“Đi xuống động Diễm Viên!” Ân Hoài Đan hiển nhiên đã không còn kiên
nhẫn muốn trò chuyện với Anh Lạc, trên mặt đã có sự tức giận, vội vã
phân phó người đằng trước, trong giọng nói có mấy phần lo lắng, như đang trốn tránh điều gì.
Anh Lạc hơi kinh ngạc, động Diễm Viên là trung tâm của Viêm Hoa môn,
là nơi phong ấn. Hắn ngay cả nơi này cũng biết? Bất quá nghĩ lại, cũng
không bất ngờ lắm, Hồng Lệ có trí nhớ của mẫu thân, biết được chuyện này cũng không có gì lạ.
Đám mây đột nhiên nghiêng xuống, bay về phía dưới. Hồng Lệ đi trước
dẫn đường, phía dưới là dòng dung nham nóng hổi. Nàng kia nhắm mắt niệm
chú, chỉ thấy dung nham lập tức chia làm hai, ở ngọn núi xuất hiện một
sơn động hình tròn, đó là cửa vào.
Bọn họ trực tiếp bay vào trong động, bên trong không có ánh sáng,
nhưng lại có ánh sáng của dung nham chiếu lên. Mơ hồ còn có thể nghe
thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, càng đi vào trong, tiếng động lại càng
nhỏ, dần dần lại bị lớp dung nham ngăn cách, bên trong động trở nên an
tĩnh dị thường.
Ân Hoài Đan đi đằng trước, Anh Lạc và Hồng Lệ theo sau. Hồng Lệ vẫn
cúi đầu, sắc mặt lạnh nhạt, chỉ là trên trán mơ hồ thấm một lớp mồ hôi,
tay bên người cũng hơi run rẩy.
Nàng là do Lục hoa và hàn băng hóa thành, sợ lửa! Đến nơi như thế,
đối với nàng quả thật hơi miễn cưỡng, nhưng Ân Hoài Đan sao lại để ý
nàng có miễn cưỡng hay không, ngay cả ánh mắt khi nhìn nàng, cũng không
giấu diếm được vài ý hận.
“Mở nó ra!” người đằng trước đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nói. Trước mắt xuất hiện một bức tường, màu đỏ rực, như biến ra từ lửa, chỉ cần
đừng gần cũng có thể bị thương. Đây là kết giới vì ngăn ngừa khí âm tà
mà lập nên từ thời Thượng Cổ. Ân Hoài Đan đứng bên tường, không quay
đầu, lạnh như băng nói.
Tất nhiên là nói với người đang đứng cạnh Anh Lạc.
Hồng Lệ ngẩn người, mở to mắt nhìn người đằng trước, một lúc lâu sau
lại chua xót cúi đầu, nhẹ giọng đáp “Dạ!”, sau đó đi lên hai bước, một
tay kết ấn, bốn phía lập tức ngưng tụ nên sương, nhiệt độ trong động
cũng dần hạ xuống, tỏa ra hơi thở băng hàn. Nàng kia đưa tay ra, lòng
bàn tay bắn ra một tia băng lạnh, xông thẳng về phía bức tường lửa kia.
Một tiếng nổ vang lên, hóa thành tro bụi, bốn phía chỉ còn những tia
băng nhỏ đang tan ra thành nước.
Ân Hoài Đan không mở miệng, tiếp tục đi về phía trước. Hồng Lệ hơi
lảo đảo. Một chiêu kia quả thật đã ảnh hưởng đến nàng, trên trán tuôn mồ hôi như mưa, lại vẫn gắng gượng đi về phía trước.
Anh Lạc đi cuối cùng, tay hơi giật giật, lại không đưa tay ra.
Chỉ là, việc phá kết giới trong động này đâu chỉ phải làm một lần? Cứ mỗi lần Ân Hoài Đan dừng bước, Hồng Lệ lại phải tiêu hao pháp lực giải
kết giới. Tiêu hao pháp lực quá độ, lại thêm nàng vốn là thể băng lạnh,
sắc mặt nàng đã tái nhợt không còn tia máu.
Nhưng Ân Hoài Đan lại vẫn cứ không ngừng dừng bước.
Người sau vẫn không nói tiếng nào, chỉ như một thói quen, chân hơi lảo đảo đi về phía trước.
“Đủ rồi!” Anh Lạc nhịn không được nữa, kéo tay người bên cạnh “Rõ
ràng ngươi có thể giải hết tất cả kết giới này, cần gì phải hành hạ
nàng?” Hắn biết rõ nàng kia là do băng lạnh mà thành, chịu không nổi nơi nóng nực như thế, lại còn cố ý bắt nàng giải kết giới.
Ân Hoài Đan cười lạnh, khẽ híp mắt “Sao hả? Bản thân còn khó bảo
toàn, còn muốn đòi công bằng cho nàng ta nữa sao?” Hắn cười càng ác độc
“Nàng ta là người của ta, cho dù ta giết nàng, nàng cũng không oán trách nửa câu.”
Anh Lạc nhất thời nổi giận “Ngươi coi nàng là gì chứ? Mặc dù nàng chỉ là yêu, nhưng cũng không phải đồ chơi trong tay ngươi!”
“Vận mệnh của nàng ta chính là như vậy, ta muốn làm gì với người bên
cạnh không liên quan đến ngươi!” Sắc mặt hắn lạnh lẽo, đột nhiên chậm
rãi đến gần, mắt híp thành một đường, trong mắt như lóe ra tia sáng sắc
lạnh, gằn từng chữ “Ngươi cũng phải nhớ kĩ thân phận của mình, ta muốn
giết ngươi, dễ như trở bàn tay!”
Hắn càng ép đến gần, trong mắt càng không thể giấu được ý hận. Đó là
tức giận cùng bất bình như muốn cắn nuốt tất cả. Anh Lạc đột nhiên hiểu, mỗi hành động vừa rồi của hắn, cũng chỉ muốn phát tiết mà thôi. Hắn
muốn dùng việc hành hạ người này để phát tiết hận ý và không cam lòng
đối với một người khác.
“Ngươi làm vậy là muốn chứng minh điều gì? Cho ai xem chứ? Mẫu thân
ta sao?” Anh Lạc hạ giọng đón nhận ánh mắt tức giận của hắn, một câu đâm trúng tim đen.
Sắc mặt Ân Hoài Đan lập tức tái nhợt, ánh mắt lóe ra, có lúng túng vì bị vạch trần, rồi lại hóa thành lửa giận khó nén “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi sao?”
Anh Lạc lại không hề sợ hãi, khóe môi chậm rãi nhếch lên, gằn từng
chữ “Mẫu thân của ta….đã chết!” Hắn làm vậy còn có ý nghĩa gì chứ?
Vẻ mặt hắn khựng lại, như vừa bị đập một gậy vào đầu, ngây người.
Trong mắt như có thứ gì đó nhưng chỉ thoáng qua rồi lại khôi phục vẻ âm
lãnh, cứ như đang cố áp chế cơn giận của mình, hồi lâu mới nói: “Đừng
cho là ta có thể dễ dàng giết ngươi như thế, ngươi muốn chết, cũng phải
xem ta thế nào đã!”
Nói xong xoay người vung tay áo, một sợi chỉ đen bay ra khỏi tay áo
hắn, xông thẳng lên vách tường lửa đỏ kia, vách tường lập tức biến mất.
Hắn hừ lạnh, tiếp tục đi vào.
Anh Lạc hít sâu, nhìn Hồng Lệ bên cạnh đang không ngừng thở dốc, vẫn không nhịn được đưa tay đỡ lấy.
Hồng Lệ hiển nhiên hơi ngây người, ngơ ngác xoay đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt không có chút máu như cũ. Dung nhan độc nhất vô nhị trong trí nhớ
của nàng kia, chậm rãi nở nụ cười.
Trái tim Anh Lạc nhất thời co rút đau đớn, nàng cố ý bỏ qua, đỡ nàng
kia đi về phía trước, trong lòng tự nói với mình, không phải mẫu thân,
không phải!
Phía trước có một lối rẽ, đi vào liền thấy một mảng sáng rực, một
trận lửa nóng cũng theo đó phà vào người, dưới chân không hề thấy mặt
đất, chỉ thấy một mảng dung nham đang sôi trào, chính giữa có một cột đá vươn thẳng lên cao.
Đây là phong ấn thứ ba.
“Thử xem trên thế gian này còn ai có thể ngăn cản ta?” Ân Hoài Đan
cười điên dại lên tiếng, trong mắt như phát sáng nhìn về phía cây cột
kia, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lợi hại bắn về phía này.
Anh Lạc hoảng hốt, theo bản năng chắn trước mặt Hồng Lệ, nhưng hắn ại đi thẳng đến đây, chỉ một động tác nhỏ, Anh Lạc đã bị hất sang bên
cạnh, đụng vào vách tường lửa, trên lưng như bị thiêu đốt, đau đớn khó
nhịn.
“Dừng tay!” Anh Lạc nhẫn nại lên tiếng “Nàng ấy đã yếu như thế, ngươi còn bắt nàng giải phong ấn, nàng sẽ chết!”
“Thế thì sao chứ?” Ân Hoài Đan mắt cũng không hề chớp, chỉ kéo Hồng
Lệ qua “Chỉ có máu của nàng hoặc Thiên Kiếm mới có thể giải phong ấn,
chẳng lẽ…ngươi muốn giao Thiên Kiếm cho ta?”
Hắn cười lạnh lùng, vung tay muốn cắt cổ tay nàng kia.
“Ta cũng là Thần !” Anh Lạc quýnh quáng thốt lên, Thiên Kiếm tất nhiên không thể cho hắn, nhưng nàng cũng là Thần.
Ân Hoài Đan ngẩn người, cười càng trầm, mắt híp thành một đường
“Đúng, ngươi cũng là Thần, ta sao lại quên chứ?” Hắn buông tay người kia ra, ngược lại đi về phía Anh Lạc “Ngươi đối với vị “mẫu thân” này cũng
thật hiếu thuận”
Anh Lạc quay đầu không nói, sao nàng lại không nghe ra ý trào phúng trong lời hắn.
Hắn cũng không nhiều lời vô ích, kéo lấy nàng, nhấc tay nàng lên, lực đạo cứ như muốn kéo đứt tay nàng. Anh Lạc cắn chặt răng, cố nhịn, hắn
liền lập tức cắt một vết lên tay nàng.
Tay nàng lập tức đau xót, máu đỏ tươi liền thuận thế chảy xuống, rơi
xuống đất hóa thành liên. Máu chảy vào trong dung nham, nhất thời sôi
trào, từng mảng hồng liên bao trùm của động, máu trên tay nàng chảy càng nhiều, hồng liên lại càng rực rỡ. Một lúc lâu sau, nơi địa ngục đã hóa
thành cảnh đẹp tràn đầy hồng liên, khắp nơi đều là những đóa hồng liên
đầy sức sống, không bao giờ tàn.
“Máu của ngươi lại càng có ích hơn so với nàng ta” Ân Hoài Đan cười lạnh, chỉ nàng có thể làm tắt đi dung nham khắp núi này.
Anh Lạc không nói, huyết mạch của Thần, vốn không phải những thứ phàm vật nơi thế gian có thể so sánh.
Hắn lại lôi nàng đi về nơi có phong ấn, nàng giẫm lên mấy đóa hồng
liên do chính máu của mình tạo thành, máu trên tay vẫn chảy, vết thương
càng sâu, dường như thấy cả xương.
Nàng lại tiếp tục đi về phía trước, từng bước đến gần, đột nhiên ngực lại truyền đến cảm giác đau xót đã lâu chưa thấy, trong cơ thể như có
thứ gì đó đang mạnh mẽ muốn trào ra. Là do đứng gần phong ấn sao?
Tay bên người vẫn bị bắt lấy, với năng lực của nàng, nàng không thể trốn thoát!
Cho đến khi nhìn thấy một kí hiệu đặc thù, nàng dừng bước, trái tim như bị đập mạnh.
“Sao, sợ à?” Ân Hoài Đan cười lạnh “Ngươi yên tâm, giải phong ấn này rồi, ta sẽ không giết ngươi!”
Anh Lạc không nói, trong lòng lại như không ngừng biến động, sắc mặt
nàng lạnh lẽo, như đã bị hắn chọc giân, hung hăng hất tay hắn ra.
“Người Thần tộc, không sợ hãi!”
Nói xong, nàng liền cất bước đi về phía trước, đi về phía cây cột mang phong ấn.
Ân Hoài Đan cười lạnh, vẻ mặt khinh thường, đi theo nàng.
Chỉ là đường đi lúc này đã không còn thẳng tắp mà hơi nghiêng lệch.
Dưới mấy đóa hồng liên, kí hiệu mà chỉ có nàng biết, dần dần hiện rõ.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần….
Nàng đếm bước chân, trái tim lúc nãy còn xao động, lúc này đã yên tĩnh lại. Nàng không hề chần chờ, dừng ngay trước cột đá kia.
“Đi đến!” Ân Hoài Đan bảo nàng bước lên bậc thang.
Anh Lạc hơi do dự, vốn biết chuyện sẽ xảy ra nhưng sự yên tĩnh chung quanh khiến nàng cảm thấy thật quỷ dị.
Vì sao?
Nhưng lúc này nàng lại không thể suy nghĩ nhiều, bước chân, đi lên
bậc thang, thấy kí hiệu trên đất, hơi dừng lại rồi lại bước qua.
Vừa mới dừng lại, nhất thời ánh sáng phía sau đột nhiên rực rỡ, tia
sáng chói mắt như vây lấy người sau lưng nàng.Trong lúc đó, trong động
như phát sáng, vô số đóa hồng liên như nhảy múa trong không trung.
“Tru Linh trận!” Ân Hoài Đan hoảng hốt kêu to, biến sắc, trừng mắt
nhìn Anh Lạc đã đi ra khỏi trận, như hiểu ra điều gì, ánh mắt ác độc,
hung hăng kêu to “Ngươi cũng không trốn thoát đâu!”
Hắn đột nhiên vươn tay, duỗi về phía Anh Lạc, hai người cách nhau một khoảng, trận pháp này khởi động ngay trên bậc thang, nàng lại có thể
tránh được. Vốn là kế hoạch không chút sơ hở, lúc này hắn lại hóa ra một luồng sáng đen, đánh thẳng về phía Anh Lạc.
Nàng chỉ cảm thấy ngực bị đánh mạnh, ruột gan như xoắn cả lại, thân
hình nhẹ hẫng, sau đó rơi xuống, theo hướng sắp rơi vào trong trận pháp.
Tru Linh trận, diệt hết sinh linh thế gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...