Trên nệm có trải chăn điện nên vừa mới nằm xuống trong chốc lát thì đã vô cùng ấm áp, thậm chí có chút nóng.
Lộ Ký Thu đưa tay ra khỏi chăn bông, hai cái tay nhỏ bé khẽ đặt trước ngực, ngước nhìn bầu trời đầy sao, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến.
Không nhịn được mà ngáp một cái, xoa xoa khóe mắt, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Không biết chuyện hot search trên weibo như thế nào…”
Sau khi rời khỏi căn hộ, đến bây giờ cô cũng không vào weibo, cho nên không biết diễn biến như thế nào và dư luận phát triển theo hướng ra sao.
Càng nghĩ càng hiếu kỳ, Lộ Ký Thu vừa định xoay người lấy điện thoại bên cạnh gối thì đã bị Lục Nhất Hành kéo tay trái lại.
“Tắt máy, tối nay ra ngoài thư giãn, không cần nghĩ đến những chuyện khác.”
Lộ Ký Thu mượn ánh sáng của ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hơi giật mình nhìn anh, anh nói rất đúng…
Như La Mẫn nói, cho dù chuyện này phát triển như thế nào thì cô cũng không có lập trường mà đi chủ động lên tiếng.
Tắt điện thoại di động, một lần nữa xoay người nằm ngang, không khỏi liếc trộm anh. Chị Mẫn nói Phan Mậu sẽ xử lý, tốt hơn hết cô không nên suy nghĩ lung tung.
Lặng lẽ rụt bàn tay trái đang bị anh nắm lại, chui vào trong chăn, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon!”
Lộ Ký Thu nhắm mắt lại, đêm nay không giống như lần trước cắm trại dã ngoại, không còn khẩn trương và luống cuống, cô nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Lục Nhất Hành nằm ở bên cạnh không có ngủ, lắng nghe tiếng hít thở bình ổn của cô thì quyết định dậy, giải quyết hết toàn bộ ‘vấn đề’.
Tùy ý mặc thêm áo khoác, khom lưng giúp cô tém lại góc chăn rồi mới xoay người đi xuống lầu.
Đứng trong phòng khác, anh lấy điện thoại ra gọi cho Phan Mậu.
“Thế nào, liên hệ với Diệp Dũng như thế nào rồi?”
Phan Mậu ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói có chút nghiêm túc, “Đã có được phương thức liên lạc của anh ta, nhưng vẫn từ chối không tiếp.”
Rất rõ ràng, Diệp Dũng không muốn làm hòa. Ý của Phan Mậu là muốn anh ta xóa bài đăng và xin lỗi, nhưng bây giờ có vẻ như Diệp Dũng hoàn toàn không có ý định hợp tác.
Gió thổi qua mấy tán cây, phát ra âm thanh xào xạc, Lục Nhất Hành cúi đầu đi ra khỏi phòng khách, nheo mắt nhìn ra ngoài sân.
“Tôi đã biết.” Nói xong, Lục Nhất Hành cúp điện toại, đi thẳng ra ngoài sân.
Bên trong xe, ‘thầy trò ba người’ đang hào hứng với chủ đề sắp bùng nổ.
Đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa xuất hiện một bóng người quen thuộc.
“Thầy, thầy, đó là Lục Nhất Hành sao?”
Người đàn ông trung điên đang cầm điện thoại, muốn gọi cho ông chủ của mình là Diệp Dũng thì không khỏi sửng sốt, vội vàng cất điện thoại đi, thấp giọng nói: “Mau, nâng cửa sổ xe lên!”
Tiếng nói vừa dứt, hai đồ đệ vội vàng, luống cuống tay chân nâng cửa sổ lên. Người đàn ông trung niên cũng vội vàng lấy một miếng che nắng đặt phía trước chỗ kính chắn gió.
“Sư phụ, chúng ta phải làm sao bây giờ!”
“Đúng vậy! Làm gì bây giờ…. Hay là lái xe đi!” Người đàn ông cao gầy ngồi ở ghế lại nói xong thì chuẩn bị khởi động xe.
“Đừng–“
Người đàn ông trung niên chưa kịp ngăn lại thì đã thấy đèn pha trước xe chiếu vào Lục Nhất Hành đang đi phía trước.
Lục Nhất Hành vô thức đưa tay lên cản một chút, nhưng không có dừng bước.
“Cậu thật ngu ngốc! Hiện tại người ta đã biết trong xe có người.” Người đàn ông trung niên vung tay đánh một cái.
Sau tiếng đánh, Lục Nhất Hành đã đi tới bên cạnh xe, gõ lên cửa kính của xe.
Cả ba người trong xe đều im lặng một lúc.
Lục Nhất Hành đứng bên cạnh xe cũng không nóng nảy, không nhanh không chậm tiếp tục gõ cửa một lần nữa.
Người đàn ông trung niên thở dài thườn thượt, giấu mấy camera ở ghế ngồi phía sau rồi mới chậm rãi hạ cửa xe xuống.
Trưng ra vẻ mặt tươi cười, người đàn ông trung niên chủ động chào hỏi: “Chào! Ảnh đế Lục, thật trùng hợp nha…”
Lục Nhất Hành đút tay vào túi quần, mím môi giễu cợt nói: “Thật đúng là trùng hợp.”
Người đàn ông trung niên lúng túng gãi đầu, cố ý nhìn thời gian, chuyển trọng tâm câu chuyện: “Đã trễ như thế này nha, chúng tôi còn có việc, không quấy rầy…”
Nói xong thì nâng cửa xe lên.
Lục Nhất Hành mỉm cười, đưa tay đè cửa xe, nói: “Nói chuyện một chút.”
Hai đệ tử bên trong xe nhìn nhau, sau khi người đàn ông trung niên gật đầu, thì nhanh chóng xuống xe.
Lục Nhất Hành không muốn lãng phí thời gian, ngồi trên xe trực tiếp ngả bài.
“Diệp Dũng là ông chủ của các người?”
Người đàn ông trung niên có chút cảnh giác, xoa trán toát đầy mồ hôi lạnh, nói: “Đúng vậy.”
Lục Nhất Hành gật đầu, nhìn một vòng quanh bên trong xe thấy đầy các thiết bị chụp hình, còn chưa lên tiếng thì người đàn ông trung niên đã đưa thuốc lá mời hút.
“Tôi không hút thuốc lá,” Lục Nhất Hành xua tay từ chối, “Tôi nói ngắn gọn.”
“Các người đã đến nơi này nhưng lại không có “ác ý” quấy rối tôi và người nhà tôi thì tôi đây muốn nói một tiếng cảm ơn.”
Người đàn ông trung niên cất lại điếu thuốc lá, đoán chừng thử Lục Nhất Hành muốn nói gì… Chẳng lẽ muốn bọn họ xóa ảnh chụp sao?
“Nhưng ông cũng thấy đấy, đêm nay tổ tiết mục không có ghi hình, cho nên bây giờ là thời gian riêng tư của tôi và Ký Thu, tôi không muốn, cũng không thích dẫn bạn gái về nhà mà mọi khoảnh khắc đều được ba vị ‘nhớ thương’.”
Lục Nhất Hành nói những lời này nghe có vẻ rất uyển chuyển nhưng thật ra bên trong ám chỉ sâu sắc.
Lộ Ký Thu mới là bạn gái của anh, anh cũng đang dẫn về nhà để ra mắt người lớn.
Lục Nhất Hành dĩ nhiên hiểu rõ, với kinh nghiệm phong phú của anh đối với đám paparazzi thì nhất định nghe hiểu được ý tứ của anh trong những lời vừa rồi.
“Các người muốn tin hot, cái này tôi có thể cung cấp nhưng nội dung là do công ty các người phát ra phải trung thực và có trách nhiệm. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau là tốt nhất.” Lục Nhất Hành vừa nói vừa đưa tay cầm lấy một cái camera.
Chỉ đơn giản xem qua rồi lại bỏ xuống, “Những nội dung giật tít có thể tạo độ hot trong thời gian ngắn, nhưng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn (1), huống chỉ là những nội dung giả tạo đấy. Cuối cùng cũng không nhận được lời khen từ cư dân mạng, không những thế còn có thể nhận được thư từ luật sư, cần gì phải như vậy chứ…”
(1) Phù dung sớm nở tối tàn ý chỉ những sự việc thoáng qua, mang đến hiệu quả/ lợi ích nhất thời, không lâu dài.
Lời vừa dứt, người đàn ông trung niên hỏi ngược lại, “Vậy ý cậu là gì?”
Lục Nhất Hành đưa tay sờ sờ gáy nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc nhở các người, những tin hot search về chủ đề và nội dung giả mạo như trên weibo đêm nay thì công ty của anh sẽ nhận được ba lá thư từ văn phòng luật sư của chương trình, công ty của tôi và cá nhân tôi.”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên có chút khó coi, chuyện lần này chỉ sợ là đã đụng tới nghệ sĩ quang minh chính đại thực sự rồi.
Lục Nhất Hành nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, khẽ cười một tiếng, nói: “Đến lúc đó chính bản thân Diệp Dũng cũng khó bảo toàn, rồi sẽ đẩy ai vào họng súng? Là ông, hay là hai người kia?”
Nói xong, thấy người đàn ông trung niên đã hiểu hoàn toàn thì mở cửa xe ra.
Trước khi bước ra, anh lưu lại câu nói sau cùng, ám chỉ nói: “Phiền ông nói với Diệp tiên sinh, tôi không ngại anh ta ‘quan tâm’ đến vấn đề tình cảm của tôi và Ký Thu, nhưng chuyện bịa đặt lung tung chính là đụng đến điểm mấu chốt của tôi, tốt hơn là không nên làm điều đó…”
“Dạo này tôi không có nhận công việc khác, tôi có tiền cũng có thời gian, nên rất ‘cam tâm tình nguyện’ đồng hành cùng Diệp tiên sinh ở tòa để tiêu khiển một chút.”
Mở cửa xuống nghe, Lục Nhất Hành gật đầu với hai người đứng bên cạnh xe, xoay người nói với bọn họ: “Không còn sớm nữa, ba vị có thể tan làm được rồi.”
Nói xong thì Lục Nhất Hành mím môi rời khỏi.
Hai đồ đệ vội vàng đi tới cửa xe, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của sư phụ mình trong xe, rồi lại nhìn Lục Nhất Hành đã đi vào sân nhỏ.
“Sư phụ, hai người nói chuyện gì thế? Có phải là bảo chúng ta xóa ảnh chụp không?”
“Sẽ không! Chúng ta theo cả đêm đấy, thấy thái độ của Lục Nhất Hành rất tốt, cũng không giống như là…”
Gã lùn cầm lấy máy ảnh, vừa định chửi bậy thì lại phát hiện ảnh chụp vẫn còn nguyên.
Người đàn ông trung niên ôm tay trước ngực, cau mày nói: “Xóa cái gì mà xóa, tiêu đề sáng mai còn dựa vào cái này!”
Nói xong thì bảo người đàn ông gầy lái xe về công ty.
“Sư phụ, rốt cuộc Lục Nhất Hành đã nói với người những gì? Anh ấy đúng là một chân dẫm lên hai thuyền sao? Một là Lộ Ký Thu, một là Trác Dư Hân…”
Nghe thấy vậy, chân mày của người đàn ông trung niên càng nhíu chặt, tức giận nói: “Chó má! Lần này Trác Dư Hân đã hại chúng ta đủ thê thảm rồi!”
Nói xong thì cầm điện thoại gọi điện cho ông chủ Diệp Dũng, thấp giọng truyền đạt những gì mà Lục Nhất hành vừa nói.
Vừa trở lại gác xép thì Lục Nhất Hành thấy ba người kia lên xe rời khỏi.
Đêm nay vốn chỉ muốn dẫn Lộ Ký Thu đi ra ngoài giải sầu một chút, lo lắng có paparazzi theo dõi nên anh đã có tình đi vòng vòng hai mươi phút mới qua đây, không ngờ vẫn bị paparazzi bám theo.
Thế nhưng suy đi tính lại, chỉ có người buộc chuông mới có thể cởi chuông, lời đồn không nhất định sẽ dừng lại ở người thông minh, đôi khi chuyện bịa đặt đó sẽ làm cho chuyện chính thêm sáng tỏ.
Lục Nhất Hành mới vừa nằm xuống nệm thì Lộ Ký Thu đã mơ hồ tỉnh, dụi dụi mắt nhìn thấy anh rồi lẩm bẩm hỏi: “… Làm sao vậy?”
“Không có việc gì,” Lục Nhất hành nghiêng người giúp cô vén mấy sợi tóc ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Ngủ thôi!”
Lộ Ký Thu mơ hồ “Ừ” một tiếng, vô thức tiến lại gần anh hơn rồi sau đó chìm vào giấc ngủ.
Bảy giờ sáng hôm sau, hot search # Lộ Ký Thu & Lục Nhất Hành# đứng đầu trên weibo
Ngoài ra, những hot search về hai người liên tiếp chiếm các vị trí tiếp theo.
#Tình cảm yêu đương của song L được đưa ra ngoài ánh sáng#
#Rạng sáng, Lục Nhất Hành dẫn bạn gái Lộ Ký Thu về nhà#
#Đóng giả thành thật, những cặp đôi thực sự là ai?#
“Chương trình thực tế đã tác hợp thành công cho CP này#
…
Đương nhiên, tên của Trác Dư Hân cũng xuất hiện trên hot search trên weibo, nhưng mà tiêu đề lại là —— #Trác Dư Hân cường điệu ác ý, người hâm mộ lên án công khai, cút xéo đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...