Lục Gặp Ký Thu

Cơ sở suối nước nóng Đông Tuân là một chuỗi hệ thống spa suối nước nóng đang nổi trong khoảng hai, ba năm gần đây. Nhiều nghệ sĩ lúc rảnh rỗi sẽ đến các cơ sở này để thư giãn. Bởi vì mô hình quản lý với tính riêng tư được coi trọng của cơ sở suối nước nóng Đông Tuân rất phù hợp với các nhân vật của công chúng.

Buổi tối, Lộ Ký Thu tìm hiểu một chút thông tin, mới phát hiện chi nhánh trong thành phố này mới khai trường từ năm ngoái, vị trí thuận lợi, bên cạnh chân núi, có phong cảnh đẹp, vì thế trong thời gian qua thu hút được nhiều người ghé thăm.

Trước khi đi ngủ, Lộ Ký Thu mới nhớ tới đi đến suối nước nóng thì cần phải mặc áo tắm, vội vàng đứng dậy, lại chỗ vali tìm kiếm áo tắm, lật tung vali thì mới nhận ra một sự thật —— Cô không có mang áo tắm theo.

【Cốc cốc ——】

Tiếng gõ cửa vang lên, Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, sau đó lập tức trả lời: “Cửa không khóa!”

Lục Nhất Hành đẩy cửa ra, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn hành lý của cô bỏ đầy dưới sàn, tò mò hỏi: “Sao vậy? Đang tìm cái gì sao?”

Lộ Ký Thu gật gật đầu, vừa thu dọn vali xong vừa trả lời anh: “Em muốn tìm áo tắm, nhưng mà tìm nửa ngày mới nhớ là mình không có mang theo.”

“Ngày mai đến đó thì mua đi.” Lục Nhất hành trực tiếp nói ra phương án giải quyết.

“Dạ.” Lộ Ký Thu chật vật dựng đứng vali lên.

Lục Nhất Hành tiến lên tiếp nhận, giúp cô đẩy qua một bên.

Đồng hồ trên tường đã chỉ mười một giờ, tại sao anh còn chưa ngủ?

Lộ Ký Thu còn chưa hỏi anh, Lục Nhất Hành đã nói mục đích lên lâu trước.


“Vừa rồi anh có suy nghĩ một chút về cái gọi là ‘tin xấu’……”

À, cái ‘tin xấu’ đếm ngược ngày kia.

Lộ Ký Thu ngồi ở mép giường, yên lặng gật đầu, lắng nghe anh tiếp tục nói.

“Cộng thêm lời mời của cơ sở suối nước nóng, anh đang suy nghĩ mấy ngày còn lại có nên đi tìm một khu nghỉ dưỡng để nghỉ ngơi hay không.” Lục Nhất Hành tựa người vào bàn trang điểm, nói ra ý nghĩ của mình.

Lộ Ký Thu bĩu môi, không hề nghĩ ngợi đã nói: “Được!”

Lục Nhất Hành không khỏi cúi đầu cười, đến gần vò rối mái tóc mềm mại trên vai cô, “Đồng ý nhanh như vậy sao?”

“Ngày mai, sau khi đi suối nước nóng về, em hỏi chị Mẫn một chút, xem thử xem mấy ngày sắp tới em có công việc gì hay không.”

Mặt ửng đỏ, Lộ Ký Thu cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Dạ.”

Đưa mắt nhìn Lục Nhất Hành ra khỏi phòng ngủ, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của anh thì lúc này Lộ Ký Thu mới ngả người xuống giường, lẩm bẩm: “Suối nước nóng à……”

Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, đầu vừa dính xuống gối thì có điện thoại của Tần Cẩn gọi tới.

Lộ Ký Thu ngáp một cái, nhận điện thoại.

“Alo, Tần đại tiểu thư, có dặn dò gì thế?”

“Tớ bị mất ngủ ——”

Giọng của Tần Cẩn ở đầu bên kia điện thoại rất nhỏ, giống như đang trốn ở một nơi bí mật nào đó lén gọi điện cho cô.

Lộ Ký Thu không khỏi tò mò nhíu mày, ôm chăn, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Theo lý thuyết mà nói, lúc này khách trong quán bar hẳn vẫn còn nhiều, phía bên Tần Cẩn lại yên tĩnh như vậy, khẳng định là không có ở quán bar.

Tần Cẩn ngồi trên nắp bồn cầu, che miệng nói: “Tớ đang ở trên nắp bồn cầu nhà bác sĩ Hứa.”

Lộ Ký Thu ngẩn ra, sau đó lập tức ôm chăn cười lăn lộn, trêu ghẹo nói: “Tớ nói cậu chớ, thế nào mà lại ở trong nhà bác sĩ Từ?”

Tần Cẩn bĩu môi, có hơi chút đắc ý, nói: “Chúng ta là quan hệ nam nữ bình thường, ‘thăm dò lẫn nhau’ là một trong những bước phát triển cần thiết.”

Khi nói những lời này, Tần Cẩn chẳng có nửa điểm chột dạ, cây ngay không sợ chết đứng.


“Vì sao cậu không đi ‘phát triển’ mà lại gọi điện thoại cho tớ muộn như vậy… chẳng lẽ ‘đường phát triển’ gặp vấn đề?” Lộ Ký Thu nín cười, tiếp tục trêu chọc cô ấy.

“Thôi đi, trên phương diện này tớ còn mạnh hơn cậu, đúng không?” Tần Cẩn cũng không khỏi vui vẻ, giọng nói càng ngày càng lớn hơn. Sau đó cô ấy vội vàng che miệng lại, “Này, dạo này tớ làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, nhưng không hiểu vì sao bây giờ lại không ngủ được.”

Lộ Ký Thu giúp cô ấy nghĩ cách để chống lại chứng mất ngủ, từ việc đếm cừu tới nghe nhạc êm dịu. Liên tiếp mấy cách đều bị Tần Cẩn bác bỏ.

Càng nói chuyện lại càng buồn ngủ, Lộ Ký Thu không biết đã ngáp bao nhiêu cái, đưa tay lên lau nước mắt ở khóe mắt, “Tớ không thể trò chuyện được nữa, ngày mai tớ còn phải đi tắm suối nước nóng, đoán chừng phải lên đường từ sớm…”

Lời còn chưa nói hết đã bị Tần Cẩn ‘hừ’ một tiếng, nghi ngờ hỏi: “Tắm suối nước nóng? Hai người cậu và Lục Nhất Hành sao?”

“Ừ… Mà cũng chẳng phải, còn có nhân viên công tác của chương trình nha, là của nhà tài trợ.”

Lộ Ký Thu cố gắng giải thích cho cô ấy với sự tỉnh táo cuối cùng.

Đến khi mí mắt trên dưới của Lộ Ký Thu sắm nhắm lại, chuẩn bị đánh cờ cùng Chu Công thì bên tai lại truyền đến nụ cười của Tần Cẩn.

“Suối nước nóng, bốn bỏ lên năm, chính là tắm… uyên… ương…”

Lộ Ký Thu giật mình tỉnh giấc, từ trên giường ngồi dậy, nói: “Cái gì, cái gì mà tắm uyên ương! Mới không phải đấy!”

Tần Cẩn vui vẻ, ở đầu bên kia cười hi hi ha ha cả nửa ngày, mới nói hai người tiến triển hỏa tốc, ngày đó chương trình sẽ bị gắn thẻ vàng (1), không phát sóng được.

(1) Giống như thẻ vàng trong đá bóng, là dùng để cảnh cáo. Ý ở đây là Tần Cẩn đang trêu rằng hai người sẽ có cảnh nóng, sẽ bị cảnh cáo, chương trình không thể phát sóng được.

Lộ Ký Thu gối đầu trên gối, vành tai đỏ bừng, biết ngay là Tần Cẩn này sẽ nói lung lung mà.

Bên này Lộ Ký Thu còn đang xấu hổ không nói nên lời thì Tẩn Cẩn ngồi trên nắp bồn cầu cười gập người.


Đột nhiên,tiếng cười của Tần Cẩn dừng lại, sau đó một giọng nam quen thuộc truyền vào ống nghe.

“Từ chín giờ tối tới 11 giờ là thời gian hệ thống miễn dịch thải độc, 11 giờ tới một giờ sáng là thời gian thải độc của gan, cần phải có giấc ngủ sâu. Nếu giờ em tiếp tục trò chuyện thì em đã bỏ qua thời gian từ một giờ tới ba giờ sáng của thời gian thải độc của mật.”

Giọng nói không nhanh không chậm, nhấn mạnh từ chữ rõ ràng, nắm chắc kiến thức lý thuyết trong nhiều năm…

Lộ Ký Thu nín thở, nhất thời không dám thở mạnh vì sợ bác sĩ Hứa ở đầu bên kia sẽ giật điện thoại, hỏi cô có muốn ‘thải độc’ một chút hay không?

Tần Cẩn ngồi trên nắp bồn câu, lặng lẽ giấu điện thoại ra sau lưng, giả vờ thản nhiên trả lời: “Là do, em ngủ một mình thì không ngủ được, em sẽ cáu kỉnh không ngủ được, càng chưa nói tới thải độc…”

Tần Cẩn vừa dứt lời thì Lộ ký Thu chợt nghe bác sĩ Hứa khẽ thở dài.

“Đến phòng anh ngủ.”

Ngay sau đó, điện thoại đã bị cúp máy.

Lộ Ký Thu sững sờ cầm điện thoại, hóa ra đây là cách người ta nói chuyện yêu đương.

“Rì rì’ hai tiếng, Lộ Ký Thu nhận được tin nhắn của Tần Cẩn gửi tới.

[Tần Cẩn: Đường phát triển bên này ở tớ đã bừng sáng, chị em à, cậu còn phải cố gắng hơn nữa! Suối nước nóng hay gì đó, đồ bơi bikini là lựa chọn tốt nhất! Tớ thấy rất tốt cho cậu!]



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận