Lục Gặp Ký Thu

Đối mặt với vấn đề sợ cưới hay không này, Lộ Ký Thu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nhưng nhìn người đàn ông trước mắt, tựa hồ lại không cách nào nói ra một câu trả lời dứt khoát. Thật giống như lần trước gặp anh, Lộ Ký Thu sẽ không nghĩ tới sẽ có một ngày đều có thể trải qua giống như lễ tình nhân.

Mập mờ trả lời một câu, “Còn tốt.”

Sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi, như thế nếu như nhìn vào anh một giây nữa thì cô sẽ bị bối rối.

Lục Nhất Hành cũng không có truy hỏi nhiều, yên lặng lái xe đi về phía trước. Nhất thời, hai người không nói gì cả.

Trở lại căn hộ, vừa lúc chạng vạng sáu giờ.

Lộ Ký Thu lấy chìa khóa ra, rón rén cắm vào ổ khóa, lại không yên lòng đưa mắt nhìn đầu của Tiểu Bân đang ghé trên vai của Lục Nhất Hành. Tiểu gia hỏa mệt mỏi thật sự, ôm từ trên xe đến đây mà không thức, lại còn ngủ rất say.

Mở cửa ra, nhân viên công tác ghi hình hôm nay cũng trở về phòng 902 ở đối diện.

Lộ Ký Thu không để ý, đóng cửa lại, rồi vội vàng xoay người lấy dép lê của hai người trong tủ giày ra. Đợi Lục Nhất Hành đổi dép lê xong thì Lộ Ký Thu đưa tay chỉ về phía ghế sofa.

Để cho Tiểu Bân ngủ trên ghế sofa một lúc trước, chờ bọn họ nấu xong thì sẽ gọi cậu bé dậy.

Một tay Lục Nhất Hành ôm Tiểu Bân, một tay nâng đầu cậu bé, động tác nhẹ nhàng đặt cậu bé trên ghế sô pha. Lộ Ký Thu lấy mấy cái gối chặn ở phía ngoài, tránh cho cậu bé bị té xuống.

Tiểu gia hỏa không hề bị đánh thức, nhẹ trở mình, cái miệng nhỏ chắp chắp mấy cái, trông rất đáng yêu.

Lục Nhất Hành lấy một cái chăn mỏng trên tay vịn của ghế sô pha đắp kín người cậy bé, xong xuôi mới ngồi thẳng lên.

Lộ Ký Thu nhìn thấy trên bả vai của anh có dấu nước miếng của Tiểu Bân, không khỏi mỉm cười, cầm khăn giấy giúp anh lau sạch.

Lục Nhất Hành nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng tự nhiên cong lên.

Nhớ lại ngày đầu tiên ghi hình, mỗi khi nhìn thấy anh cô đều trốn tránh.

Hai người đi vào phòng bếp, Lộ Ký Thu hạ thấp giọng hỏi anh: “Anh có biết dùng cái nồi nấu lẩu này không?”


Nói xong thì chỉ chỉ cái nồi nấu lẩu, bên dưới còn có thiết bị tương tự như bếp từ. Lộ Ký Thu hiển nhiên là không biết sử dụng.

Thấy Lục Nhất Hành gật đầu, lúc này Lộ Ký Thu mới lấy nguyên liệu vừa mới mua về ra, “Vậy em đi rửa rau.”

Hai người phân công ra làm, cô rửa rau, còn anh thì bắt bếp, động tác khá nhanh nên khoảng mười phút là đã chuẩn bị xong.

Lộ Ký Thu lau khô tay, đi tới sofa thì thấy Tiểu Bân đã thay đổi tư thế ngủ, nhìn đồng hồ, quyết định phải đánh thức cậu bé.

Vén mái tóc dính trên trán lấm tấm mồ hôi của cậu bé qua hai bên, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Bân—— “

Gọi hai lần, cậu nhóc mới dụi mắt tỉnh dậy. Giống như hầu hết những đứa trẻ con khác, vừa mới tỉnh dậy nên có chút khó chịu.

Tiểu Bân trề cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt nhăn lại, cố gắng chảy ra vài giọt nước mắt, vừa nức nở vừa nói: “Con muốn mẹ…”

Lộ Ký Thu dĩ nhiên là đã từng thấy vẻ khó chịu của Tiểu Bân như vậy, vội vàng dỗ dành: “Tiểu Bân, em quên rồi sao? Hôm nay em là sứ giả nhỏ, muốn ở đây chơi với chị Tiểu Thu hai ngày đấy!”

Lộ Ký Thu vừa nói vừa đỡ cậu bé ngồi dậy.

“Em xem,” Lộ Ký Thu còn chỉ chỉ Lục Nhất Hành đang loay hoay trong phòng bếp, “anh Lục còn đang chuẩn bị nấu lẩu đấy, mới vừa nãy chúng ta nói là muốn ăn lẩu cùng nhau, có nhớ không?”

Tiểu Bân liên tục đưa tay lên dụi mắt, vừa ấm ức, vừa đói, nhưng cũng không có tâm tình để náo loạn.

Lộ Ký Thu kéo bàn tay nhỏ bé của cậu xuống, làm bộ kinh ngạc: “Oa, tay nhỏ của em bẩn rồi nè! Chị dẫn em đi rửa tay, có được không?”

Tiểu Bân giống chị Mẫn, rất thích sạch sẽ. Cho nên vừa mới nghe nói như vậy thì lập tức cúi đầu nhìn hai bàn tay nhỏ của mình, sau đó mới đồng ý để Lộ Ký Thu ôm cậu đi rửa tay.

Lộ Ký Thu ôm lấy cậu, đi qua phòng bếp thì hai người liếc nhau một cái, rồi đồng loạt nở nụ cười.




Thật vất vả mới rửa sạch tay cho cậu bé, vốn định dẫn cậu ra khỏi phòng tắm thì Tiểu Bân nháo loạn muốn cô ôm.

Lộ Ký Thu ôm cậu bé ra khỏi phòng tắm, vừa đi tới bàn ăn thì phải nhấc cậu lên một cái, ôm cậu bé trông có vẻ dễ dàng nhưng thực tế là rất nặng.

“Tiểu Bân muốn ngồi chỗ nào? Ngồi bên chị có được không?” Lộ Ký Thu cố gắng hết sức ôm cậu bé tới chỗ ghế ngồi.

Nhưng không ngờ, hai tay Tiểu Bân lại ôm chặt cổ của Lộ Ký Thu, không mặt nhỏ nhắn chôn ở cô cô, ‘ậm ừ’ không vui.

Ngay khi Lộ Ký Thu bất lực với tiểu gia hỏa này thì Lục Nhất Hành đi tới.

“Để anh ôm em có được không?” Lục Nhất Hành không có cứng rắn ôm ngay mà rất tôn trọng Tiểu Bân, tiếp tục nói: “Sức của chị yếu, ôm không nổi em, anh có thể ôm.”

Tiểu Bân chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Lộ Ký Thu rồi nhìn nhìn Lục Nhất Hành, cuối cùng mới buông lỏng tay ra.

Sao khi giao Tiểu Bân cho Lục Nhất Hành, Lộ Ký Thu mới thở phào một hơi.

Vốn còn lo lắng Tiểu Bân sẽ dính lấy anh, nhưng không ngờ anh đã nói với Tiểu Bân: “Chị đã cố ý chuẩn bị cái ghế này cho em, chúng ta mỗi người một cái, em ngồi xuống ăn, đến buổi tối anh sẽ kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé!”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, một nửa là thương lượng, một nửa là hướng dẫn.

Chỉ thấy Tiểu Bân do dự một chút, rồi gật đầu đáp ứng. Sau khi hai người ngoéo tay thì Lục Nhất Hành mới đặt Tiểu Bân ngồi trên cái ghế cách xa nồi lẩu nhất.

Lộ Ký Thu có chút kinh ngạc nhìn Lục Nhất Hành, dùng ánh mắt hỏi anh —— làm sao anh biết chiêu này có thể dùng được?

Lục Nhất Hành cười nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Đạo diễn cho anh mấy cuốn truyện cổ tích, nói là cậu nhóc thích chúng.”

Lúc này Lộ Ký Thu mới hiểu được, thì ra tổ tiết mục có cung cấp ‘đạo cụ nhỏ’ nha!

Xoay người giúp Tiểu Bân buộc lại cái yếm, xoa xoa đầu nhỏ của cậu, cười nói: “Chúng ta bắt đầu ăn nhé!”


Trong nồi lẩu, một bên là nước sốt cà chua, một bên là nước luộc thịt trong. Cô bỏ nấm sò và ngô mà Tiểu Bân thích vào bên phần nước lẩu trong.

Vì lo lắng trẻ con ăn thịt bò và thịt cừu nhiều sẽ khó tiêu nên hai người chỉ gắp cho cậu một ít, thấy Tiểu Bân thích ăn thì sau đó mới tiếp tục gắp cho cậu.

Vành nồi lẩu rất nóng, nước bên trong sôi sùng sục, bốc hơi nóng, từ đầu đến cuối Lục Nhất Hành vẫn luôn cầm đũa và muôi gắp đồ ăn. Trong khi đó, Lộ Ký Thu thì liên tục nhắc nhở Tiểu Bân: “Cẩn thận nóng, không được đụng vào…”

Tiểu Bân cầm lấy bộ đồ ăn cho trẻ em, đôi mắt trông đợi nhìn nấm sò trong nồi, nói: “Anh, nấm đã chín chưa?”

“Chín.”

Lục Nhất Hành lấy nấm sò vừa nấu chín ra, rồi để thêm nước lẩu vào trong bát của Tiểu Bân.

“Thổi một cái nữa đã.” Lộ Ký Thu ở bên cạnh nhắc nhở.

Tiểu tử kia chu cái miệng nhỏ nhắn, dùng hết sức mà thổi, “Phù —— “

Cậu bé vừa mới vừa thổi một hơi thì lập tức há to mồm, bỏ miếng nấm sò to cho vào miệng.

Lộ Ký Thu còn chưa kịp ngăn lại thì thấy cậu bé đã phun ra: “Nóng, nóng…”

Vội vàng lấy nước lạnh để cho cậu súc miệng, xác định miệng nhỏ của cậu nhóc không bị đỏ thì lúc này Lộ Ký Thu mới nói: “Cần phải thổi mười lần thì mới có thể ăn, hơn nữa phải ăn từ từ, miệng nhỏ cắn từng miếng nhỏ một.”

Tiểu Bân nghe lời làm theo, vừa ăn nấm sò vừa nhìn chằm chằm ngô trong nồi.

“Anh, em muốn ăn ngô.”

Lục Nhất Hành cầm lấy đũa lớn, gắp một miếng ngô chín, “Bây giờ còn cứng quá, răng em còn nhỏ, căn không được.”

Cậu nhóc quay đầu nhìn Lộ Ký Thu, nhỏ giọng: “Chị Tiểu Thu…. Ngô…”

Lộ Ký Thu gắp mì dành cho trẻ em vừa nấu chín, nói: “Phải đợi một lát nữa thì mới ăn ngô được, chúng ta ăn mì trước nhé, có được không…”

Lời còn chưa nói hết thì điện thoại di động trên bàn trà trong phòng khách vang lên hai tiếng.

Lục Nhất Hành nhận lấy bát mì trẻ em, “Để anh.”


“Vậy để anh đút cho em ăn nha, ngoan ngoãn!” Nói xong thì Lộ Ký Thu đưa chén cho Lục Nhất Hành, bước nhanh ra phòng khách.

Là chị Mẫn gửi tin nhắn tới.

Cụ thể là việc phân bổ thời gian ăn uống và giải trí vào buổi sáng và tối của Tiểu Bân. Quan trọng nhất là mỗi ngày Tiểu Bân đi ngủ trước chín giờ tối, hơn bảy giờ là thức giấc.

Chị ấy viết một trang đầy những thứ linh tinh, Lộ Ký Thu không thể đảm bảo xem một lần là nhớ hết, cô chỉ có thể dựa vào những thứ vừa viết để làm theo, mong chị Mẫn sẽ yên tâm.

Bởi vì Lộ Ký Thu biết, mặc dù trong mắt người ngoài La Mẫn là một nữ cường nhân (1) nhưng chị ấy vẫn dành tình thương mẫu tử và quan tâm lo lắng cho Tiểu Bân.

(1) Nữ cường nhân: người phụ nữ mạnh mẽ.

Sau khi trở lại bàn ăn, Lộ Ký Thu không trực tiếp nói là đã nhận được tin nhắn của chị Mẫn, sợ cậu nhóc sẽ nhớ mẹ.



Ba người ăn nước xong xuôi, thì Lưu Đồng đến gõ cửa.

Thì ra tổ tiết mục lo lắng Tiểu Bân ngủ sớm, cho nên muốn thực hiện phỏng vấn trước khi ngủ sớm một chút.

Lần này là phỏng vấn cá nhân. Lộ Ký Thu đi theo Lưu Đồng qua phòng 902 trước.

Lộ Ký Thu ngồi trước ống kính, vuốt nhẹ tóc, chờ nhân viên công tác điều chỉnh ánh sáng, sau đó thì bắt đầu phỏng vấn.

Lưu Đồng đứng sau máy quay, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay có vị khách mời nhỏ xuất hiện, sinh hoạt của hai người có thay đổi gì hay không?”

Lộ Ký Thu suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: “Cảm giác được, mọi sự chú ý của hai người sẽ không tự chủ mà đặt lên trên người bạn nhỏ kia.”

“Giả thiết sau này hai người có em bé, bạn cảm thấy người cộng tác của bạn trong chương trình này có thể cân bằng được chuyện làm chồng và làm cha không?”

Câu hỏi đưa ra làm cho Lộ Ký Thu ngây ngẩn cả người.

Câu hỏi này là một cái hố, chắc chắn là một cái hố.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận