Lục Gia Tiểu Tức Phụ


Ngoại trừ Lục Thành cùng Ngưng Hương, những người khác giống như không chú ý đến câu "Thế tử" của tiểu nhị kia, có lẽ là bọn họ rất ít xưng hô thế này nên đã nghe thành tên khác.

Tiểu nhị lục tục bưng thức ăn lên, mọi người bắt đầu ăn.

Bùi Cảnh Hàn ở cách vách, trong lòng Ngưng Hương căng thẳng, cộng thêm ánh mắt Lục Thành nhìn nàng thật khiến cho người khác sợ hãi, Ngưng Hương liền mượn cớ đút cơm cho A Nam, mi mắt rũ xuống, cả người đều yên tĩnh trở lại như chính mình cũng không tồn tại.

Chu Ngọc, Ngô Oánh và A Đào cứ liên tục nói chuyện với nàng, nàng có thể gật đầu liền gật đầu, phải trả lời thì cố gắng hạ thấp giọng nói xuống.

Nàng không muốn để Bùi Cảnh Hàn biết nàng ngồi ở phòng bên cạnh, không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp.


Nhưng Ngưng Hương lại nhịn không được ngờ vực, Bùi Cảnh Hàn có phải đã biết?Hắn tại sao lại đến trấn Lưu Tiên này? Cũng đã năm tháng rồi, rất nhanh Bùi Cảnh Hàn sẽ đón Thẩm Từ Từ vào cửa, Ngưng Hương còn nhớ vào lúc này ở đời trước, Bùi Cảnh Hàn cũng không tới trấn Lưu Tiên! Nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Lục Thành thấy vậy buồn bực cực kỳ.

Thê tử sợ một người đàn ông khác, đổi lại là ai cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.

Bùi Cảnh Hàn cách vách cũng không vui vẻ gì.

Hắn lần hắn chỉ dẫn theo Tố Nguyệt ra ngoài là vì tháng năm này hắn sẽ kết hôn với biểu muội, đến lúc đó Tố Nguyệt nhất định sẽ có một khoảng thời gian khó chịu, Bùi Cảnh Hàn muốn sớm đền bù một chút, đổi thành là người khác, hắn tuyệt đối sẽ không có tâm tình cân nhắc một đứa nha hoàn thành di nương, nhưng Tố Nguyệt lại khác, Bùi Cảnh Hàn muốn sủng nàng.

Đến nỗi vì sao lại chọn núi Lão Tiên bên cạnh trấn Lưu Tiên! Bùi Cảnh Hàn đã từng do dự qua, thái An phủ có rất nhiều chỗ để đi, rõ ràng hắn cảm thấy nếu mình đến đây thì sẽ có khả năng gặp được Ngưng Hương, dù chỉ là một chút khả năng, chính vì loại xúc động này đã đưa hắn đến đây, sau đó hắn thực sự đã gặp được Ngưng Hương.

Bùi Cảnh Hàn còn chưa nghĩ ra có muốn thấy nàng hay không, hắn chỉ muốn trước tiên được nghe giọng nói của nàng, nhưng nàng lại không lên tiếng nữa, ngược lại chỉ có đứa trẻ càng không ngừng gọi nàng là nương.

Gặp hay là không gặp?Bùi Cảnh Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ lại lời hôm đó khi rời khỏi thôn trang hắn đã nói với nàng.

Hắn nói sau khi nàng lựa chọn Lục Thành, hắn vĩnh viễn sẽ không xen vào chuyện của nàng nữa.


Nàng đã đưa ra lựa chọn, vì sao hắn lại còn không buông tha?Bùi Cảnh Hàn nhìn về phía Tố Nguyệt, Tố Nguyệt đang cắn môi nhìn hắn, cặp mắt hồ ly ngập nước lộ ra vẻ giảo hoạt.

"Nhìn ta làm gì? Muốn ăn cái gì sao?" Bùi Cảnh Hàn nhàn nhạt cười.

Tố Nguyệt cũng biết quyết định của hắn , ngoài ý muốn hỏi: "Thế tử không muốn gặp Ngưng Hương sao?""Em hy vọng ta gặp nàng ấy?" Bùi Cảnh Hàn nhướn mày hỏi ngược lại.

Tố Nguyệt lập tức làm ra vẻ mặt tình thế khó xử.

Bùi Cảnh Hàn cười thành tiếng, hắn suy nghĩ một chút rồi nắm lấy cằm của nàng, sủng ái nhìn Tố Nguyệt nói: "Ta biết là em nhớ nàng ấy, qua đó ăn với bọn họ đi, lát nữa rồi trở về cũng được, nói thân thể ta khó chịu, không cần bọn họ đến bái kiến.

"Hắn muốn cho Ngưng Hương biết rõ, hắn biết nàng ở chỗ này nhưng hắn đã sớm quên nàng, khinh thường thấy nàng.

Tố Nguyệt muốn gặp Ngưng Hương, nhưng nàng không muốn lúc này qua đó phá hư cả nhà Lục gia đang vui vẻ, nàng ai oán nhìn Bùi Cảnh Hàn, nhỏ giọng nói: "Thế tử, Ngưng Hương sợ người như vậy, nếu để nàng ấy biết người đang ở bên này, em sợ nàng ấy không dám ăn cơm! "Bùi Cảnh Hàn lại không dung túng nàng, hắn thu lại vẻ tươi cười, "Đi đi, tỷ muội các em cứ gặp nhau, cứ thoải mái nói chuyện, lần sau không biết gặp lại khi nào.


"Tố Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện Bùi Cảnh Hàn cuối tháng bảy phải xuất chinh.

Đúng vậy, lần này không gặp Ngưng Hương, nàng cùng nàng ấy có cơ hội tạm biệt hay không đều không biết.

Không do dự nữa, Tố Nguyệt lườm Bùi Cảnh Hàn một cái rồi từ từ đi tới trước cửa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui