Chúng tiên tụ tập, khắp nơi đều chật ních tiên nhân. Phía chân trời
khắp nơi đều là tường vân long tráo. Anh Lạc vốn là muốn che dấu tai mắt mọi người, chôm một quả đào rồi đi, thế nhưng hết lần này đến lần khác
lại không được như nàng muốn.
“Tiểu Anh, Tiểu Anh, bên này bên này!” Đang đi thì trên tay bị túm
chặt, Anh Lạc còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cố Thiên Phàm kéo đến ghế đá ở một góc.
“Nhưng….” Anh Lạc chỉ chỉ trung tâm phía trước, những bàn vuông vừa lớn vừa rộng, lại ngó ngó xuống cái bàn đá nhỏ trước mắt.
“Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, đây là chỗ trống cuối cùng rồi, nếu
không ngồi thì lát nữa phải đứng đó!” Cố Thiên Phàm mới không thèm quan
tâm đến sự nghi vấn của nàng, ấn nàng xuống ghế.
“Sao không ngồi chỗ kia?” Nàng chỉ vào vài cái bàn trống phía trước, bên kia vừa rộng vừa sáng, tầm nhìn lại tốt.
Khiêm tốn thỉnh giáo, lại bị Cố Thiên Phàm quăng cho một cái nhìn
siêu cấp xem thường : “Bênkia là chủ vị, chỉ những vị thần tiên, ví dụ
như thượng tiên, chưởng môn các phái, hoặc là có minh vọng tiên nhân mới có thể ngồi, chúng ta dĩ nhiên không thể ngồi!”
“Phải không?” Nàng mọi khi đều là ngồi ở chỗ đó nha!
“Đừng nói nữa,ăn đào đi!” Hắn thuận tay cầm hai quả đào trên bàn, một cái nhét vào trong tay Anh Lạc, một cái nhét vào túi đang cầm “Phan đào của Vương mẫu, không phải dễ dàng được ăn đấu! Mỗi người chỉ được một
trái, ăn đi ăn đi!”
Anh Lạc buộc phải cầm lấy trái đào lớn chưa đầy một bàn tay, lại ngó
ngó bàn trung tâm, là mấy trái Phan đào vừa hồng vừa mọng nước. Khẽ cắn
răng, học nghệ không tinh, học nghệ không tinh, nàng nhịn!
“Thượng vị sao lại trống nhiều vậy? Có ai không tới sao?” Năm trăm
nước nang đã từng tới một lần, lúc đó nơi này đều ngồi chật kín, mình
được hưởng lây hào quang của Tôn chủ cũng chiếm được một ghế, thế nhưng
bây giờ lại thưa thớt có mấy người.
“Có hai người không tới, trong đó vốn là có Tôn chủ của Thần sơn, thế nhưng từ hai trăm năm trước, Tôn chủ đã không tham gia Tiên hội! Tự
nhiên là có chỗ trống!” Cố Thiên Phàm kiên nhẫn giải thích: “Lãnh An Hàn thượng tiên lạnh lùng cũng không tới, bất quá….người nọ không tới mới
tốt!” Hắn giống như nhớ tới chuyện gì đáng sợ, sợ đến run rẩy cả người
“Tại sao?”
“Tại sao ư? Cô có thấy núi băng lớn di động chưa? Hắn chính là người
như vậy, muốn gặp được trước tiên nên mặc thêm áo bông rồi hẵng nói!”
Nói tới hắn lại rùng mình một cái.
Anh Lạc không hỏi nữa, nhìn bên kia một cái, lại nảy sinh nghi vấn:
“Không phải có bốn vị thượng tiên sao, vì sao bên kia chỉ có hai vị?
Người còn lại không tới sao?”
“Dĩ nhiên tới!” Cố Thiên Phàm đột nhiên có chút tức giận liếc nàng một cái: “Bạch Mộ thượng tiên tới đầu tiên đó!”
“Bạch Mộ thượng tiên?” Mấy vị khác nàng có nghe nói, nhưng Bạch Mộ thượng tiên là lần đầu biết tới.
“Bạch Mộ là nổi danh nhất trong các tiên phái, đệ tử môn hạ tuy chỉ
có mấy ngàn người, nhưng ai ai cũng có tiên thuật trác tuyệt, đặc biệt
là thượng tiên Mộ Tử Hân, ngay từ ngàn năm trước đã tu luyện đến cảnh
giới thượng tiên, e là trong Lục giới không ai có thể sánh kịp.” Cố
Thiên Phàm nói, vẻ mặt kiêu ngạo, nói đến có vẻ người nọ là dù là trên
trời dưới đất cũng chưa từng có.
Mộ Tử Hân, tên nghe thật quen, nàng đã nghe qua ở đâu?
“Trong bốn vị thượng tiên, người tu thành tiên thân sớm nhất không
phải là Đan Vân thượng tiên sao?” Nàng nhìn hướng về phía một vị trước
mặt, một bạch y tiên nhân đang yên lặng uống rượu không nói câu nào, nói về tiên pháo, có lẽ hắn đứng nhất?
“Này….Đó là do hắn may mắn!”Giống như bị đạp phải cái chân đau, Cố
Thiên Phàm sắc mặt quẫn bách, căng cứng da mặt phản bác: “Hắn ra đời sớm đến mấy ngàn năm, nếu không, làm gì đến phiên hắn ngồi ở cái chỗ đệ
nhất thượng tiên kia chứ!”
“À!” Anh Lạc khẽ lên tiếng, không thèm tranh luận với hắn, mặc dù lời của hắn có trăm ngàn chỗ hở. Chỉ là qua lời nói của hắn, khiến nàng rốt cục có phần tò mò đối với Mộ Tử Hân này:”Huynh không phải nói hắn đến
đầu tiên sao, hắn đâu?”
Nói xong, Cố Thiên Phàm mới vừa rồi còn mang bộ dạng khẳng khái sục
sôi, trong nháy mắt như bị xì hơi, thều thào trả lời “Đi rồi!”
“Đi rồi? Vì sao?” Tiên hội không phải mới bắt đầu một lúc sao? Hóa ra Bạch Mộ thượng tiên này giống nàng, chỉ tới cho xong chuyện thôi?
“Ta cũng muốn biết nha!” Cố Thiên Phàm tức giận nắm đầu: “Ta mà biết, còn phải đi tìm khắp nơi sao? Chỉ xoay người có một cái, đã không thấy
tăm hơi người đâu. Nếu là người ở đây, ta cũng không cần phải ngồi trong góc như vầy rồi.”
Anh Lạc lúc này mới nghe ra chút manh mối, trên đầu lại bắt đầu gắn đầy vạch đen: “Cái kia….Bạch Mộ thượng tiên là….”
“Sư phụ ta á!” Hắn vụt một cái ngẩng đầu, kiêu ngạo vỗ ngực.
Một giọt mồ hôi chảy từ trán chảy xuống, Anh Lạc yếu ớt lau đi, thì
ra là vậy, thì ra là vậy. Khó trách hắn một mình cảm thán về Bạch Mộ
thượng tiên, tốt đến trên trời dưới đất không có ai khác, thì ra là
người trong nhà.
“Vị bên kia là ai?” Anh Lạc chuyển đề tài, chỉ vào một nữ tử bạch y
ngồi bên phải hỏi. Trên thượng vị cũng chỉ có mình nàng là nữ tử.
“Sao cô cái gì cũng không biết vậy?” Cố Thiên Phàm liếc nàng một cái, cau mày nói: “Đó là Ngọc Trì tiên nhân! Mặc dù chỉ là Tán tiên, nhưng
cũng rất nổi danh. Đạo hạnh mặc dù không bằng bốn vị thượng tiên, nhưng
cũng là một người tài giỏi trong Tiên giới.”
“Thì ra đó là Ngọc Trì tiên nhân!” Nàng cẩn thận nhìn lên, quả nhiên
phát hiện phía sau nàng có đứng hai bóng dáng một đen một trắng quen
thuộc, khó trách lại quen mắt. Mặc dù rất muốn đi thỉnh giáo một chút
vấn đề của Tiên linh chú nhưng lại suy nghĩ một chút, mình là đang lặng
lẽ tới, nếu để cho người khác biết nàng mang danh thần, ngay cả Tiên
linh chú cũng không biết, sợ rằng sẽ lại bị Phúc thúc chỉ vào mũi, mắng
nàng làm mất mặt Tôn chủ. Co lại cổ, nàng cố gắng vùi mình trong đám
người, phải khiêm tốn, khiêm tốn rất tốt.
Đột nhiên cảm thấy ngồi xa một chút, có lẽ là một ý hay.
Ai! Học nghệ không tinh, học nghệ không tinh nha.
“Lại nói!” Cố Thiên Phàm lại quét nhìn nàng một cái “Cô không hiểu gì hết, rốt cục là làm sao tu luyện thành tiên?”
“Ặc… là may mắn, may mắn mà thôi!” Anh Lạc tiếp tục lau mồ hôi hột
trên đầu, nàng thật đúng là may mắn, không cần phải khổ cực đi tu tiên, vừa ra đời đã là một vị thần bất tử, thật may mắn nha!
Mặc dù tiên pháp của nàng học bao nhiêu thất bại bấy nhiêu, người
khác cũng từ chờ mong lúc ban đầu, biến thành không còn ôm chút hi vọng
nào. Nàng cũng biết mình tuyệt đối không có khả năng học tiên pháp, đã
nhận mệnh trở thành một cái bàn đạp, làm một cái bàn đạp thật hoàn mỹ.
“May mắn?” Cố Thiên Phàm nửa tin nửa ngờ, đột nhiên lại như là nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt sùng bái: “Nói đến thiên phú nha, sư phụ của ta mới
gọi là…..”
Tiên hội đã vào phần chính, Cố Thiên Phàm vẫn cứ lải nhải nói sư phụ
thế nào thế nào, Anh Lạc khẽ cắn răng, nhịn! Lâu rồi không ra ngoài, thì ra hiện tại đang lưu hành kiểu nhiệt tình, chỉ là….có hơi quá một chút!
Nhìn về phía trung tâm của tiên hội nơi có hai bóng dáng một trắng một đen, khiêm tốn, khiêm tốn!
=================================
Dao Trì tiên hội, chủ đề thảo luận, ngàn năm như một, hai giới Yêu – Ma!
Tiên giới và Yêu – Ma giới vốn là nhìn nhau không thuận mắt, đặc biệt là một ngàn năm trước, Ma vương thống nhất hai giới, lại càng khắp nơi
đối địch với Tiên giới. Mà Tiên giới luôn mạnh ai nấy làm, Yêu – Ma hai giới lại xâm phạm lần nữa, một vài môn phái nho nhỏ tất nhiên chống đỡ
không nổi.
Dao Trì tiên hội trăm năm một lần là cơ hội liên hệ tin tức tốt nhất
của Tiên giới. Cũng chỉ có lúc này, chúng phái mới có thể liên hợp lại,
cùng nhau thương thảo làm sao đối phó với đám yêu ma càng ngày càng ghê
gớm.
Nhưng các phái phần lớn ít khi qua lại, Tiên giới nhàn tản đã lâu,
không có thủ lĩnh. Mà Ngọc đế cũng là có danh không có thực, các phái
ngoài mặt cho hắn mặt mũi, tôn hắn làm Đế, trên thực tế lại không có ai
nghe theo lệnh hắn. Hắn cũng chỉ có thể mượn Dao trì tiên hội của thê
tử, làm ra vẻ,đi qua đi lại, móc nối tí quan hệ mà thôi.
Trong Lục giới, người được coi là có năng lực nhất, là cái đích mà
mọi người cùng hướng tới, tự nhiên chính là Tôn chủ Thần giới, nữ thần
Nghiên Tịch. Từ thưở khai thiên lập địa tới nay, chúng giới cũng là lấy
Thần tộc làm đầu, danh tiếng nữ thần Nghiên Tịch, lại không ai không
biết.
Nghe đồn khi nàng xuất thế, hồng quang đầy trời, khắp nơi đều bao phủ mây hồng, đến lúc mặt trời lặn cũng chưa tan. Đám tiên đang ngồi đây,
phàm là tu luyện đến vạn năm đều đã tận mắt thấy kì cảnh ngày đó. Thế
gian suy đoán, người này hẳn là Thiên đế tái sinh.
Nếu nàng có thể đứng về phía Tiên giới, Yêu – Ma hai giời chắc chắn không dám lớn lối.
Nhưng kể từ khi Ma – Thần đánh một trận xong, Thiên đế băng hà, Thần
tộc tử thương nghiêm trọng, khiến cho không còn một ai. Cho tới bây giờ, chỉ còn sót lại nhất mạch đơn truyền. Thần tộc duy nhất này cũng đã
tránh né thế tục, không quan tâm chuyện thế gian. Những năm gần đây, kể
cả Dao Trì tiên hội, cũng cự tuyệt tham gia. Có lẽ là vì chuẩn bị sẵn
sàng cho lời tiên đoán Ma thần xuất thế, tự nhiên sẽ không muốn để ý đến chuyện của Tiên giới.
Ngoại trừ nữ thần Nghiên Tịch, được xưng là đứng đầu Tiên giới, cũng
chỉ có bốn vị thượng tiên, bọn là người được kính trọng nhất Tiên giới,
thế nhưng hết lần này đến lần khác hoặc vì là người đứng đầu cả một phái nên không rảnh bận tâm. Ví dụ như Thiên Thiếu thượng tiên lạnh lùng!
Hoặc là loại không muốn quản mấy chuyện lặt vặt, như Đan Vân thượng
tiên. Mọi người cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Yêu – Ma hai giới tàn sát
bừa bãi, may mắn bọn họ cũng chỉ thỉnh thoảng gây vài chuyện rắc rối nơi Tiên giới, chưa làm cử động gì lớn. Nhưng đại môn phái kia của Tiên
giới,cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thế nhưng Dao Trì tiên hội này, chẳng lẽ là muốn nhắc tới….Anh Lạc tự nhiên không có kiên nhẫn nghe tiếp, nàng tới nơi này vốn không phải để
nghe mấy thứ này, chỉ vì một quả đào mà thôi.
Cúi đầu nhìn quả đào vừa xanh vừa nhỏ trong tay, thở dài một hơi,
Phan đào năm trăm năm nở một hoa, năm trăm năm kết một quả, thì ra lại
không đầy đủ dinh dưỡng. Lại than một tiếng, đưa tay bỏ vào túi càn khôn tùy thân đeo bên người. Lại giương mắt một cái, Cố Thiên Phàm đang
nhiệt tình khí thế, cũng không biết đang nhắc đến chủ đề gì khiến hắn
hứng thú, nhìn bộ dáng nước miếng tung bay kia của hắn, còn người đang
nghe hắn nói kia thì sắc mặt co rút. Có thể chắc chắn là thật lâu sau
cũng nói không hết.
Anh Lạc quyết định không quấy rầy chuyện hắn lải nhải không dứt nữa,
đứng dậy ẩn vào phía sau đường nhỏ, tính chuồn đi. Hi vọng hồ lô có thể
dùng tốt.
“Khởi bẩm Ngọc đế!” Giữa Dao Trì, một người phong trần mệt mỏi bay
tới, lông mày hình chữ bát, vẻ mặt tức giận, giống như bị người ta làm
chuyện gì khiến cho tức giận, bất bình hành lễ với chủ nhân chủ vị.
Người đến là tâm phúc của Ngọc đế Thái Thượng Lão Quân.
“Chuyện gì?” Ngọc đế nhíu mày, nhìn về phía người đột nhiên xông tới, hơi không vui.
“Bẩm ngọc đế, thần phụng chỉ phúc trạch thế gian, để cho bách hoa yêu ngàn năm kia thành tiên, nào ngờ nàng không chỉ cự tuyệt thành tiên,
lại còn giết con rết tinh ngàn năm đồng thời thành tiên với nàng ,hủy
một đời tu hành của người ta!”
Anh Lạc đang chuẩn bị âm thầm đến , âm thầm đi, chỉ vì một câu bách
hoa yêu, dưới chân dừng một chút! Lui ra phía sau từng bước, kéo dài lỗ
tai.
“Buồn cười!” Ngọc đế giận dữ, để ly rượu trong tay xuống”Này Bách Hoa yêu sao lại không biết tốt xấu như thế, ta tốt bụng để nàng thành tiên, nàng lại cự tuyệt, đây là lần thứ mấy rồi hả ?”
“Thưa bệ hạ, lần thứ sáu!”
“Đúng, sáu lần! Ta đã cho nàng sáu lần cơ hội, nàng không chỉ …không
biết quý trọng, lại vẫn dám phạm phải tội nghiệt như thế! Ta nhất định
phải cho nàng biết thế nào là thiên uy!”
Ngọc đế dẫn dắt người thành tiên đã sớm không phải là cái gì mới mẻ, các phái cũng là ngầm đồng ý . Cuối cùng cũng là nguồn gốc sự phân
tranh của Yêu – Ma và Tiên giới.
Yêu ma không dám xâm phạm lộ liễu, khi bắt nạt vài môn phái nhỏ. Các
việc không quan trọng khác thiều nhiều vô kể, không có cách nào khác,
cũng chỉ có thể xin Ngọc đế giúp đỡ. Mà Ngọc đế dù chỉ là hữu danh vô
thực nhưng hắn lại rất sĩ diện. Bản thân mình không có năng lực nên đã
nghĩ ra biện pháp dẫn dắt người khác thành tiên. Vốn là chuyện thành
tiên hẳn là phải dựa vào tu vi của mình, tu đến một mức nhất định, sẽ
thành tiền. Nếu nói đạo, phần lớn là cho những người sắp thành tiên, tu
vi đến một mức nhất định, cho bọn họ một danh hào của tiên. Để bọn họ
được có xưng hào của tiên, phải trải qua một thời gian tu luyện nhất
định, mới chính thức thành tiên, Thái Thượng Lão Quân chính là như thế.
Như vậy, thứ nhất có thể thu nạp lòng người, để bọn họ bán mạng vì
Ngọc đế; thứ hai có người sai khiến, cũng có thể ngoài mặt ứng phó với
mấy môn phái nhỏ, xóa tan sự uy hiếp của yêu ma. Ngọc đế vốn là lợi dụng khát vọng thành tiên của người khác nhằm mục đích tạo uy tín, chiêu này vốn là xài đâu trúng đó, thế nhưng lại hết lần này đến lần khác thất
bại bởi một Hoa yêu.
“Nàng có từng nói, vì sao không muốn thành tiên?” Ngọc đế vẫn còn rít gào.
Thái Thượng Lão Quân sắc mặt xanh mét, lông mày xoắn tít như bánh quai chèo: “Nàng nói… Nói…”
“Nói cái gì?”
“Nàng nói… Thiên đình không có đồ ăn ngon ?”
Phụt! Nếu như trong miệng có trà, Anh Lạc chắc chắn đã phun ra ngoài. Thiên Đình không có đồ ăn ngon ? Cũng bởi vì cái này không chịu thành
tiên? Cái lý do này đúng là phong cách của nàng ta, nàng ngược lại sờ
sờ cái túi chứa quả đào bên cạnh, ừ. . . . . . Nghiêm khắc mà nói, lời này đúng là có lý.
“Bách hoa yêu to gan!” Ngọc đế tức điên, giận dữ đứng lên: “Bách Hoa
yêu láo xược, Thái Thượng Lão Quân ngươi mau đi truyền lệnh cho Lôi công – Điện mẫu*, đuổi bắt Bách hoa yêu, trẫm muốn trừng phạt nàng Ngũ Lôi
Oanh Đỉnh*! Một Hoa yêu nho nhỏ dám hỗn láo như thế….”
(*Lôi công – Điện mẫu: giống như Thiên Lôi
**Ngũ Lôi Oanh Đỉnh: năm trận sấm sét đánh xuống)
“Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!” Anh Lạc nhẹ giọng lập lại mấy chữ này, đây
chính là hình phạt rất lợi hại, gần với róc bỏ cốt tiên! Xem ra mặt mũi
của Ngọc đế lần này ném đi được rồi.
Phía sau còn không ngừng truyền đến tiếng Ngọc đế rít gào, nàng đã
không tâm tư nghe nữa. Bước nhanh đi lên gần đường nhỏ, hôm nay khí trời tốt, nàng đột nhiên có một chỗ muốn đi rồi. Hơn nữa muốn đi càng nhanh
càng tốt. Chỉ mong hồ lô ngọc của mình lần này chịu nghe lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...