Lục Hào

Ám thương trên người Nghiêm Tranh Minh chưa điều trị xong, bị giật mình như vậy, một hơi thở nhất thời rẽ đi, ho khan đến chết đi sống lại.

Trình Tiềm nghiêm túc nhìn đại sư huynh “Lê hoa đái vũ” sắp phun máu, cảm thấy chuyện này đâu có gì hay để giấu, liền nói tiếp: “Hàn Uyên nói với đệ, tâm ma của huynh đệ dám hỏi chứ không dám nghe. Đệ đã suy nghĩ rồi, không có gì không dám nghe, cho dù huynh định khi sư diệt tổ, chúng ta cũng không có sư với tổ cho huynh đại nghịch bất đạo. Huynh cứ nói đi, nói ra có thể tốt hơn.”

Mấy ai lại đi thích một cây chày gỗ đây… (ý nói người thẳng tính, đơn giản)

Nghiêm Tranh Minh nghe xong lời lẽ chính nghĩa phen này của hắn, nhất thời cảm thấy mình quá hẹp hòi. Y sâu kín lườm Trình Tiềm, nét mặt vô cùng ưu sầu, nhìn chằm chằm biểu tình ngay thẳng đơn thuần của hắn trong chốc lát, Nghiêm Tranh Minh uể oải phất tay nói: “Cút.”

Lời nói ngọt ngào trong tưởng tưởng quả thật chỉ là suy tưởng, Nghiêm Tranh Minh phát hiện ở thực tế tàn khốc, lời một chữ y đã từng nói với Trình Tiềm nhiều nhất hình như là chữ “Cút”.

Trình Tiềm hơi nhíu mày, không rõ y lấy đâu ra lửa giận, vì vậy kiềm chế nỗi lòng xuống, vô cùng kiên nhẫn khuyên giải nói: “Đại sư huynh, người phàm cả ngày củi gạo dầu muối, còn có khi luẩn quẩn trong lòng, huống chi con đường tu hành dài đằng đẵng này, nhất thời để tâm vào chuyện vụn vặt không có gì.”

“Đúng là không có gì thật, mà có cũng không sao, ta có nói gì à?” Ngực Nghiêm Tranh Minh có quỷ, lúc này thẹn quá thành giận trách móc Trình Tiềm ba câu liên tiếp. Nói xong, tự mình cũng biết lửa giận này đúng là không có đạo lý, nên đâm lao đành phải theo lao nói, “Không nói cho đệ biết, đi ra!”

Trình Tiềm: “…”

Nghiêm Tranh Minh bị ánh mắt vô tri vô giác của hắn nhìn, càng phát ra cơn giận mạnh mẽ, nhìn chòng chọc Trình Tiềm một lát trong lòng nghĩ làm sao mình túm đầu Trình Tiềm kéo sang đây, rồi làm sao gào to hết sức vào trong tai hắn một tiếng “Hỏi gì mà hỏi, tâm ma của lão tử chính là ngươi đó đồ vô liêm sỉ”.

Đáng tiếc chuyện như vậy, y chỉ dám nghĩ trong lòng, bên ngoài Nghiêm Tranh Minh như băng tuyết cao ngất bất động, ngực cũng sáng nắng chiều mưa, thành một con khỉ lớn trên chạy dưới nhảy.

Sau cùng, y vỗ một chưởng vào trái tim đã chết của con khỉ, tràn đầy lý trí mà đổi mặt, đối với Trình Tiềm là mắt không thấy tâm không phiền.

Sau cuộc nói chuyện ban đêm ngắn đến không thể ngắn hơn và một cuộc tranh đấu dài đến không thể dài hơn, Nghiêm Tranh Minh định sẽ tiếp tục duy trì chiến tranh lạnh.

Trình Tiềm trầm mặc một hồi, đột nhiên cười nói: “Vậy được rồi, đệ không hỏi, xem ra huynh cũng không có việc gì.”

Nghiêm Tranh Minh mắt liếc nhìn hắn.

Trình Tiềm nói: “Giống như huynh tự giải trí vậy…”

Mắt thấy mặt chưởng môn sư huynh hầm hầm, như định dùng gia pháp xử trí hắn, đời này rốt cục Trình Tiềm cũng thức thời một hồi.


Hắn vừa cảm khái nương nương càng ngày càng mưa nắng thất thường khó dỗ, vừa móc từ trong tay áo mình ra một cây côn nhỏ tinh xảo. Vuốt bàn tay một cái, “côn nhỏ” kéo dài biến lớn, hoá thành một thanh kiếm kim ngọc mãn đường —— chính là thanh kiếm trước đây cốc chủ Niên Minh Minh tặng.

Trình Tiềm đưa kiếm cho Nghiêm Tranh Minh, mang theo chút lấy lòng khó nhận ra nói: “Không phải kiếm huynh gãy rồi sao? Trước cứ dùng đỡ cái này đi, tuy nhìn không hay nhưng là một thanh kiếm tốt, quay về đệ tìm thanh khác tốt hơn cho huynh.”

Nghiêm Tranh Minh nhìn thoáng qua, ghét bỏ tránh sang một bên: “Mau cầm xa một chút, đau mắt.”

Đúng là có phần đau mắt… Trình Tiềm bị ghét bỏ, sờ sờ mũi, cũng lơ đễnh —— đại sư huynh quần là áo lụa của hắn nhiều năm như thế, sớm đã tu luyện thành một quần là áo lụa cao cấp, chướng mắt đồ đầy mùi thổ tài chủ* cũng là đương nhiên.

(*) ý nói kẻ có tiền ở nông thôn

Trình Tiềm cười nói: “Bằng không lấy Sương Nhẫn của đệ đi.”

Nghiêm Tranh Minh nghe vậy ngẩn người, phàm là người luyện kiếm, không ai có thể không bị bảo kiếm sương lạnh bốn phía hấp dẫn. Dù nó mang trên lưng ác danh “Không được chết tử tế”, chỉ do Nghiêm Tranh Minh đối với nó không có ý gì. Vì mấy năm nay khi y nhìn thanh kiếm kia đều thấy vật nhớ người, dần dà, mỗi lần thấy Sương Nhẫn, y chưa từng động tâm, chỉ cảm thấy thương tâm.

Nghiêm Tranh Minh dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn chằm chằm Trình Tiềm hỏi: “Sương Nhẫn đệ cũng cho ta được?”

Trình Tiềm không nói hai lời, giơ tay đẩy Sương Nhẫn vào trong ngực y: “Cầm đi.”

Nghiêm Tranh Minh kéo vỏ kiếm ra, sự lạnh lẽo nơi mũi kiếm đập vào mặt, chuyện y phiền muộn trong lòng ổn rồi, khoé miệng nhất thời cong lên một cái mưa thuận gió hoà. Nhưng chưa kịp cười rộ lên, Nghiêm Tranh Minh lại nghĩ tới năm đó Trình Tiềm cầm theo thanh Sương Nhẫn này, chính là “Người còn kiếm còn, người mất kiếm mất”.

Y nghĩ đến xuất thần: “Cho dù ta muốn cái gì, y đều có thể vui vẻ vội đưa tới cho ta sao?”

Đây cũng là ý nghĩ vừa ngọt vừa đắng, ánh mắt Nghiêm Tranh Minh lại ảm đạm xuống.

Nghiêm Tranh Minh ba lần bốn lượt tiến vào ấn chưởng môn, thu hết kết cục của Đồng Như vào trong đáy mắt. Cảm tình đối với vị sư tổ lầm đường lạc lối này rất phức tạp, đặc biệt là dường như ông đối với sư phụ y có nhiều suy nghĩ không thích hợp. Một mặt, Nghiêm Tranh Minh đối với Đồng Như có loại đồng bệnh tương lân vi diệu, mặt khác y đem hết chán ghét trong lòng mình đẩy sang người Đồng Như, ngay cả biết là giận chó đánh mèo vô lý với tổ tiên, cũng không biết làm cách nào khắc chế.

Nếu như Trình Tiềm là trưởng bối của y hoặc huynh trưởng, vậy ngực Nghiêm Tranh Minh sẽ dễ chịu rất nhiều. Tâm ý y hết sức ngay thẳng, cùng lắm là thấy mình có phần ly kinh bạn đạo*, nói không chừng còn có thể tùy hứng mà mặt dày dính tới. Lỡ như bị trục xuất khỏi sư môn, vậy thì càng tốt, làm gì cũng không phải sợ.

(*): ý nói xa rời lý luận tư tưởng trong kinh thư và báng bổ đạo nghĩa


Đáng tiếc không phải, Trình Tiềm là sư đệ y nuôi lớn từ nhỏ, thân phận đảo ngược, nên hoàn toàn khác nhau, cho dù là ý nghĩ chân thành ngay thẳng trong lòng cũng không nên xuất hiện trong đầu. Y thân là chưởng môn, nếu quả thật thông đồng với sư đệ bước vào ngã rẽ, dù có chân thành đến mấy đi nữa cũng không thể tồn tại, thâm tình thế nào đi nữa cũng trộn lẫn với cợt nhả và hèn mọn.

“Ta xứng sao?” Ở trong lòng Nghiêm Tranh Minh tràn ngập chán ghét và chua chát, không nói tiếng nào trả Sương Nhẫn lại cho Trình Tiềm. Mắt thấy bọn Đường Chẩn đã làm tốt trận pháp bên ngoài, liền lặng lẽ đứng lên đi vào trong ngôi miếu đổ nát.

Trình Tiềm đứng tại chỗ cảm thấy phiền đến đau đầu, theo không nổi bực bội của đại sư huynh.

Niên Đại Đại trốn trong ngôi miếu đổ nát thấy Nghiêm Tranh Minh tiến đến, vội vàng chạy tới tiếp lời nói: “Tiền bối!”

Lúc gã bị Trình Tiềm bỏ rơi, lại có một Lục Lang đợi gã cứu mạng, đành phải trở về cốc Minh Minh, không lấy tiền mà cho cha hắn một chén mê hồn thang (lời ngon ngọt), trợn mắt nói cái gì mà “Trình trưởng lão có ý định thu con làm đồ đệ, con phải theo người đi lịch luyện” đủ loại chuyện ma quỷ. Vất vả lắm mới được phép rời khỏi cốc Minh Minh lần hai, thành tuỳ tùng của Đường Chẩn.

Tuy nói dối gài bẫy cha nó, nhưng ý đồ vào làm môn hạ Trình Tiềm của Niên Đại Đại vẫn không chết, đặc biệt là chính mắt thấy một hồi sư môn đại chiến của phái Phù Dao, ý định chưa từ bỏ lúc trước trở thành dốc lòng theo đuổi, liều mạng chạy đến xun xoe với sư bá tương lai: “Vãn bối Niên Đại Đại ở cốc Minh Minh, bái kiến tiền bối.”

Nghiêm Tranh Minh đang rơi vào cảm giác tự chán ghét mình cực điểm, mệt mỏi quét mắt qua Niên Đại Đại, nhanh chóng cho ra ấn tượng đầu tiên với người này.

“Chó chặn đường, cha có bệnh.” Y nghĩ.

Niên Đại Đại nhận thấy được ánh mắt sư bá tương lai hình như không thân thiện tí nào, tuyệt đối không hiền hoà như lời Trình Tiềm miêu tả, liền kiên trì khích lệ mình: “Đại khái tính tình tiền bối cao nhân không được tốt lắm, đừng để ý —— kiên nhẫn, vàng đá còn khắc được, tương lai Niên Đại Đại ta nhất định sẽ trở thành một đại năng!”

Nghiêm Tranh Minh phớt lờ, Niên Đại Đại liền lôi đạo lý khi gã và Trình Tiềm ở chung —— người khác không để ý tới gã, gã sẽ tự mình lải nhải tiếp, từ gã sùng kính “Trình trưởng lão” như thế nào, đến làm sao lẻn chuồn từ trong cốc ra, vụng trộm theo dõi Trình Tiềm thế nào, mặt dày mày dạn trăm phương nghìn kế bưng bít với Đường Chẩn vân vân. Nghe vậy khoé mắt Nghiêm Tranh Minh giật liên tục, cảm thấy phẫn nộ —— hoài nghi người này không có ý tốt đối với Trình Tiềm.

Y cảm thấy lòng mình như nổi loạn, khắp thiên hạ ai cũng muốn gây chuyện. Nghiêm Tranh Minh ngừng bước chân, xoay đầu qua chỗ khác, hoàn toàn không bận tâm cái gì là ỷ lớn hiếp nhỏ, một thân uy áp kiếm tu không tiếc rẻ mà phóng ra, vơ đũa cả nắm chất vấn: “Ngươi có mưu đồ gì với sư đệ ta?”

Niên Đại Đại: “...”

Gã chỉ muốn bộc bạch một chút về mai sau nhất định sẽ nỗ lực tiến tới với sư bá tương lai, tấm lòng hiếu thuận với người bề trên, đáng tiếc bị áp chế đến đầu cũng không ngẩng lên được, hai đùi run run, một chữ cũng nói không nên lời.

Nghiêm Tranh Minh: “Nói!”


Niên Đại Đại khóc ròng trong lòng, lần đầu gã nhìn thấy kiếm tu sống, cảm giác sau này không muốn gặp người thứ hai nữa —— kiếm tu thực sự là quá đáng sợ!

Động tĩnh bên này rốt cục kinh động Lý Quân đang bắt chuyện với Đường Chẩn, Lý Quân thầm than một tiếng “Thật mất mặt mà”, rồi vội vàng tiến lên kéo tiểu tu sĩ sắp tè ra quần khỏi đại sư huynh, trấn an Niên Đại Đại: “Trong môn phái nhiều chuyện vặt vãnh, tính tình chưởng môn không tốt, Niên công tử chớ lấy làm phiền.”

Vừa lao tâm lao lực kéo Nghiêm Tranh Minh qua một bên: “Huynh phát điên gì vậy?”

Nghiêm Tranh Minh bị gã lôi kéo, nhất thời phục hồi tinh thần lại, cũng ý thức được mình phản ứng quá khích, há miệng, lại có phần luống cuống.

Lý Quân dò xét sắc mặt của y, đột nhiên một trận kinh hồn bạt vía. Đại sư huynh từ nhỏ đã thiên vị Trình Tiềm, vả lại Trình Tiềm nhiều năm chẳng rõ tung tích như vậy, sau khi trở về càng được chưởng môn sư huynh nâng trong tay. Tuy Lý Quân thường xuyên chọc ghẹo y, phần lớn đều là bỉ ổi trêu đùa, cũng không nghiêm túc nghĩ sâu thế.

Lý Quân: “Huynh…”

Nghiêm Tranh Minh không muốn nhiều lời, xoay người cứng rắn nặn ra vẻ mặt làm gì có chuyện đó, cứ như nóng lòng chạy trốn khỏi điều gì, tiến lên nghênh tiếp Đường Chẩn: “Ta đã nghe tiểu Tiềm nói, Đường tiền bối, ân cứu mạng không thể báo đáp.”

Hai người rất nhanh đã khách sáo ngươi tới ta đi, Nghiêm Tranh Minh giao tiếp với người ngoài luôn rất có bộ dạng chưởng môn, rất có bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Chỉ cần y bằng lòng, là có thể làm cho người ta không thể nhìn ra bình thường y ở trong môn phái có thói đại thiếu gia hay tác yêu chút nào.

Lý Quân ở trước người ngoài, miễn cưỡng đè xuống nghi ngờ lung tung trong lòng, hỏi Đường Chẩn: “Đường đạo hữu từ xa chạy đến Nam Cương, là vì có chuyện quan trọng sao? Không biết chúng ta có thể giúp đỡ gì không?”

Đường Chẩn thản nhiên nói: “Nói vậy chuyện của ta các ngươi cũng nghe Trình Tiềm tiểu hữu nói qua, thân ta chết nhưng hồn chưa tiêu, nguyên thần vẫn không nơi ổn định. Lại không muốn dùng tà đạo đoạt thân bất chính, đành phải tìm thân xác người phàm vừa mới chết để làm cơ thể, mang về luyện chế thành khôi lỗi nhục thể của mình. Thân thể khôi lỗi không cầm cự được lâu, thân thể thích hợp thì không phải lúc nào cũng gặp được. Nhưng năm trước nhân gian chiến loạn, ta cũng góp được một ít, thi thể không thể giữ quá lâu. Nên lần này đặc biệt đến Nam Cương tìm một đoá băng tâm hoả, không ngờ gặp phải thổ giao hoá thành rồng.”

Ngừng một lát, Đường Chẩn cười khổ, nói: “Nhớ năm đó, đạo hữu Hàn Uyên quý phái có gặp mặt ta một lần, lúc đó y vẫn còn là một đứa trẻ chưa cảm được khí. Mấy năm nay gặp lại nơi trần gian, cũng thật sự là…”

Nghiêm Tranh Minh trầm mặc một lát, nói: “Nghịch đồ năm đó học nghệ không tinh, ở nhân gian trúng phải Hoạ Hồn thuật, sau lại chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, hắn một thân hai hồn, phân nửa bị ma vật chiếm —— nói ra thật xấu hổ, hồn phách của hắn bị ma vật áp chế, nếu không phải sư muội ta vô tình đánh thức bản thân hắn, e rằng ma long hợp với thiên kiếp, ngày hôm nay chúng ta đều không được tốt.”

Người ở trong này không ai ngốc, nhất thời đều nghe ra sự che chở trong lời y. Vài ba câu tào lao của Nghiêm Tranh Minh đẩy gần hết những chuyện vô liêm sỉ do Hàn Uyên làm sang đầu “Thứ ma vật không biết tên chiếm thân thể hắn”, xem ra mai này là muốn nhận người trở về.

Đường Chẩn và Đường Vãn Thu tuy là đồng môn một thầy, tính tình lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, tâm tư thành thạo của Đường Chẩn này giống như thành tinh. Nghiêm Tranh Minh vừa mở miệng, trong lòng y đã hiểu rõ, nói: “À? Lại còn có nguyên nhân như vậy sao? Nếu đã là như vậy, ta có biện pháp. Tại hạ những thứ khác không rành, nhưng thấm nhuần đạo hồn phách đã lâu.”

Lý Quân vội hỏi: “Xin được lắng nghe.”

Đường Chẩn: “Hai hồn một xác, chắc chư vị muốn để lại một đi một, chỉ sợ ném chuột vỡ bình? Ở chỗ ta có một vật tên là ‘Khiên Hồn ti’, có thể dẫn nguyên thần người vào trong Tử Phủ, đến lúc đó các ngươi tìm cách bảo vệ nguyên thần đệ tử quý phái, bỏ ma vật trong Tử Phủ là được.”

Lúc đầu Nghiêm Tranh Minh chỉ khách sáo, nghe xong lời này, trong lòng khẽ động, dè dặt đè nén sự nôn nóng của mình xuống, khách khí nói với Đường Chẩn: “Môn nhân phái ta ngu dốt nhiều lần được Đường huynh thi ân, thật sự là…”

Đường Chẩn không phải người nói năng ngoài miệng tuỳ tiện, hoặc là y sẽ không nói, nếu lúc này tự đề nghị, có thể có ý muốn giúp người để vay mượn gì đó.


Chẳng biết Trình Tiềm đi vào lúc nào nghe đến đó, liền nói: “Gần đây Nam Cương rối loạn, huynh mang theo hai tiểu hài tử sợ rằng không an toàn. Sư huynh của bọn ta còn phải đuổi theo tứ sư đệ… Vầy đi, nếu như huynh không chê ta phiền phức, ta cùng huynh đi tìm băng tâm hoả.”

Trình Tiềm tuyệt đối không phiền phức —— đóng băng tháp Chu Tước, Ma Long xuất thế, lúc này ma tu lớn nhỏ và thế lực khắp nơi Nam Cương đều xao động. Đường Chẩn tuy rằng uyên bác, nhưng bản thân cũng là một con ma ốm. Hai đứa bên người, Lục Lang mới chừng mười tuổi, chưa nhập môn, Niên Đại Đại xuất môn là lạc đường, không trông cậy được. Trình Tiềm chịu hộ tống bọn họ, đối với Đường Chẩn mà nói tự nhiên là cầu còn không có.

Đây là Trình Tiềm thay đổi cách thức trả nhân tình cho môn phái.

Nghiêm Tranh Minh nghe xong lời nói dứt khoát của hắn, phản ứng đầu tiên là phản đối, y không muốn để Trình Tiềm rời khỏi tầm mắt mình lần nữa, nhưng lời phản đối dạo bên mép một vòng, lại bị y nuốt trở vào.

“Lẽ nào ta có thể trói hắn bên mình cả đời sao?” Trong lòng Nghiêm Tranh Minh thầm nghĩ. Y lặng im đếm kỹ những chuyện ngu xuẩn mình làm ra trong khoảng thời gian này và tà niệm ngày càng khó tự chủ, đột nhiên cảm thấy để hắn rời khỏi một thời gian cũng tốt.

Trình Tiềm xử sự trầm ổn, rất ít chủ động gây chuyện, huống chi tu vi sớm đã xưa đâu bằng nay…

Nét mặt Nghiêm Tranh Minh hơi do dự một chút, Đường Chẩn đã bắt được.

Đường Chẩn thức thời cười nói: “Trình tiểu hữu không cần như vậy, ngươi đây xử sự quá khách khí, trái lại có vẻ xa lạ —— tính ra ta với phái Phù Dao ngươi có nhiều sâu xa. Khi ta còn trẻ không hiểu chuyện từng cùng một sư muội đồng môn chu du tứ xứ, trên đường gặp phải rắc rối suýt thì mất mạng. May được Đồng tiền bối quý phái cứu giúp, ở dưỡng thương trên núi Phù Dao một thời gian, còn biết được lệnh sư. Cho tới bây giờ còn không rõ là nhân quả của ai, năng lực ta có hạn, giúp các ngươi cũng đều là việc nhỏ, không cần phải báo đáp.”

Mới nãy Lý Quân miên mang suy nghĩ một phen, lòng bàn tay giờ đã ra một lớp mồ hôi mỏng, hơi khẩn trương nhìn Nghiêm Tranh Minh. Chuyện cần thảo luận không phải có muốn Trình Tiềm hộ tống bọn Đường Chẩn lên đường không, mà là sư huynh phải lựa chọn đâu đó rõ ràng.

Nghiêm Tranh Minh vừa giương mắt đối diện ánh mắt gã, trong lòng trầm xuống một cái, nhất thời rót đầy một buồng nước chua.

Cuối cùng y tránh né ánh mắt mọi người, rũ mắt nói: “Tiểu Tiềm ngu dốt được Đường đạo hữu chiếu cố lâu như vậy, để nó đi một chuyến cũng là chuyện nên làm. Nếu Đường đạo hữu đã xem trọng thanh kiếm trong tay nó vậy, cũng không nên từ chối nữa?”

Y đề cập đến việc này, Đường Chẩn không bằng lòng chính là thiếu đầu óc. Không đề cập chuyện nhóm người ở trong miếu đổ nát tự nghĩ ngơi dưỡng sức. Ba ngày sau, Thuỷ Khanh tỉnh lại, Đường Chẩn không trì hoãn nữa, Trình Tiềm chưa kịp nhìn Thuỷ Khanh có thay đổi gì vì đoạn yêu cốt mọc dài ra không, đã theo bọn họ lên đường.

Nghiêm Tranh Minh có đầy bụng căn dặn, thế mà đi qua ngực cảm giác những câu này quá đáng khinh, đành để chúng nó thối rữa trong bụng mình, không nói câu thừa thãi nào, chỉ vỗ Trình Tiềm một cái: “Đi đi.”

Ngược lại Trình Tiềm thấy không an tâm, lần lượt căn dặn các sư huynh và sư muội vẫn còn mệt mỏi một lần, cuối cùng thở dài nói: “Nếu có pháp bảo gì có thể ngay lập tức triệu đệ tới khi mọi người gặp nguy hiểm thì tốt rồi.”

Nghiêm Tranh Minh bị câu này của hắn làm cho hoảng loạn, suýt nữa đổi ý, phải dùng nghị lực cả đời này mới nhịn được, làm bộ bực mình với Trình Tiềm: “Được rồi được rồi, chỉ có đệ bản lĩnh lớn, cũng có đệ —— mau cút, đừng chậm trễ thời gian người khác rồi chướng mắt ta.”

Nói xong, Nghiêm Tranh Minh thu dọn xung quanh, trái tim tàn nhẫn, dẫn đầu xoay người đi.

Nam bắc đông tây, hay bốn phương đất trời này, nơi nào có thể tác thành y, có nơi nào có thể để cho y dứt bỏ đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui