Làm nha hoàn sao có thể tiêu dao thời gian dài bỏ lại chủ tử của mình, Ngưng Hương hiểu Tố Nguyệt xác thực không thể ở lâu, nàng chuẩn bị đứng dậy tiễn Tố Nguyệt.
Đột nhiên Tố Nguyệt vượt lên trước đè vai Ngưng Hương lại, ánh mắt sáng ngời phức tạp nhìn Ngưng Hương, hai người nhìn nhau ước chừng bốn năm hơi thở, lúc ấy nàng mới cười, "Ngươi khách khí với ta làm gì, ngồi đi, về sau có rãnh rỗi chúng ta phải gặp mặt thật lâu."Nói xong dùng sức vỗ vai Ngưng Hương rồi bước đi nhanh.Ngưng Hương còn đắm chìm trong ánh mắt của Tố Nguyệt, cái loại ánh mắt đó giống như Tố Nguyệt muốn đi một nơi xa lạ, chính nàng ấy cũng không biết còn có thể trở lại hay không.Tố Nguyệt muốn đi đâu?Đầu tiên Ngưng Hương nghĩ tới mẹ mìn Lưu, người mà tháng tám dẫn bọn họ xuống Giang Nam, đó là nơi duy nhất nàng có thể nhớ tới Tố Nguyệt có khả năng đi.Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nam nhân chửi bới xuyên thấu trên boong thuyền truyền tới, hơi thở thô lỗ gấp gáp thở dốc, Tố Nguyệt không cầu khẩn cũng không khóc thút thít, nghĩ tới đó tâm Ngưng Hương liền giống bị ai đánh mạnh một cái, suýt nữa rơi lệ.Nàng hiểu rất rõ Tố Nguyệt, biết rõ Tố Nguyệt cố ý hỏi thăm thân phận của Ngô Minh Cử là vì chuyện gì.Tố nguyệt đối tốt với nàng, muốn nghĩ cách giúp nàng, nhưng nàng lại không biết Tố Nguyệt rốt cuộc muốn trả thù Thẩm Từ Từ thế nào.Hôm nay gặp lại là trùng hợp, lần sau trừ phi nàng đi tìm Tố Nguyệt ở Hầu phủ, hai người căn bản không có cơ hội gặp nhau.Nàng phải hỏi rõ ràng."Tố Nguyệt từ từ."Mắt thấy Tố Nguyệt đưa lưng về phía mọi người muốn đi ra khỏi phòng, Ngưng Hương vội vã kêu lên.Tố Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại.Ngưng Hương phải cùng nàng nói chuyện, lo lắng khi nói chuyện để A Nam càng ngày càng hiểu chuyện lộ ra đôi câu ra ngoài, Ngưng Hương dùng ánh mắt ra hiệu ý bảo Tố Nguyệt chờ nàng, nàng ôm lấy A Nam đi về phía Lục Thành cười nói: "Ta cùng Tố Nguyệt đã lâu không gặp, cho nên muốn cùng nàng nói đôi câu thân mật, chàng đút cơm cho A Nam ăn đi, nói xong ta lập tức trở về liền."A Nam khi ăn cơm rất dính phụ thân và nương.Lục Thành nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn thấu lòng nàng.Ngưng Hương cười dịu dàng đem A Nam nhét vào ngực hắn rồi xoay người rời đi.Lục Thành nhìn theo bóng dáng nàng, thấy nàng cười cùng Tố Nguyệt đi ra khỏi phòng, nghĩ đến nụ cười miễn cưỡng của nàng, bỗng nhiên hắn sinh ra cảm giác thất bại.Không rõ vì sao mỗi lần một đề cập đến chuyện ở Hầu phủ, hắn liền cảm thấy hắn nhìn không thấu Ngưng Hương, giống như có cái gì đó chắn giữa hai người, thủy chung ngăn trở hắn hoàn toàn đi vào trong lòng nàng, mà mỗi khi tới thời điểm này, hắn sẽ rất sợ, sợ Ngưng Hương cách hắn càng ngày càng xa.Lục Thành không thích cảm giác này.Hắn lo lắng cho thê tử, ngưng thần nghe động tĩnh bên ngoài, phòng bị nam nhân nhã gian cách vách.Cách vách, nghe Ngưng Hương đuổi theo Tố Nguyệt ra ngoài, Bùi Cảnh Hàn bỗng nhiên có chút khẩn trương, dư quang quét về phía cánh cửa.Ngưng Hương có phải muốn tới đến bái kiến hắn không?Ngưng Hương căn bản cũng chưa nghĩ tới hắn, nàng nắm tay Tố Nguyệt đi xa giữa hai gian phòng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy hỏi nàng, "Tháng tám tỷ rốt cuộc đã nắm chắc chưa?"Tháng bảy Bùi Cảnh Hàn sẽ xuất chinh, đầu tám tháng các nàng đã bị bán.Tố Nguyệt thấy Ngưng Hương lo lắng, biết không nói rõ ràng Ngưng Hương sẽ không tâm, nàng cười cười, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ theo hắn ra trận."Ngưng Hương khiếp trừng mắt, lát sau nàng cảm thấy Bùi Cảnh Hàn không có khả năng mang theo một nữ tử xuất chinh, "Không có khả năng, hắn.
.
.
.
.
."Tố Nguyệt liền dự đoán được nàng sẽ hỏi như vậy, nàng bất đắc dĩ vỗ tay Ngưng Hương, ngữ khí thoải mái nói: "Ta đã có biện pháp, ngươi tin ta là được rồi, sau đó đừng nhớ thương ta nữa, cố gắng sống tốt cùng Lục Thành, sớm sinh nhi tử đi.
Được rồi, thế tử còn đang chờ ta."Nàng đẩy Ngưng Hương trở về, không để cho Ngưng Hương có cơ hội dài dòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...