còn thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ vì chính mình cuối cùng cũng thoát ra khỏi móng vuốt ma quỷ.
Nhưng chẳng mấy chốc cậu lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, động tác của Trần Cẩn Ngôn gợi lên một trận lửa dục quanh quẩn ở trong người, nhưng bởi vì không được thỏa mãn mà làm cho cậu cảm thấy trống rỗng đến cồn cào tim gan.
Tần Sinh cấp thiết hi vọng bị người phía sau đối xử thô bạo, cậu sốt ruột cà cà Trần Cẩn Ngôn, giọng điệu xen lẫn một chút lấy lòng: "Anh nhúc nhích đi..."
Trần Cẩn Ngôn bất động thanh sắc, vẫn là chậm rãi ra vào ở trong cơ thể cậu.
Hắn cúi người, đầu lưỡi liếm qua lỗ tai và cổ của Tần Sinh-- nơi đó là điểm mẫn cảm của cậu.
"Vậy em nói, em đến đây để bị ai làm?" Hắn nhìn chằm chằm hõm cổ của Tần, nơi đó tích mồ hôi, sáng lấp lánh, có thể dễ như ăn cháo mà khuấy lên dục vọng thi hành bạo lực của con người.
Tần Sinh rũ mắt xuống, tấm lưng lạnh lẽo của Tần Sinh dán lên lồng ngực của hắn, vì hắn mà tìm về một chút thần trí.
Hắn nhẹ nhàng gặm nhấm bả vai Tần Sinh, mút hôn hình xăm viết tên hắn trên vai cậu.
"Nói chuyện đi, bảo bối.
Nói đúng liền cho em."
Lý trí của Tần Sinh dưới hình thức hành hạ này dần dần hỏng mất, cậu run rẩy, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng.
Trần Cẩn Ngôn còn đang dằn vặt cậu.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu v* Tần Sinh, làm cho cả hai bên dưới sự kích thích đứng thẳng lên."Nói đi.
Nói mau.
Em muốn gì tôi đều cho em."
Tần Sinh không chịu nổi, cậu đột nhiên thở mạnh một hơi, giơ cánh tay lên che mắt, "...!Anh."
Trần Cẩn Ngôn cũng không để cho cậu dễ chịu, thổi vào lỗ tai cậu, trong lúc cậu run rẩy giả vờ câm điếc: "Tôi cái gì? Bảo bối phải nói cho rõ ràng."
"Em đến để bị anh làm -- a! A..."
Trần Cẩn Ngôn chiếm được đáp án chính mình muốn nghe, bắt đầu điên cuồng tiến công, mỗi một lần đều hận không thể chôn nguyên cả cây vào rồi lại rút ra toàn bộ, bụng dưới của hắn đánh vào trên mông Tần Sinh, khiến cho bờ mông vốn dĩ trắng như tuyết nhiễm phải một tầng màu hồng.
Hắn dùng cà vạt trói chặt hai tay của Tần Sinh, không cho phép cậu an ủi cậu nhỏ dựng đứng của chính mình ở phía trước, lại ở bên tai Tần Sinh dụ dỗ: "Bảo bối giỏi nhất, dùng mặt sau là có thể bắn ra, đúng không nào?"
Cuối cùng Tần Sinh cũng không nhớ được chính mình bắn bao nhiêu lần, có điều Trần Cẩn Ngôn quả thật mãi cho đến tận cuối cùng vẫn không cởi trói cho tay cậu.
Cậu chỉ nhớ rõ từng luồng từng luồng tinh dịch nóng bỏng của Trần Cẩn Ngôn rót vào bên trong hậu huyệt của chính mình, nhớ tới ở thời điểm cậu sắp đạt đến cao trào, Trần Cẩn Ngôn cắn chặt sau gáy cậu, hỏi cậu còn đi ra ngoài tìm đàn ông khác hay không, làm cho cậu kêu khóc ra tiếng.
Cho đến lúc Trần Cẩn Ngôn ôm cậu ra khỏi cửa, ở cửa đụng phải Cố Lãng.
Cố Lãng đứng lên, vẻ mặt ám muội mà nhìn lướt qua Tần Sinh ở trong lồng ngực của hắn, bị hắn dùng áo khoác bọc đến chặt chẽ.
"Không tồi nha, đủ lâu đấy, " gã liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Ân tình này làm sao trả?"
Trần Cẩn Ngôn cẩn thận từng ly từng tí đặt người vào trong xe, "Coi như tôi nợ cậu."
==================================================
*hõm vệ nữ (hõm venus): hay còn gọi là lúm đồng tiền sau lưng, ở vị trí ngay trên mông, cả nam và nữ đều có thể có.
*xương cánh bướm (hồ điệp cốt) là xương bả vai, vì tôi thích hình ảnh đó nên để =))
*ừm..
cái chữ 操弄 (thao lộng) rất là làm tôi băn khoăn, vì chữ này trong H văn có khá nhiều, mà tra từ điển, tra zhihu, zhidao, baidu chỉ thấy nghĩa là "thao túng và đùa bỡn", nhưng mà rõ ràng từ 操 (thao) một mình nó đã có nghĩa là đ* rồi í,弄 (lộng) vừa có nghĩa là "làm" vừa có nghĩa "dâm loạn",cho nên thôi để nguyên luôn.
từ thô tục tiếng Việt mình không phải không có, chỗ này thực ra có thể là "đ* hăng say", "điên cuồng đ*",nhưng mà tôi ngại dùng kiểu gì í =)) à còn có từ "phân thân" các cô các chàng gợi ý cho tôi đổi đi, tôi nghĩ không ra =)).