Bữa cơm này tôi ăn đến đứng ngồi không yên.
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Thành Dụ và Lâm San, nhìn Lý Thành Dụ khôn khéo trăm bề giao thiệp với đủ loại người, xoay trái xoay phải, Lâm San khoác cánh tay hắn mỉm cười, thi thoảng gật đầu đáp lại.
Thoạt trông cũng đích thực là trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.
Nếu không phải là Lý Thành Dụ vẫn luôn vô tình hay cố ý đối mặt với tôi.
Nếu như Lý Thành Dụ chỉ đơn giản là một người không có nhiều quan hệ với tôi, vậy hắn nhìn cứ việc nhìn, ám chỉ cứ việc ám chỉ đi, tôi cũng không cần thiết để ý tới làm gì; nhưng mà giữa hai người chúng tôi có một sợi dây kết nối là Lâm San, vấn đề này lại chỉ trong một thoáng trở nên tế nhị.
Ở thời điểm không có chứng cứ xác thực gì chỉ bằng mấy lời biện bạch suông của tôi, lại muốn kết luận Lý Thành Dụ không phải là người tốt lành gì, quả thật có vẻ như quá không có cơ sở, Lâm San tám phần mười sẽ không tin tưởng.
Nghĩ tới đây tôi âm thầm thở dài, lại đột nhiên nghe thấy giọng của Trần Cẩn Ngôn: "Em thở dài cái gì?"
Tôi phục hồi tinh thần lại, cười bảo không có chuyện gì.
Anh thoáng ngờ vực, nhìn chòng chọc vào con mắt của tôi hỏi: "Từ nãy đến giờ em cứ liên tục nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, rốt cuộc là làm sao vậy?"
Vừa dứt lời, hai người bạn bên cạnh anh khoa trương kêu lên: "Trời ạ thầy Trần! Người ta nhìn thấy cô dâu chú rể cử hành hôn lễ hâm mộ một chút thì đã làm sao? Cậu đến mức độ phải chua thành như vậy sao?"
Cố Lãng nghe vậy nghiêng đầu nhếch miệng cười, Mao Thanh ngược lại là vẫn luôn hờ hững không phản ứng gì.
Trần Cẩn Ngôn có lẽ là nhớ tới chúng tôi trước đây quả thật ngay cả một bữa tiệc mừng ra dáng cũng không tổ chức, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không mời, bèn thu hồi dáng vẻ hùng hổ doạ người, có chút cứng đờ xoay người đi.
Người bạn kia của Trần Cẩn Ngôn còn đang líu lo không ngừng, nói cái gì mà không ngờ hai người các cậu tình cảm tốt như vậy, trước giờ cũng chẳng mấy khi thấy cùng nhau xuất hiện, hóa ra là bị cậu giám sát chặt đến như vậy.
Tôi nghe đến lúng túng, cũng có chút phiền lòng, vừa vặn nhìn thấy Yến Thành hướng về phía tôi làm động tác tay, ra hiệu phải đi.
Vì vậy tôi đứng lên nói tạm biệt với mọi người, ngay lúc đang muốn rời đi Trần Cẩn Ngôn ngăn cản tôi: "Chờ đã, " anh nói giọng bình tĩnh, "Cà vạt lệch rồi."
"Cảm ơn, " tôi nghiêng người né tránh bàn tay phải anh vừa nhấc lên, "Để em tự."
Tôi và Yến Thành đỡ Quý Hành đi tới sảnh lớn của khách sạn, bước chân của Quý Hành có chút loạng choạng, thế nhưng cũng không đến mức say rồi lên cơn thần kinh như trong dĩ vãng.
Tôi và gã đứng ở cửa chờ Yến Thành lấy xe ra, gã bèn đứng ở bên cạnh cửa xoay tròn cách một lớp thủy tinh nhìn mưa phùn triền miên bên ngoài.
"Thật là kỳ quái, dự báo thời tiết sáng sớm rõ ràng nói không có mưa." Tôi có chút chịu không nổi không khí trầm lặng này, vu vơ tìm đề tài để nói.
"Ừm."
Tôi sờ sờ chóp mũi, nói tiếp: "Buổi trưa anh ăn no chưa? Món ăn ở đây thật sự vừa đắt vừa khó ăn, lát nữa tôi mời anh đi Lâm Giang Các ăn thêm một chút nhé."
Quý Hành đáp một tiếng, lại không phản ứng.
Tôi cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể đứng ở bên cạnh gã bồi tiếp gã trong im lặng.
Tiếng ồn ào huyên náo của tiệc rượu bị hai chúng tôi bỏ lại đằng sau, trong lúc tôi đang nghĩ nát óc muốn gợi chuyện, nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân càng lúc càng gần.
"Tần Sinh!"
Tôi và Quý Hành đều quay đầu, không nghĩ tới đứng phía sau chính là Lý Thành Dụ.
Tôi theo bản năng nhìn về phía Quý Hành.
Lý Thành Dụ cũng cười hướng về phía Quý Hành gật đầu: "Ngài Quý cũng ở đây."
Quý Hành mở miệng: "Chào anh."
Hắn nói với tôi: "Tôi ra ngoài hít thở một chút.
Người bên trong nhiều, đích thực náo nhiệt, thế nhưng ở lâu cũng dễ đau đầu." Hắn tiến lên một bước đứng bên cạnh tôi, chẳng biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, tôi luôn cảm thấy hắn cách mình quá gần rồi, dường như có thể cảm nhận được từng làn hơi nóng rực mà nhiệt độ trên người hắn mang đến.
Tôi bất động thanh sắc hơi xê dịch về phía Quý Hành.
Lý Thành Dụ từ đâu đó móc ra một bao thuốc lá, nháy mắt mấy cái về phía tôi: "Đừng nói cho Lâm San nhé, cô ấy ghét nhất người khác hút thuốc lá."
Tôi cảm giác thân thể Quý Hành cứng đờ, thế nhưng gã một lời cũng không nói.
Trong thoáng chốc xe của Yến Thành lái tới, Quý Hành trước tiên xoay người đi ở phía trước tôi.
Tôi không thể làm gì khác hơn là cười nói với Lý Thành Dụ: "Xin lỗi nhé, ngài Lý, chúng tôi còn có chút việc, nên đi trước.
Cảm ơn anh chị đã chiêu đãi ngày hôm nay."
Lý Thành Dụ tủm tỉm cười, nói: "Đừng gọi nhau xa lạ như thế, gọi tên là được rồi."
Tôi cười đầy lúng túng, lúc xoay người cất bước lại không cẩn thận bị một thứ gì đó ngáng chân, Lý Thành Dụ tay mắt lanh lẹ giữ tôi lại.
Cánh tay phải của hắn luồn qua dưới cánh tay tôi, khóa ở bên hông của tôi, cánh tay trái gắt gao trói lại bờ vai tôi.
Mùi nước hoa che ngợp bầu trời quấy nhiễu, trong dạ dày tôi phút chốc trời đất xoay vần.
Lý Thành Dụ ở bên tai tôi nói: "Cẩn thận một chút."
Tôi phản xạ có điều kiện mà tránh khỏi bàn tay của hắn, động tác gần như có thể gọi là hung bạo, cà vạt bị quăng đến trên vai trái.
Lý Thành Dụ không xấu hổ, cũng không giận, chỉ là dắt tay vào trong túi quần, cười nói với tôi: "Mong đợi lần tới gặp mặt cậu, Tần Sinh."
Tôi cảm thấy sắc mặt của tôi nhất định vô cùng không tốt.
Yến Thành ở bên ngoài bóp mấy tiếng còi, tôi cụp mắt xuống bước nhanh ra ngoài.
Đi ra khỏi cửa xoay của khách sạn, tôi hít sâu một hơi, đóng sập cửa xe một tiếng vang dội.
Yến Thành ở buồng lái kinh ngạc quay đầu lại nhìn tôi một cái.
Quý Hành mở mắt ra, liếc mắt về phía tôi.
"Cậu làm sao vậy?" Yến Thành hỏi tôi, "Mặt trắng bệch kìa.
Nhắc mới nhớ, bạn trai của Tiểu San thoạt nhìn còn đáng tin cậy ra phết, dáng dấp khá tuấn tú, trông có vẻ như đối xử với nàng cũng rất tốt."
Quý Hành nhắm mắt lại, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, quay đầu nhìn về phía cảnh thành phố trôi ngược thật nhanh ngoài cửa sổ.
E rằng không nên kiêng kỵ Lâm San sẽ tin tưởng hay không, trực tiếp gọi chị ra nói chuyện --
"Tần Sinh, " Quý Hành đột nhiên mở miệng, "Trên người chú có mùi gì thế?"
Quý Hành lại gần ngửi ngửi chiếc áo vest vắt ở trên cánh tay tôi, "Sao lại thơm như vậy."
-
Tôi ngồi ở một chiếc bàn dựa vào cửa sổ ở tận trong cùng của tiệm cà phê.
Người trong tiệm cà phê không nhiều, không biết âm hưởng từ nơi nào xa xôi truyền đến một giọng nữ, vừa khàn khàn vừa ngọt ngào, trong một buổi chiều như vậy rất dễ khiến cho người ta buồn ngủ.
Thế nhưng tôi rất tỉnh táo, trong đầu xoay chuyển nhanh chóng, muốn ở trong đầu gõ ra một phần bản thảo, để trong chốc lát nhìn thấy Lâm San, tôi có thể lưu loát, có lý lẽ có bằng chứng mà nói ra nhận xét của tôi về Lý Thành Dụ.
Có lý lẽ có bằng chứng, cụm từ này có lẽ cả đời tôi cũng không học được, móa nó.
Tôi bị âm thanh cộc cộc của giày cao gót đạp trên mặt đất thức tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt mang theo ý cười, trang điểm tinh xảo của Lâm San chiếu vào tầm mắt của tôi.
Trái tim của tôi đột nhiên nhảy một cái, bản thảo vừa mới gõ xong xuôi trong đầu nháy mắt bị xóa sạch trơn.
Chị đi tới trước mặt tôi, đặt túi xách xuống một cái ghế bên cạnh, lại dùng tay vuốt váy, ung dung ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống chớp chớp đôi mắt nhìn tôi.
Người phục vụ đi tới đưa cho chị một tờ thực đơn, chị xem cũng không buồn xem đã nói: "Phiền cô cho tôi một cốc Americano."
Có lẽ là biểu cảm ngơ ngác của tôi quá buồn cười, chị liếc mắt nhìn tôi một cái rồi xì một tiếng bật cười: "Em làm sao vậy? Gọi chị ra là muốn đặc biệt nhìn chị uống cà phê sao?"
Chị nói với người phục vụ: "Phiền cô cho ngài đây một cốc sữa bò, " chị trêu chọc, "Mỗi ngày một cốc sữa bò, đúng không? Em thật sự có cao lên nha."
Tôi nhìn hàng lông mày cong cong của chị, cuối cùng ánh mặt dừng lại ở trên vài sợi tóc rồi buông xuống sau cổ chị.
Tôi thật khó lòng chồng khít hình ảnh cô gái với nụ cười tươi rói, trong mắt chứa đầy ánh sao trước mặt này, với người có nụ cười khéo léo không chê vào đâu được mấy ngày trước, tôi thậm chí bắt đầu hoài nghi quyết định của mình có chính xác hay không.
Thế nhưng không có ai rõ ràng hơn so với tôi, kết cục cuối cùng của một cuộc hôn nhân không hiểu rõ lẫn nhau, không có chân tình thực ý là như thế nào, đơn giản là lưỡng bại câu thương*.
Cho nên tôi hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Chị Lâm San, có chuyện này em nghĩ em nhất định phải nói cho chị biết."
*lưỡng bại câu thương: hai bên đều có tổn thất, không ai thắng.
"Vị hôn phu của chị, em nghe nói thời gian hai người quen nhau kỳ thực không quá dài.
Về việc người này như thế nào, em có hỏi qua Trần Cẩn Ngôn, anh ấy nói Lý Thành Dụ là một người rất đáng tin cậy, không có tin đồn râu ria, làm người xử sự cũng rất chu đáo.
Chị có thể thật sự rất thích hắn, thế nhưng -- "
Lâm San có lẽ nghĩ đến tôi muốn nói điều gì, sắc mặt của chị dần dần nghiêm túc lên.
"Anh ta thế nào?" Lâm San nghiêng người về phía trước, "Em có phải là nghe được cái gì hoặc là, nhìn thấy cái gì?"
Nửa tiếng sau, tôi và Lâm San ngồi ở vị trí đối diện nhau, ngay cả cà phê cũng đã chậm rãi nguội đi.
Lâm San phá vỡ sự im lặng, thoạt nhìn chị như vừa mới từ trong cơn sốc phục hồi tinh thần lại, ngay cả âm điệu giọng nói cũng run rẩy: "Em nói có thật không?"
Không chờ tôi trả lời, chị lại tự nhủ: "Hẳn là thật, chị tin em..."
Chị thở dài: "Chị thật sự không ngờ tới, suốt một năm nay kể từ khi chị và hắn quen biết cho đến lúc đính hôn, hắn đối xử với chị thật sự rất tốt.
Hắn nói sẽ tôn trọng sự nghiệp của chị, nói chị không cần vì gia đình cổng lớn không ra cửa trong không bước*, thực ra mới đầu chị rất không thích hắn, thế nhưng đến cuối cùng thật sự là bị thành ý của hắn làm cho cảm động..."
*ý nói người phụ nữ lấy chồng bỏ công việc, ở nhà làm nội trợ.
Tôi im lặng, lắng nghe trong chốc lát, sau đó hỏi chị: "Nếu chị vẫn chưa bao giờ chân chính thích hắn, tại sao còn muốn cùng hắn kết hôn?"
Lâm San suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Kết hôn và yêu thích thật ra, có thể không có quan hệ gì.
Hai người ở bên nhau rất thoải mái, tính cách phù hợp, người khác nói hai cậu xứng đôi, như vậy cũng có thể trở thành lý do kết hôn." Chị nở một nụ cười khổ, "Bởi vì em rất có thể vĩnh viễn không gặp được người cũng đồng thời yêu thích em."
Tôi yên lặng.
Chị còn nói: "Thật sự rất xin lỗi, chị thay hắn nói xin lỗi với em.
Cũng cảm ơn em nói chuyện này cho chị biết.
Chị sẽ không kết hôn với hắn."
Tôi xua tay ra hiệu chị không cần xin lỗi tôi.
Thế rồi tôi thoáng do dự, vẫn quyết định giúp Quý Hành một tay: "Chị Lâm San, hồi đó vì sao chị và Quý Hành không đến với nhau? Theo như em được biết, anh ấy bây giờ vẫn còn thích chị."
"À, chuyện này em không biết sao?" Lâm San thoạt trông rất kinh ngạc, "Chị từng thổ lộ với hắn, thế nhưng hắn từ chối chị."
Tôi và Lâm San đứng ở giao lộ, tôi giúp chị đón xe.
Lâm San tuy rằng rất khó chịu cũng rất tức giận, nhưng trước khi ra khỏi cửa tiệm vẫn đến nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm, lúc đi ra cửa tinh thần vẫn cứ sảng khoái, tôi nhìn mà không khỏi cảm thán.
Tôi nói với chị: "Chị nhất định có thể tìm được người càng tốt hơn, cùng người chị thích lại cũng thích chị kết hôn.
Đến lúc đó nhớ phải mời em đấy."
Chị cười một cái nói, sẽ.
"Chẳng hạn như Quý Hành." Tôi nói bổ sung, "Xếp anh ấy vào danh sách dự bị lốp xe phòng hờ, có thể sao?"
Lâm San rất thẳng thắn bật cười, cười xong lại trách cứ: "Quý Hành phải xếp hàng ở tuốt đằng sau!"
Quý Hành đột nhiên có một tia hy vọng, tuy rằng cực kỳ mong manh, nhưng mà tốt xấu gì cũng lấy được một tấm vé vào cửa.
Cho nên tôi chân tâm thực ý mà nói một tiếng cảm ơn.
Chẳng biết câu cảm ơn này lại chọc vào dây thần kinh nào của Lâm San, chị cười đến không đứng thẳng người nổi, ngay cả lên xe rồi, vẫn tiếp tục vừa cười vừa vẫy tay với tôi.
Sau khi đưa chị lên xe taxi, tôi chuẩn bị đi trở về.
Thời gian còn sớm, tôi chuẩn bị trở về công ty một chuyến, thuận tiện nói cho Quý Hành biết tin tức tốt này.
Nhưng mà vấn đề Lý Thành Dụ vẫn chưa được giải quyết, tuy rằng đã làm cho Lâm San sáng tỏ bản chất của người này, thế nhưng dưới cái nhìn của tôi, Lý Thành Dụ không giống như là một người sẽ quan tâm đến một hồi hủy bỏ hôn ước.
Tôi không khỏi bắt đầu suy nghĩ hắn đến cùng muốn gì, nghĩ trái nghĩ phải, nghĩ một người như thế sơn hào hải vị tôm cua thịt cá gì chưa từng ăn qua, mà tôi là đàn ông, lại tự biết mình cũng không có loại tài sản và sắc đẹp hấp dẫn hắn.
Người này có khả năng là đối với thứ gì cũng nhiệt tình trong vòng 3 phút, chưa biết chừng vài ngày sau hắn sẽ quên mất một người như tôi.
Suy nghĩ quá hăng say, cho nên tôi không chú ý tới một chiếc xe bán tải vọt chéo ra từ đằng sau lưng, dừng lại ở bên đường.
Chờ đến khi tôi phản ứng lại được, tôi đã bị mấy gã đàn ông lực lưỡng bước từ trên xe xuống khống chế.
Con đường này không có người đi lại, tôi có lớn tiếng kêu cứu cũng vô ích, chỉ có thể dùng hết toàn lực giãy dụa, nhưng trước sau vẫn không thể thoát khỏi bốn gã đàn ông trưởng thành.
Giữa lúc hỗn loạn không biết người nào cầm một cái khăn mùi soa ra sức chụp vào mũi miệng của tôi, tôi rất chóng mất đi toàn bộ sức lực.
Ở một giây trước khi mất đi ý thức, tôi nghe thấy điện thoại trong túi đang không ngừng chấn động.
Giây tiếp theo tôi liền rơi vào hắc ám.
=======================================================.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...