Lục Hoa Cấm Ái

Nàng đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói, rất đột nhiên, như xuất
phát từ sâu trong cơ thể, truyền đến tứ chi. Toàn thân nàng như bị ngàn
vạn lưỡi dao sắc bén cắt vào.

“Lạc Nhi!” Cảm giác được đau đớn của nàng, Miểu Hiên kinh hãi. Hắn nắm tay nàng xem mạch, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Đau….đau quá….” Nàng cố nặn ra âm thanh, đau quá, thật đau quá, từ
trăm năm nay, nàng cũng chưa từng đau đến thế. Trái tim nàng như bị thứ
gì đó quất vào, từng chút xé rách.

“Lạc Nhi!” Giọng nói Miểu Hiên trở nên nặng nề, trong giọng nói còn
chứa sự bối rối, cố gắng giúp nàng truyền chân khí, lại không hề hiệu
quả.

“Đau…đau….đau quá….” Nàng nắm chặt ống tay áo hắn, kêu đau, thỉnh
thoảng cắn môi dưới, nhưng không cách nào giảm bớt đau đớn này, cơn đau
càng lúc càng tăng lên, như muốn khiến đầu nàng nổ tung.

Mộ Tử Hân đi đến, sau khi sững sờ, sắc mặt xanh mét, đang muốn bắt mạch cho nàng, lại bị Miểu Hiên khéo léo tránh đi.

“Song Song?” Thính Phong cũng chú ý đến ồn ào bên này, tiến đến hai
bước, nhìn về phía Lạc Song đang kêu đâu, vẻ mặt gấp gáp: “Nàng sao
vậy?”

Miểu Hiên không đáp, chỉ càng dùng sức ôm chặt nàng, trên tay càng
không ngừng truyền chân khí, muốn đè nén thứ đang cố lao ra khỏi thân
thể nàng, lại bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ tấn công, đánh thẳng vào tâm
can, trong miệng nếm được vị tanh, phun ra một ngụm máu. Hắn không kịp
bình tĩnh lại đã thấy trên trán nàng dần phát ra ánh sáng màu tím
nhạt.Hắn mở to hai mắt, vẻ mặt nặng nề, hiện lên chút bối rối.

“Trờ về….về nhà…” Lạc Song biết rõ cảm giác nóng bỏng trên trán là thứ gì.

“Được!” Miểu Hiên lúc này mới tỉnh táo lại, ánh mắt lạnh lẽo, nhanh
chóng ôm lấy Lạc Song, đang muốn phi thân thân trở về liền bị Mộ Tử Hân
ngăn lại.

“Lạc Chưởng môn, Thiên Tích đường xa, hay là đến Bạch Mộ ta đi!”

Miểu Hiên do dự nhìn người trong lòng, ấn ký trên trán càng ngày càng rõ ràng, hắn không còn thời gian.


“Làm phiền!” Ngay lập tức cưỡi kiếm theo Mộ Tử Hân đi về phía Bạch Mộ.

===================================

Đau quá! Thật đau quá, so với lúc như bị vạn kiếm xuyên tim kia, chỉ
có hơn chứ không kém. Một một nơi trên thân thể đều như có thứ gì muốn
trồi ra ngoài, rồi lại bị một cỗ sức mạnh khác áp trở về. Càng lúc cỗ
sức mạnh ngăn cảng kia càng yếu, chỉ có thể ngăn cản một nửa, một nửa
còn lại liền quay sang hành hạ thân thể nàng.

“Đau quá! Đau quá! Ca….ca….” Nàng mê mang, cái gì cũng không thấy rõ, cố sức muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng không nắm được gì, chỉ cảm thấy
ngực thật đau, còn có cảm giác hoa mắt chóng mặt muốn ngất đi. Rõ ràng
đau đến như bị dao cắt, nàng lại càng muốn ngủ.

“Lạc Nhi….” trên tay chợt truyền đến nhiệt độ ấm áp, có người ôm nàng vào lòng, đưa tay vuốt ve tóc nàng: “Ngoan…không đau! Một lả nữa sẽ
không đau! Đừng sợ, đừng sợ!”

Nàng mở mắt, nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy cái bóng mơ hồ, không thấy
rõ. Nàng lại có cảm giác hắn đang nhíu mày, mi tâm của hắn chắc chắn
đang nhíu chặt đến mức có thể kẹp được một nhánh cây mất rồi.

Tình cảnh như thế thật quen thuộc, hệt như năm mười tuổi nàng đã từng trải qua.

Khi đó, thân thể cũng như thế, cũng tùy ý chạy lung tung, nàng đau
đến không còn sức lực. Hắn cũng hệt như lúc này, canh giữ bên giường
nàng, an ủi nàng, bảo nàng ngoan ngoãn, muốn nàng nghe lời.

Mũi hơi đau xót, nàng như trở lại lúc ấy, uất ức trong lòng như trào
ra, nước mắt như cỏ dại không ngừng lan tràn, nắm chặt lấy ống tay áo
hắn kéo không ngừng: “Đau….Đau! Đau quá! Ca…Lạc….Lạc Lạc….” Đúng! Chính
là như thế, nàng khi đó cũng gọi như thế.

Tay bên hông lại ôm càng chặt, cả người như lọt thỏm vào trong lòng
hắn, giọng điệu ấm áp kề bên tai nàng: “Ta biết….Ta biết muội đau, nghe
lời! Kiên trì một lát thôi, một lát sẽ hết đau!”

“Thật sao?” Nàng nghi ngờ.

“Tất nhiên!” Hắn khẳng định, lau đi nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng nói: “Ca ca có gạt muội bao giờ không!”


Lạc Song ngẩn người, không lên tiếng nữa, cố sức chui vào lòng hắn,
cứ như chỉ cần tựa vào lòng hắn sẽ hết đau. Nàng không dám nói, hắn rõ
ràng ngàn năm qua đều lừa nàng, chỉ e nói xong thì cơn đau lại càng đau
đớn thêm.

Nàng cắn răng, nhịn xuống! Nhịn không được cũng phải nhịn, nàng đáp
ứng hắn rồi, dù có bao nhiêu khổ sở, nàng cũng muốn ở bên cạnh hắn,
không bao giờ để hắn một mình chịu đựng tất cả nữa. Cho nên nàng tự nói
với mình, phải ngoan, phải chịu đựng, dù có đau đớn đến đâu.

Không biết qua bao lâu, trước mắt nàng mới dần rõ ràng, lúc này nàng
mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, chỉ có hai người
họ.

Cơn đau trên người tựa hồ đã giảm bớt, nàng không còn cảm thấy đau đớn đến tận tâm can nữa rồi.

“Ca ca! Huynh quả thật không gạt muội!” Nàng lẩm bẩm lên tiếng, muốn cười nhưng khóe miệng cừng đờ.

Miểu Hiên vẫn nhíu chặt mày, hai tay vòng quanh người nàng, cẩn thận
ôm nàng vào lòng. Thấy nàng vui mừng, sắc mặt trầm xuống, một lúc lâu
sau mới “Ừ” một tiếng. Hắn không muốn vạch trần, rõ ràng là nàng đã đau
đến chết lặng, không còn cảm giác được gì nữa rồi.

Nàng đã đỡ đau, nhưng đầu càng ngày càng nặng, tâm trí bắt đầu hơi
hỗn loạn, nàng đầu đầu nhìn về phía cửa sổ, chắc là trời tối rồi!

Ánh mắt nàng dần khép lại, giữa trán lập tức phát ra ánh sáng.

Miểu Hiên hết hồn, kịp phản ứng, bắt lấy vai nàng lay mạnh “Lạc Nhi! Tỉnh! Tỉnh….Muội không được ngủ!”

“Sao vậy?” Nàng hơi mơ hồ “Mệt quá….mệt quá!” nàng mệt lắm rồi nha!

“Không phải lúc này, không phải hôm nay!” Miểu Hiên càng gấp gáp,
càng cố sức lay nàng “Muội vừa rồi lộ ra phong ấn, bây giờ không thể
ngủ, biết không?”

Phong ấn, cái phong ấn kia sao? Cả trăm năm rồi mà cái phong ấn kia

vẫn chưa chịu tha cho nàng nữa! Nàng thật là….buồn ngủ chết đi được!

Cả người nàng không có sức lực, thân thể mềm nhũn, ánh sáng tím trên
trán lại phát ra, càng ngày càng sáng, tạo thành một ấn ký phức tạp, tựa như hình mây. Trong nháy mắt lại xuất hiện thêm một cổ ánh sáng đỏ
khác.

Tức khắc, ngay trên giường nàng đang ngồi như xuất hiện một biển hoa, trên ván giường gỗ mọc đầy dây leo xanh mướt, không ngừng sinh sôi nảy
nở. Dây leo này sinh trưởng cực nhanh, trong nháy mắt đã bò khắp gian
phòng. Đi đến đâu liền nở ra một đóa hoa. Gian phòng nho nhỏ lập tức
chìm trong một màu xanh. Ngay cả đá phiến trên đất cũng bị nhấc lên, hoa cỏ mọc lên, trong nháy mắt, dây leo kia như sắp lan ra ngoài phòng.

“Lạc Nhi!” Sắc mặt Miểu Hiên trắng bệch, gầm lên, dùng sức lay lay
thân thể nàng “Đừng ngủ, đừng ngủ….Có nghe không? Muội bây giờ không thể ngủ! Áp chế sức mạnh trở lại, đừng để nó thoát ra, Lạc Nhi…Lạc Nhi…”
Tiếng hắn vốn trầm thấp, lúc này đã trở thành gào thét lên mất rồi.

Giọng nói kia, như vô cùng đau đớn, khiến lòng Lạc Song cũng đau
theo, nàng nghi ngờ mở mắt, hoa cỏ trong phòng đột nhiên ngừng sinh sôi.

Nàng nhìn bóng dáng trước mắt vẫn còn mơ hồ, lầm bẩm mở miệng: “Lạc Lạc….”

“Lạc Nhi! Lạc Nhi….Muội muốn nói với ta cái gì cũng được! Đừng
ngủ….đừng ngủ được không? Coi như là ca ca van xin muội!” Giọng nói Miểu Hiên như mềm nhũn ra, nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, chỉ sợ nàng lại khép mắt lần nữa. Ánh mắt khẩn trương cầu xin như thế lại khiến trái tim
nàng đau đớn.

Chậm rãi vươn tay, lau đi khóe mắt hắn, nàng hơi sững sờ “Ca ca….Lạc
Nhi…Lại làm huynh khổ sở sao?” Nàng thật là một muội muội hư hỏng, sinh
ra chỉ để người khác phải lo lắng!

Hắn kéo tay nàng xuống, để gần môi, hít thật sâu: “Đáp ứng ta…đáp ứng ca ca, không được ngủ….chỉ hôm nay thôi, không được ngủ, biết không?”

“Dạ biết….” Nàng chậm rãi đáp, nhưng không có cách nào, mí mắt này
giống như không phải của nàng, cứ muốn sụp xuống. Nàng gục gặc đầu, lại
đột nhiên chạm phải cái gì, mi tâm như bị bỏng, lập tức tỉnh táo lại.

“Đau quá!” nàng rút tay về, xoa xoa cái trán, ánh sáng trên trán cũng như mờ đi.

Miểu Hiên cúi đầu nhìn, mới phát hiện trên áo mình dính vài vết máu,
đó lúc giúp nàng truyền chân khí, bị phong ấn trong cơ thể nàng làm bị
thương phun ra.

Trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ, hắn sao lại quên : Thần là linh hồn
của đất trời, tối kị thấy máu. Phong ấn kia của nàng, cũng không ngoại
lệ!

Cho nên hắn kết ấn, không chút do dự cắt qua cổ tay mình.


Lạc Song chỉ cảm thấy trán nàng nóng rực, tỉnh táo lại không ít, ngẩng đầu nhìn lên “Ca ca?”

“Lạc Nhi!” Giọng điệu hắn hòa hoãn một chút, nhanh chóng đem tay giấu ra sau lưng “Nói chuyện với ca ca một lát đi? Đừng ngủ, trước kia không phải muội…thích nghe ca ca nói chuyện nhất sao?” Lại ôm chặt thân thể
nàng, một tay nắm lấy cổ tay nàng, tinh thần lại căng lên chuẩn bị.

Nàng gật gật đầu, lại như nhớ đến điều gì “Đó là bởi vì….mẫu thân
không cho muội ra ngoài! Cho nên mới thích tìm ca ca nói cho muội nghe!”

“Ừ!” Hắn gật đầu, vỗ nhẹ tóc nàng “Khi đó muội còn nhỏ quá, đi ra ngoài….rất nguy hiểm!”

“Tiếc là…Lạc Nhi lúc đó lại không nghe lời!” Sắc mặt nàng nặng nề
“Nếu không phải….muội lén lút chạy đi, cũng sẽ không….bị thương như thế, phải dùng đến “quy hồn”!” Lúc ấy do nàng ham chơi, mang theo Phong
Phong còn chưa thể hóa thành hình người chạy đi, kết quả…..suýt nữa
không về được, cũng vì vậy tạo thành một trận gió tanh mưa máu “Lúc
ấy…nếu không phải ca ca đi tìm muội….”

“Khi đó muội mới mười tuổi, không biết thế gian hiểm ác!” Hắn dịu dàng nói, càng nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.

“Ừm!” nàng rầu rĩ lên tiếng “Muội lúc ấy bướng bỉnh, sao có thể hiểu
mấy thứ này, ngay cả “ca ca” với “Lạc Lạc” cũng không biệt được, chỉ
biết gọi là “Lạc Lạc”, cũng không hiểu tấm lòng của ca ca! Huynh cố sức
dạy muội…muội lại….lại không học được!” Nàng nhếch miệng cười, suy nghĩ
một lát “Muội gọi huynh là Lạc Lạc…bao lâu rồi?”

“Lúc mười tuổi thì phải!” Hắn nhàn nhạt nói.

“Mười năm !” Nàng thở dài, nàng kêu đến mười năm, rốt cuộc cũng gọi
đúng chữ “ca ca” này, nhưng muốn gọi thành tiếng phải đợi đến cả ngàn
năm. Trái tim lại bắt đầu đau đớn, nàng không phải một muội muội tốt
“Huynh nói xem….Nếu ta vẫn không gọi đúng được, vậy phải làm thế nào bây giờ?”

Hắn cúi đầu, nhìn về phía mặt nàng, trong đôi mắt có gì đó lóe lên,
trầm giọng nói: “Không sao….Muội mãi mãi không gọi ta là ca ca cũng
không phải không thể!” (chứ anh muốn chị gọi bằng gì :”> Chồng hả =)) )

Lạc Song sửng sốt, trong lòng bối rối, liền chuyển mắt, không dám đối diện với ánh mắt của Miểu Hiên đang nhìn mình. Nàng không chịu nổi ánh
mắt như thế.

Đầu nhìn nhìn cả phòng đầy hoa cỏ, cảm giác hoa mắt muốn ngất kia lại như ập đến, ánh mắt hơi trầm xuống. Đột nhiên mi tâm lại đau nhói, cảm
giác kia liền tiêu tan đi.

“Khi đó đã không còn “quy hồn” rồi!” Nàng quệt môi cười cười, lại như oán giận mở miệng “Vậy mà lúc muội từ Dao Trì trở về…tìm huynh xin
thuốc, huynh còn gạt muội! Ép muội ăn Vân Tịch!”

Miểu Hiên hơi ray rứt quay đầu đi “Lúc đó muội đang trúng khí Âm Tà, lại bị thương nặng….Vân Tịch…Là biện pháp tốt nhất!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui