Lục Hoa Cấm Ái

Vốn đang là ban ngày nhưng lại bị mây đen giăng phủ, u tối vô cùng.
Ma khí khắp nơi trong không khí cũng bắt đầu chuyển động. Trên đại điện, Mộ Lãnh Liệt đang liên tục đi qua đi lại, vẻ mặt cấp bách. Mộ Tử Hân
đứng yên bên cạnh, mày hơi nhíu lại. Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ
không biết làm sao, chỉ có Anh Lạc đang ngồi trên thượng vị là đang lẳng lặng uống trà của mình.

Một đệ tử khác từ ngoài chạy vào, trên người dính máu, quỳ một chân trên đất: “Chưởng môn!”

“Nói!”

“Bẩm Chưởng môn, Ma giới đã dùng trận pháp phong tỏa tất cả các đường xuống núi, trên trời cũng bố trí lực lượng hùng hậu vô cùng”

Mộ Lãnh Liệt sững sờ, cắn chặt hàm răng, vỗ mạnh lên bàn, cái bàn
ngay lập tức nát ra thành trăm mảnh “Ghê tởm, Ma Vương cũng quá không
coi ai ra gì rồi, đầu tiên là Dao Trì, giờ còn trắng trợn xâm phạm Bạch
Mộ ta!”

“Ma Quân dẫn binh sao?” Mộ Tử Hân tiến lên hỏi

“Không phải!” Đệ tử trả lời “Không hề thấy Ma Vương đâu, dẫn binh là
Tứ Đại Hộ Pháp của Ma giới, còn có một người khác tên Túc Huyền, tự xưng là Ngũ Hộ Pháp của Ma giới.”

( Túc Huyền – tên này đã từng được nhắc tới trong chương 5 đóa )

“Ngũ Hộ Pháp?” Mộ Lãnh Liệt quay đầu lại, hơi giật mình “Ma giới xưa
nay chỉ có bốn vị Hộ Pháp, từ lúc nào còn xuất hiện thêm một Ngũ Hộ
Pháp?”

“Túc Huyền, ta cũng chưa từng nghe nói đến người này” Mộ Tử Hân cũng
lắc đầu, tiếp tục hỏi: “Lần này Ma giới phái đến bao nhiêu người?”

“Khoảng bốn ngàn tên!”

“Bốn ngàn!” Mộ Lãnh Liệt giật mình lùi một bước “Bốn ngàn tên, làm
sao chỉ trong vòng một đêm lại có thể xuất hiện ở Bạch Mộ, lại còn không bị bất cứ ai phát hiện?”

“Đệ tử cũng không biết…”

“Tử Hân, chuyện này….” Mộ Lãnh Liệt không biết phải làm sao, Ma giớii rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, đệ tử ở Bạch Mộ này của hấn còn chưa tới một ngàn, cộng thêm tiên hữu các phái đến để giải trừ khí âm tà, tất cả cũng chưa tới hai ngàn người. Tử Hân mặc dù là Thượng tiên, nhưng vừa
rồi mới giải trừ khí âm tà cho mọi người, chân nguyên chưa kịp hồi phục, trận chiến này, chỉ sợ khó mà giành phần thắng.

Mày rậm của Mộ Tử Hân nhíu chặt, cũng không nghĩ ra nguyên nhân, với
tu vi của hắn, đừng nói là bốn ngàn tên yêu ma, cho dù là một chút yêu
khí, cách đó hơn trăm dặm, hấn cũng có thể phát hiện, vậy mà Ma giới lại có thể thần không biết quỷ không hay bao vây Bạch Mộ, không kinh động
đến bất cứ ai, trừ phi….


Sắc mặt hắn thay đổi, xoay người nhìn Anh Lạc bên cạnh, chậm rãi nói: “Cô nương, hôm nay Ma giới xâm phạm Bạch Mộ ta, cô là người của Thần
tộc, tất nhiên không có liên quan đến chuyện này, chỉ là phải oan ức cô
nương phải ở lại nơi này, mong cô nương tha lỗi!”

Anh Lạc ngẩn người, cánh môi hơi run, nhưng vẫn nhịn xuống, chậm rãi gật đầu “Không sao!”

“Người đâu, đưa Nhị chủ đến phòng khách nghỉ ngơi!” Hắn phân phó, Anh Lạc tự nhiên cũng vui vẻ tiếp nhận, hai giới Tiên – Ma phân tranh,
không liên quan đến nàng, nàng cũng không tiện nhúng tay, chỉ là nàng
không ngờ Mộ Tử Hân cuối cùng lại không để nàng nhúng tay vào thật.

“Tử Hân!” Nhìn Anh Lạc đã đi xa, Mộ Lãnh Liệt nhíu mày nói: “Sao đệ
không trực tiếp để nàng ấy đi báo cho Tôn chủ đến trước, như vậy chẳng
phải nguy cơ của Bạch Mộ ta đã được dễ dàng phá giải sao?”

“Sư huynh!” Mộ Tử Hân cau mày, sắc mặt trầm xuống “Đây là chuyện riêng của Bạch Mộ ta!”

“Đệ….” Mộ Lãnh Liệt đang muốn phản bác, lại thấy mi tâm hắn nhíu
chặt, vẻ mặt kiên định, tự biết có nhiều lời cũng vô ích, than nhẹ
“Aizzz! Tùy đệ….Chỉ là bốn ngàn tên yêu ma bên ngoài phải làm sao đây?
Cứ im hơi lặng tiếng mà xuất hiện, cũng không biết là đã dùng pháp thuật gì nữa!”

Mộ Tử Hân ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đang bắt đầu có yêu khí
chuyển động, ánh mắt khẽ híp lại, chậm rãi nói “Sư huynh, huynh có từng
nghe nói, Thần tộc thời Thượng Cổ, có một loại pháp thuật, pháp thuật
kia cần dùng chính linh hồn của người dùng pháp thuật làm cầu nối, sử
dụng quá nhiều sẽ khiến linh hồn từ từ tiêu tán, cho đến lúc hồn bay
phách tán. Trong đó có một loại thuật gọi là “Xuy Du”, có thể dùng để di chuyern đến bất cứ chỗ nào trên thế gian này.”

“Xuy Du?” Mộ Lãnh Liệt suy nghĩ một lát, lập tức kinh hãi: “Ý đệ là việc Ma giới đột kích, là do Thần tộc….”

“Tuyệt đối không phải!” Mộ Tử Hân cắt lời hắn “Loại pháp thuật này
mặc dù xuất phát từ Thần tộc, nhưng bởi vì quá mức khó khống chế, cho
nên đã trở thành một loại cấm pháp*, người Thần sơn không ai được tu
luyện. Hơn nữa, dù có tu luyện loại pháp thuật này, cũng chỉ có thể sử
dụng mấy lần, huống chi, đa số pháp thuật trên đời này đều xuất thân từ
Thân tộc”

(*cấm pháp: loại pháp thuật bị cấm )

“Ý đệ là trong số những kẻ ngoài kia, có người tu luyện loại cấm pháp này?”

Mộ Tử Hân gật đầu.

Sắc mặt Mộ Chưởng môn càng trầm xuống “Hôm nay chỉ còn cách chờ cứu

viện của các phái mà thôi, chỉ là tất cả trận pháp của Bạch Mộ đều bị
phong kín, cho dù các phái có thể chạy tới cũng phải tốn hơn nửa ngày.
Nếu Ma giới thừa dịp này phát động tổng tiến công…”

Mộ Tử Hân cau mày, lại nhìn sắc trời vẫn mang vẻ âm trầm bên ngoài,
vẻ mặt càng thêm nặng nề: “Cái đệ lo lắng không phải là sự tấn công của
Ma giới, nay Ma giới đã bao vây Bạch Mộ, lại chậm chạp chưa ra tay, có
lẽ chỉ là bước đầu, e rằng bọn họ không chỉ tấn công Bạch Mộ ta đơn giản như thế!”

“Vậy ý của đệ là….”

“Chỉ còn cách yên lặng theo dõi mọi chuyện thôi!”

“Nhóc con, cô muốn ở lại đây thật à?” Nguyệt Nhiễm kéo Anh Lạc lại hỏi

“Ngoài cách đó ra thì còn cách nào khác đây?” Anh Lạc theo thói quen
cười cười “Chúng ta cũng không thể ra ngoài được, không phải sao?”

“Ta cũng không muốn sống ở chỗ này!” Nguyệt Nhiễm nhíu mày thật chặt, vẻ mặt không đồng tình “Chúng ta là người Thần sơn, hai giới Tiên – Ma
tranh nhau, không hề liên quan đến chúng ta, cho dù chúng ta có ra
ngoài, cũng không kẻ nào dám cản chúng ta !”

“Nhưng cũng không trừ trường hợp, sẽ có người cản trở!”

“Nhóc con!” Nguyệt Nhiễm tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn nàng, tiếp theo lại giống như nhớ tới điều gì đó, hai mắt đột nhiên trợn to: “Đừng nói với ta….Cô vẫn còn hy vọng với cái tên Thượng tiên kia đó nha?”

Vẻ mặt Anh Lạc hơi trầm xuống, nhưng sau đó lại mở nụ cười: “Làm sao
có thể? Cầm lên được thì phải thả xuống được, chuyện kia…đã qua rồi. Hắn là Thượng tiên của Bạch Mộ, ta là Anh Lạc – kẻ bị Thần tộc vứt bỏ. Điều này ta rất rõ.”

Nguyệt Nhiễm mấp máy miệng, vẫn chưa tin lắm, nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, mới tâm không cam lòng không nguyện dời tầm mắt.

Anh Lạc chậm rãi quay đầu sang hướng khác, tiện tay ngắt xuống một
phiến lá, nắm chặt trong bàn tay lạnh ngắt, mới trầm trầm nói: “Nguyệt
Nhiễm, thật ra thì…ta rất sợ chết! Mặc dù ta cũng không biết tại sao…ta
chỉ là…muốn sống”

“Cô sẽ không chết đâu!” Nguyệt Nhiễm xen vào “Cô là Thần!”

Nàng sửng sốt, cười nói; “Nói cũng phải, ta có thân thể của Thần. Thế nhưng…” Nàng lại ngắt một phiến lá khác “Mọi việc không coa gì là tuyệt đối, nếu như Thần quả thật không thể chết, vậy thì mẹ ta Xích Cơ, còn
có bao nhiêu người Thần tộc trên khắp thế gian, sao lại bị tiêu vong?Cho nê…Thần không phải là không chết, chỉ là đang cố để sống mà thôi!”

Nguyệt Nhiễm bĩu môi, không nói tiếng nào.


“Trước kia, ta nghĩ rằng thời gian đối với ta chẳng có ý nghĩa gì,
cho nên cứ qua một ngày, thì coi như là đã qua mà thôi. Kể từ khi trải
qua chuyện ở Dao Trì….Ta mới hiểu được, thì ra thời gian của ta, cũng là có hạn! Thay vì sống không mục đích như thế, chi bằng thừa lúc mình còn thời gian, làm những chuyện mà mình muốn làm.”

“Cô rốt cuộc muốn nói gì?” Nguyệt Nhiễm cau mày, cảm thấy trong lời của nàng có ý gì đó.

Anh Lạc cười đến hai mắt híp thành một đường, hỏi ngược lại “Nguyệt
Nhiễm, huynh….có chuyện gì khiến huynh phải nhớ mãi không? Hay là một
người nào đó?”

Nguyệt Nhiễm suy nghĩ một lát, trầm giọng nói; “Trước kia thì có, giờ thì không.”

“Như vậy nếu như có một chuyện hoặc một người huynh vốn phải nhớ kĩ, lại đột nhiên quên mất thì phải làm sao?” Nàng hỏi

“Còn có thể làm sao nữa?” Hắn cau mày “Đã nhớ không ra, thì cũng chỉ đành vậy thôi!”

“Ừ…” Nàng gật đầu, hơi mất mát

“Cô rốt cuộc muốn hỏi cái gì?” Có cảm giác rằng nàng hơi kì quái, lại không biết kì quái ở đâu.

Anh Lạc từ từ cúi đầu, cúi thật thấp làm không thấy rõ vẻ mặt, một
lúc sau, đột nhiên đưa tay bắt lấy ống tay áo của hắn,trầm giọng lên
tiếng, giọng nói hơi nghẹn “Nguyệt Nhiễm….Ta….Dường như đã quên mất điều gì đó?”

“Quên….” Nguyệt Nhiễm hoảng hốt! Sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, rút mạnh tay áo về. Trong mẳt như xẹt qua cái gì đó.

Lại thấy Anh Lạc ngẩng đầu lên, mặt đã cau thật chặt, mang vẻ buồn
rầu vô cùng, nghẹn giọng nói “Huynh nói cho ta biết…Có phải….Ta quên mất cái gì rồi không?”

Nguyệt Nhiễm lui một bước, sắc mặt kì lạ, hơi nhếch miệng “Sao….sao lại hỏi thế?”

“Từ lần bị thương từ Bích Lạc trở về, trong đầu ta thường thỉnh
thoảng hiện lên vài hình ảnh ngắt quãng, những thứ kia cứ hiện lên như
đã từng quen biết, nhưng ta lại hoàn toàn không nhớ ra “Hơn nữa ngay sau đó, cũng không nhớ nổi những thứ đã ngắt quãng xuất hiện kia “Cho dù ta có cố nghĩ như thế nào thì luôn giống như cách một tầng sa*, không cách nào nhớ ra được ” Chỉ là trong lòng luôn mơ hồ đau nhói, nàng giống như đã thật sự quên một chuyện, một người nào đó, mà người đó hẳn là rất
quan trọng với nàng.

“Cái gì đó….Nhớ không ra sao?” Nguyệt Nhiễm dò hỏi

Anh Lạc nhíu chặt mày lắc đầu “Cũng không phải là tất cả, trí nhớ
ngàn năm trước vẫn còn nhớ, chỉ là có cảm giác đã quên lãng điều gì!
Nguyệt Nhiễm, ta và huynh cùng nhau lớn lên, huynh có thể nói cho ta
biết không?”

“Cô suy nghĩ nhiều rồi!” Nguyệt Nhiễm nhếch khóe miệng “Trí nhớ của
cô luôn rất tốt, ngàn năm qua, có sự kiện nào mà cô không nhớ đâu? Ta
còn không nhớ được nhiều như cô!”

“Nhưng…Ta đối với chuyện trước năm mười tuổi….”

“Khi đó cô vẫn chỉ là một đứa bé, sao có thể nhớ cái gì!” Nguyệt Nhiễm xen ngang lời nàng.


Nàng ngẫm nghĩ, nói cũng có lý, mới mười tuổi sao có thể nhớ cái gì
chứ. Chỉ là trong lòng vẫn cứ trống trải, đây là lần đầu tiên trong ngàn năm qua nàng có cảm giác này. Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thậm
chí tại sao mình có thể nhớ rõ ràng mọi chuyện trong suốt ngàn năm qua
như thế nàng cũng không biết.

Hít thật sau, không suy nghĩ thêm nữa, âm thầm làm cho mình thoải
mái, buông lỏng tinh thần “Cũng đúng, ta đây chuyện mấy ngàn năm cũng
nhớ được, cần gì phải để ý mười năm nhỏ bé này” ngẩng đầu nhìn về phía
bầu trời đang lan tràn yêu khí “Giờ ta chỉ hy vọng hai giới Tiên – Ma
nhanh chóng kết thúc phân tranh, tốt nhất không ai bị thương.”

“Hừ!” Nguyệt Nhiễm xem thường, hừ lạnh “Chuyện của Tiên giới không liên quan gì đến chúng ta, cô cần gì phải lo cho thêm phiền!”

“Tuy là nói thế, nhưng chúng ta cũng đang ở Bạch Mộ! Lo lắng cũng bình thường thôi!”

Nguyệt Nhiễm vẫn mang bộ dạng tức giận bất bình, nàng lại hơi tò mò:
“Nguyệt Nhiễm, huynh rất ghét người Tiên giới sao?” Từ trước khi lên
Bạch Mộ, hắn quả thật đã không vui vẻ, ban đầu còn tưởng là vì lo lắng
cho mình, giờ nhìn lại, hình như không phải.

Hắn xoay người nhìn nàng, mặt lạnh lẽo: “Người của Tiên giới luôn tự
cho mình là siêu phàm, mở miệng là nhân nghĩa, nói cái gì lấy thiên hạ
làm trọng. Thực ra tất cả đều là mấy kẻ giả nhân giả nghĩa, chỉ vì tư
lợi. Những năm gần đây, loại người này tìm tới Thần sơn còn thiếu sao?”

Anh Lạc cười cười, không ủng hộ cũng không phản đối, lắc đầu không
muốn thảo luận nữa, vừa ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chừng nào nàng mới trở về được đây?!

“Giờ là giờ nào rồi?” nàng thuận miệng hỏi.

“Gần giữa trưa!” Nguyệt Nhiễm giương đầu nhìn một lúc.

“Ừ!” Anh Lạc nhẹ giọng đáp, đang muốn cất bước đẩy cửa vào phòng, đột nhiên lại bị một nhánh cây thòng xuống, suýt nữa đâm vào mắt.

“Aizz! Cô không biết cẩn thận chút sao!” Nguyệt Nhiễm mắng nàng sơ ý
“Nhánh cây chỉ bị bóng cây che đi thôi, vậy mà cô cũng không thấy sao?”
Hắn tự tay kéo nhánh cây ra, quay đầu lại, lại thấy nàng đang nhìn không chớp mắt bóng cây kéo dài dưới chân.

“Sao vậy?”

“Nguyệt Nhiễm….Huynh nói bây giờ còn chưa tới giữa trưa đúng không?”

“Đúng vậy!” Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn ánh nắng hơi mờ,mặt trời còn một
chút nữa mới đến vị trí ngay giữa. Đột nhiên hắn giống như nghĩ tới điều gì, rùng mình, cúi mạnh đầu nhìn cái bóng dưới chân.

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

“Nhóc con…Đây chẳng lẽ là…”

Hắn còn chưa nói xong, Anh Lạc đã xoay người chạy nhanh về phía đại điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận