Trong phòng vang lên tiếng ho khan kịch liệt, Miểu Hiên một tay cầm
chén trà, một tay che miệng ho, ho không ngừng được. Có lẽ là vì sặc
nước nên gương mặt trắng nõn của hắn cũng nhiễm đỏ, ánh mắt lại không
ngừng nhìn xung quanh, không được tự nhiên.
Anh Lạc lại đáp: “Lúc còn ở Thiên Tích, muội từng nghe người ở dưới núi nói, phu thê người phàm đều là ngủ cùng phòng mà.”
Rắc, là tiếng chén trà bị bóp nát, người nào đó bối rối thu dọn mấy mảnh vỡ, dáng vẻ trầm ổn thong dong đã biến mất từ lúc nào.
“Huynh đồng ý rồi mà, xong chuyện ở Viêm Hoa sơn, chúng ta sẽ thành hôn, nhớ không?”
Miểu Hiên tỉnh táo lại, lau lau vết nước trên bàn, gật đầu: “Tất
nhiên…. là nhớ!” Thật ra chuyện này hắn vẫn luôn để trong lòng, chỉ là
không ngờ nàng lại chủ động nói ra mà thôi.
Nàng cười thành tiếng, ra vẻ đương nhiên nói: “Thành hôn cụ thể như
thế nào, muội cũng không biết, mẫu thân cũng chưa từng dạy muội, chỉ là
muội từng nghe người dưới núi nói, chỉ cần thực hiện lễ phu thê*, coi
như trở thành phu thê! Chúng ta…”
(*lễ phu thê: Nôm na là động phòng)
“Khụ khụ khụ….” Người đối diện ho càng nhiều.
Anh Lạc hơi nghi ngờ, hôm nay ca ca bị gì thế? Nàng quay đầu lại, mới phát hiện sắc mặt hắn hơi lạ, không lẽ ngã bệnh rồi sao, vậy chắc phải
đổi ngày thôi.
“Lạc Nhi.” Hắn ho một lúc lâu mới bình tĩnh lại, chỉ là ánh mắt vẫn
không được tự nhiên “Muội…. là nữ tử, chuyện này, không thể… tùy tiện
nói.” Hắn cố gắng dùng uy nghiêm của ca ca dạy nàng, đáng tiếc, có vẻ
không đạt được hiệu quả.
“Sao vậy?” Nàng hỏi.
Miểu Hiên sửng sốt, tạm thời không biết nói sao “Không… không vì sao hết!”
Nàng càng khó hiểu, bĩu môi, không thèm nghĩ nữa. Nàng cúi đầu lấy vật bên hông ra, đưa đến: “Vậy, ca ca nhận cái này đi!”
Miểu Hiên quay đầu nhìn lại, nhất thời tim như ngừng đập, chỉ thấy
vật trên tay nàng, được băng che kín, dưới lớp băng là một đóa hoa trong suốt lẳng lặng nằm bên trong, chính giữa có một giọt máu đỏ tươi như
lửa, khiến cả đóa hoa như phát sáng.
Đây là Lục hoa! Nàng đã từng nói muốn tặng Lục hoa cho hắn. Cuối cùng hắn cũng chờ được!
Hắn nhìn đóa hoa trong tay nàng một lúc lâu, ánh mắt hơi dại ra. Tay
bên người mở ra nắm lại mấy mươi lần, đáy lòng như có thứ gì đang muốn
tràn ra ngoài, thúc giục hắn mau nhận lấy. Trong lòng hắn mừng như điên, như quên hết tất cả những cảm giác cô đơn tịch mịch trước kia. Giây
phút này đây, hắn vô cùng vui sướng, tất cả như bộc phát, như sôi trào.
“Muội đã lên đỉnh núi, đây là đóa hoa sinh trưởng nơi đó, coi như mẫu thân đã đồng ý rồi nhỉ?” Ánh mắt nàng trầm xuống, hơi hiện lên chút đau đớn, nàng lại hít thật sâu, nở nụ cười.
Chỉ trong một phút lơ đãng, hắn đã bắt gặp ánh mắt của nàng, kể cả vẻ mặt thoáng hiện ra kia của nàng. Hắn khựng lại, có thứ gì đó đang nhấn
chìm hắn, một cảm giác lạnh như băng như truyền sâu vào tận đáy lòng.
Hắn cẩn thận nhìn nàng, như muốn từ khuôn mặt kia, tìm được thứ cho thấy nàng cũng có cùng cảm giác như hắn.
Thế nhưng, hắn càng nhìn ánh mắt lại càng nặng nề, cánh tay đang định vươn ra lại rút lại mấy lần, chậm chạp không đón nhận.
Thấy hắn mãi không nhận, Anh Lạc lại cẩn thận nhìn về phía Lục hoa
trong tay mình, lại sờ về phía bên hông, muốn tìm một vật gì khác, nhoẻn miệng cười nói: “Ca ca, huynh không muốn lấy sao? Nếu như ngay cả huynh cũng không nhận đóa Lục hoa này, hóa ra Lạc Nhi lại không ai thèm đến
vậy sao?”
Lời nói đùa của nàng lại chỉ được đáp lại bởi ánh mắt phức tạp của
Miểu Hiên, ánh mắt ấy không còn vẻ kích động vui sướng, chỉ nhìn chằm
chằm ánh mắt nàng, cứ như đang cố tìm kiếm điều gì.
Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nhận lấy, khóe môi khẽ kéo thành một
đường cong, lại có vẻ không chân thật, thản nhiên nói: “Lạc Nhi, đây
cũng không phải lần đầu tiên muội tặng ta Lục hoa đâu! Còn nhớ không?”
Anh Lạc sửng sốt, nghĩ một chút lại cười thành tiếng “Ừm, nhớ chứ, mà mấy lần trước đều do huynh tặng muội.”
Hắn lại nở nụ cười “Mỗi lần muội gây họa, đều trốn trong phòng không
chịu ra, sợ bị mẫu thân trách phạt, ta chỉ cần cầm Lục hoa đến dỗ muội
là được ngay.”
“Huynh thường đem đến một bó thật lớn, muội sẽ chọn một đóa trong đó đưa lại cho huynh!” Anh Lạc tiếp lời.
“Còn nhớ sao!” Hắn cúi đầu, nhìn về phía đóa hoa trong tay, giọng nói trầm xuống “Mỗi lần nhìn muội rút ra một cành từ trong bó hoa thật lớn
kia tặng cho ta, ca ca đã cảm thấy vui sướng lắm rồi, lại không nhịn
được nghĩ…. nếu muội vĩnh viễn tặng cho huynh đóa Lục hoa đầu tiên thì
tốt rồi!”
“Nếu ca ca thích, sau này muội ngày nào cũng sẽ hái cho huynh!” Nàng cười nói.
“Vậy thì không cần”, hắn cẩn thận thu tay lại, ngẩng đầu: “Ta chỉ cần một đóa này là đủ rồi!” Hắn vẫn chỉ chờ đợi một đóa hoa này, đóa Lục
hoa đỏ như máu, chỉ là lúc này….
Nàng mơ hồ cảm thấy lời nói của hắn hơi khác thường, lại không nghĩ
ra. Là nàng đã nghĩ nhiều rồi! Nàng đưa tay kéo lấy tay hắn, tay hắn hơi lạnh, không ấm áp như vốn dĩ, lại cười nói: “Lục hoa là vật đính ước
của tộc ta, huynh đã nhận, vậy không thể đổi ý, bây giờ muội chính là
thê tử của huynh!”
“Lạc Nhi thật sự nghĩ vậy sao?” Hắn đột nhiên ngẩng đầu hỏi, ánh mắt hơi trầm “Muội có biết đính ước là thế nào không?”
Anh Lạc sửng sốt, đang muốn mở miệng, hắn lại đột nhiên kéo tay nàng, kéo mạnh về phía trước.
“Ta dạy cho muội!”
Nàng chỉ cảm thấy tay bị nắm chặt, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước, bị hắn kéo mạnh vào lòng.
“Ca ca… Ưm!” Nàng không kịp hô lên, môi hắn đã đè xuống, dán lên môi
nàng, thừa lúc nàng sững sờ, lưỡi liền tiến quân thần tốc, quấn lấy lưỡi nàng.
Đầu óc nàng lập tức trống rỗng, ánh mắt mở to, nhìn tuấn nhan đang
gần trong gang tấc, tai chỉ còn tiếng ong ong. Một lúc lâu sau nàng mới
nhớ đến việc đẩy ra, nhưng hắn lại nhanh chóng bắt lấy nàng, tay siết
lấy eo nàng, kéo về phía trước, khiến cả người nàng dán chặt lên hắn,
hôn lại càng mãnh liệt, như muốn nuốt nàng vào bụng.
Nàng hoàn toàn ngây người!
Đột nhiên môi đau nhói, nàng lui về phía sau theo quán tính, thở phì
phò. Ánh mắt nàng vẫn dại ra, khóe môi mang tia máu, nhìn đáy mắt sâu
tựa vực thẳm của hắn, mới nhớ ra hắn vừa làm gì!
Hắn… cắn nàng! Nàng càng kinh ngạc, đầu óc nàng trống rỗng, cảm giác duy nhất lúc này chính là sự đau đớn nơi môi.
Ánh mắt Miểu Hiên lại không hề tỏ ý có lỗi, chỉ đưa tay lau môi cho
nàng, ngón tay thon dài bồi hồi bên môi nàng, như vô cùng lưu luyến.
Ánh mắt hắn càng như sâu tựa biển, như vô cùng si mê. Một lúc lâu
sau, môi hắn mới khẽ nhếch lên một độ cong khó thấy, nghiêng thân kề sát mặt nàng, giọng nói dịu dàng như gió xuân.
“Lạc Nhi, đính ước, chính là sự đồng lòng từ cả hai phía. Phu thê
cũng được, huynh muội cũng được, đừng tự ép mình, ca ca lúc này…. đã rất thỏa mãn, muội không cần cảm thấy đã phụ ta gì cả. Chỉ là, nếu ngày nào đó muội thật sự thông suốt chuyện gì, chỉ cần đến nói cho ta biết, có
được không?”
Trái tim nàng như chùng xuống, nàng quay đầu nhìn hắn, lại thấy hắn
nhoẻn miệng cười, cười đến tao nhã, tay khẽ vuốt tóc nàng, rồi đưa tay
xuống, chạm lấy bàn tay nàng, đặt thứ gì vào đó, rồi đứng lên xoay người đi.
Bóng dáng màu lam kia càng lúc càng xa, gió đêm thổi áo bào của hắn,
tiêu điều như lá vàng bay trong gió. Lòng nàng đột nhiên đau nhói, nàng
chưa kịp tỉnh táo lại thì cơn đau kia cũng biến mất, nàng kéo kéo vạt
áo. Thần sơn buổi tối quả thật hơi lạnh rồi!
Nàng vẫn nhìn bóng lưng hắn, mãi đến khi bóng lưng ấy biến mất hẳn
trong bóng đêm, Anh Lạc mới thu hồi tầm mắt. Nàng cúi đầu nhìn về phía
lòng bàn tay, một đóa Lục hoa đỏ như máu đang nở rộ trong bàn tay nàng.
“Nếu ngày nào đó muội thật sự thông suốt chuyện gì, chỉ cần đến nói cho ta biết, có được không?”
Lời nói dịu dàng kia vẫn còn lưu lại trong không khí, nàng nhớ lại,
trái tim như đập mạnh, rung động từng cơn. Lòng bàn tay nàng chậm rãi
nắm chặt, sắc mặt nặng nề đi.
A! Không gì có thể lừa hắn được! Cuối cùng vẫn bị phát hiện rồi sao?
Hoặc là, hắn đã sớm biết, thậm chí càng rõ ràng hơn chính nàng nữa? Là
do nàng nóng vội sao?
Thông suốt…. cũng chỉ là hai chữ đơn giản mà thôi.
Chỉ là… nàng sẽ thử. Nàng có thời gian vĩnh hằng, chỉ cần…. hắn bằng lòng chờ nàng!
===============================
Cuộc sống ở Thần sơn rất bình lặng, so với lúc trước, lại càng bình
lặng đến vô cùng, nhưng Anh Lạc lại thích sự bình lặng này. Lúc trước,
nàng dùng hết mọi cách để ứng phó với những kẻ muốn thông qua nàng để
làm quen với Tôn chủ. Giờ đây, phần công việc này dường như trở thành sở trường của Viêm Phượng.
Không thể không nói, nàng càng tài hơn mình, dù kẻ khác có cứng có
mềm thế nào, nàng đều đồng loạt đuổi khỏi cửa. Bản thân Anh Lạc nàng,
lúc này lại quá rảnh rỗi rồi.
Điều duy nhất nàng có thể làm, là mỗi ngày ở Thần sơn, hái từng bó
lớn Lục hoa, hái đến không chừa một đóa, toàn bộ đều nhét vào trong
phòng người nào đó.
Sau đó vào sáng hôm sau, nàng lại đung đưa hai chân ngồi trên tảng
đá, nhìn người nào đó ôm bó hoa lớn kia, vừa than thở vừa gieo lại trên
đất.
“Lạc Nhi, nếu muội còn hái nữa, Lục hoa của cả Thần sơn này đều sẽ bị muội hái hết mất!” Người nào đó bất đắc dĩ than thở.
“Ồ, vậy à!” Nàng cười ha ha, sờ sờ vật gì đó trong túi mình, yên lặng một lúc lâu, rồi chân thành nói: “Muội biết rồi!”
Hắn cười hài lòng, cho đến ngày tiếp theo, hắn lại thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Nàng vẫn chạy khắp núi mà vơ vét hết tất cả Lục hoa, lại chuyển vào
phòng mình, rồi nàng lại ngồi trên đá, nhìn mình gieo mấy đóa hoa kia
lại vị trí cũ.
Từ đó về sau hắn cũng không thử khuyên nàng hái hoa nương tay nữa.
Cho nên Anh Lạc vuốt miệng túi cười cười, hái thì hái, khắp núi này
không còn đóa hoa nào cũng không sao, trong túi nàng vẫn còn một đóa
đây! Đến lúc đó hắn cũng không còn lí do nào để chê bai nữa đúng không?
Cứ như thế, cuộc sống vẫn cứ trôi đi dưới sự “vận chuyển” Lục hoa từ
nơi này qua nơi khác của hai người. Anh Lạc chậm rãi quen dần với cuộc
sống bình thản yên tĩnh này, nàng cho rằng, cứ như thế, nàng mới có thể
quên hẳn bóng dáng vẫn luôn khắc sâu trong lòng nàng kia.
Cho đến một ngày, Viêm Phượng nhanh chóng báo lại, có người xông vào Thần sơn, mang đến sự ồn ào đã lâu chưa thấy.
“Tiểu Anh, cô là Tiểu Anh đúng không!” Cánh tay nàng bị kẻ trước mắt
bắt lấy, đau ơi là đau! Nàng khẽ cau mày, đối phương lại không hề có ý
định buông ra “Quả nhiên là cô, ta vẫn… vẫn cho cô là người tốt, cho nên sư phụ suốt trăm năm qua, mới có thể vì cô như thế! Vì sao… vì sao cô
lại nhẫn tâm như thế?”
Gương mặt hắn không còn vẻ cà lơ phất phơ như ban đầu, lại mang vẻ ai oán nàng chưa từng thấy, sắc mặt vốn sáng lạn, lúc này lại có vẻ tiều
tụy.
Nàng nghi ngờ, nhìn về phía Viêm Phượng đang bước nhanh đến.
“Tiểu thư, ta…. không ngăn được hắn!” Viêm Phượng giải thích.
Nàng không thèm để ý cười cười, vốn nàng cũng không định hỏi. Cho dù
Viêm Phượng không ngăn được tên này, nhưng bên ngoài cũng không phải nơi hắn có thể tùy tiện xông vào, trừ phi… kết giới hôm nay trùng hợp có
vấn đề?
“Cố Thiên Phàm! Sao huynh lại rảnh rỗi đến Thần sơn của ta?” Nàng gọi người trước mặt.
“Ta không đến…. ta không đến thì sao có thể gặp cô được!” Sắc mặt hắn lạnh lùng, khuôn mặt lại mang vẻ tức giận “Tiểu Anh, cô còn xem ta là
bạn thì lập tức theo ta đến Bạch Mộ!” Hắn nói rồi muốn kéo tay nàng đi.
“Cố Thiên Phàm!” Nàng kêu một tiếng, gặp phải một tên cứng đầu như
thế, nàng nhìn ra ngoài, lại thở dài, đành hất tay ra, lui về sau một
bước: “Huynh muốn ta đến Bạch Mộ, cũng phải cho ta một lí do chứ!”
“Lí do?” Hắn xoay người lại, tức giận “Còn cần lí do nữa ư? Ma giới giờ đã tấn công Bạch Mộ, chỉ có cô mới có thể cứu chứ sao!”
Thì ra là…. đến tìm cứu viện!
Nàng chậm rãi nhếch môi, lui về sau thêm một bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn đang không ngừng có mấy tia sáng đang chuyển động, than nhẹ:
“Cố Thiên Phàm, ta… là người Thần tộc!”
“Tất nhiên ta biết, hôm đó ở Viêm Hoa….” Hắn nói một nửa thì dừng
lại, trên mặt như hiện lên điều gì, mới nói: “Ta cũng thấy được, nên lúc này chỉ có cô mới có thể giúp chúng ta, chỉ cần…. chỉ cần cô đến, Tiên
giới chắc chắn sẽ….”
“Người Thần tộc không tham gia vào sự phân tranh của Lục giới, huynh
biết không?” Nàng xen ngang lời hắn , tiếp tục nói: “Dù huynh có nói thế nào, ta cũng không thể xen vào chuyện này!”
Cố Thiên Phàm sửng sốt, vẻ mặt càng tức giận: “Tiểu Anh, cô…. cô quả
thật định khoanh tay đứng nhìn sao? Cô có biết bên ngoài giờ đã như thế
nào rồi không?”
“Chuyện của Tiên giới, hãy để Tiên giới xử lí!”
“Tiểu Anh, sao cô có thể như thế?” Cố Thiên Phàm lớn tiếng nói “Cô có biết lúc cô lần đầu thức tỉnh, khí âm tà được giải thoát kia đã xông
vào Lục giới. Rất nhiều vị tiên đã bị thương, mất hết đạo hạnh, lại thêm Ma giới tấn công, lúc này Tiên giới không thể chịu nổi thêm tổn thương
nào nữa!”
“Khí âm tà?” Lòng nàng nặng nề, tiến lên một bước “Chẳng phải ba cỗ phong ấn khí âm tà kia đã bị Ân Hoài Đan hấp thu rồi sao?”
“Hắn đã bị phế bỏ tu vi, không còn khống chế nổi sức mạnh to lớn như
thế!” Cố Thiên Phàm thở dài một tiếng “Luồng sát khí kia lúc này đã
thoát khỏi cơ thể hắn, một ngày nào đó có thể xuyên đến tận Lục giới!”
Lòng nàng lập tức rối loạn, vốn cảm thấy chuyện hai giới Tiên Ma, dù
Tiên giới không đông người, cũng không đến mức phải đến Thần sơn tìm
nàng. Hóa ra không chỉ là chuyện Tiên Ma tranh nhau đơn giản như thế,
nguyên nhân chân chính đều là vì Ma Thần.
Tay nàng nắm chặt, nàng chỉ muốn có một cuộc sống bình yên thôi, sao lại không chịu tha cho nàng?
“Tiểu Anh, chỉ mình cô có thể đối phó khí âm tà kia, nếu cô không đi, Tiên giới sẽ….” Mi tâm Cố Thiên Phàm đã nhíu chặt, lại như nhớ đến điều gì, sắc mặt càng nặng nề: “Cho dù cô không nể mặt ta, cũng nên nể mặt
sư phụ…. Chưởng môn nói, nếu không phải vì cô, người cũng sẽ không….”
“Thiên Phàm!” Viêm Phượng vốn đang trầm mặc đột nhiên lớn tiếng nói, vẻ mặt như bối rối, như đang lo lắng điều gì.
Sắc mặt Anh Lạc hơi đổi, nhìn về phía Cố Thiên Phàm, mơ hồ cảm thấy lời nói hắn hơi khác thường, nhưng lại không hỏi gì.
“Chưởng môn nói…. chỉ cần cô thức tỉnh hoàn toàn trở thành Thiên Đế,
cô có thể tinh lọc tất cả khí âm tà, cứu lấy thiên hạ!” Cố Thiên Phàm
tiếp tục nói.
Ý hắn là muốn nàng giải hết phong ấn trên người sao? Không sai, với
sức mạnh của nàng giờ đây, chỉ cần nàng muốn, phong ấn có thể giải bất
cứ lúc nào.
Chỉ là…. trở thành Thiên Đế chân chính, đây là điều nàng muốn sao?
Tình cảnh thức tỉnh hôm đó, nàng vẫn nhớ rõ. Trở thành Thiên Đế chân
chính, chính là không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ vì tiêu diệt
Ma Thần mà tồn tại?
Nàng hơi sợ hãi, quay đầu nhìn Lục hoa đang nở rộ trên đất, bị gió
thổi qua nên hơi cong đi. Tâm tình nàng cũng như đóa hoa kia, thật rối
loạn.
Một lúc lâu sau, nàng mới nhàn nhạt lên tiếng: “Huynh trở về trước đi, chuyện này ta sẽ suy nghĩ!”
“Tiểu Anh!” Hắn còn muốn nói gì nữa, Viêm Phượng lại bước đến kéo
hắn, lắc lắc đầu. Hắn cắn răng, lúc này mới thở dài một tiếng, xoay
người đi.
Bóng dáng hơi có vẻ tức giận kia, không hề quay đầu lại, biến mất ở con đường xuống núi.
Một lúc lâu sau….
“Viêm Phượng!” Anh Lạc im lặng một lúc lâu đột nhiên xoay người lại,
trên mặt đều là nét cười, nhìn xung quanh một chút, tùy ý mở miệng “Ta
đột nhiên cảm thấy…. Thần sơn có bốn người, hình như quá đông rồi! Có
lẽ… thiếu bớt một người cũng không sao đâu nhỉ?”
Sắc mặt Viêm Phượng lập tức trắng bệch, gấp gấp bước lên mấy bước “Tiểu thư, người trách Viêm Phượng…”
“Không phải!” Anh Lạc cắt ngang lời nàng, cười ha ha, kéo tay nàng
nói: “Ta không trách tỷ, ta chỉ muốn tạo cơ hội cho tỷ, chỉ thật lòng hi vọng tỷ mạnh mẽ. Đi theo ta chưa chắc đã là chuyện tốt, Cố Thiên Phàm…
là một người tốt!”
“Tiểu thư, ta không….”
“Ngày mai tỷ xuống núi đi! Cho như đây là…. lệnh của ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...